Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 174



Ngày hôm đó.

Ăn uống linh đình, không có.

Hành vi phóng đãng, không có.

Một bữa tiệc sinh nhật rất nề nếp.

Thật ngoài dự kiến.

Những người được mời đến nhăn mũi mà đến.

Công quan Hà đại nhân cũng nhận được thiệp mời. Hắn ta dò hỏi được trưởng tử của Giang tư mã tuổi Tý, vì thế gom góp tiền công quỹ cộng thêm tự mình bỏ tiền túi, đặc biệt đến tiệm trang sức làm một con chuột vàng có kích cỡ như chuột thật để mang qua làm quà mừng.

Bởi vì là chuột vàng kích thước thật, còn là đặc ruột, Hà đại nhân có thể nói là dụng tâm dùng tiền, trả một khoản tiền lớn, mặc dù dùng công quỹ thanh toán một chút, nhưng chính hắn ta cũng phải bỏ tiền túi ra, phí chế tác gì đó, cũng không ít.

Cho nên khi tặng quà, hắn ta không gói lại trong hộp, à đặc biệt buộc một dải ruy băng.

Khi xướng lễ - Hà đại nhân tặng một con chuột vàng đặc ruột!

Quả thật rất có mặt mũi.

Giang tư mã tuấn tú còn khách khí cười nhẹ kéo lấy tay hắn ta nói chuyện một lúc.

Quả nhiên, tiền có thể khiến người cười không ngừng miệng.

Giang tư mã cười nhẹ nói: "Chúng ta đến phủ thành có thể yên gia, phần nhiều nhờ có Hà đại nhân vất vả, còn tặng quà quý trọng như vậy, thật sự cảm kích không hết."

Lưng hơi khom của Hà đại nhân cũng thẳng lên rất nhiều.

"Khách sáo khách sáo, nên làm, chúc Giang thiếu gia khoẻ mạnh sống lâu." Nói xong Hà đại nhân cảm thấy hơi kỳ quặc.

Đây là lần đầu tiên ở trước mặt lão phụ thân người ta chúc nhi tử người ta sống lâu, luôn cảm thấy lời này có chỗ nào đó không đúng.

Tiếp đó liền nghe Giang tư mã nói: "Vậy tháng sau con rể ta cũng tổ chức sinh nhật, Hà đại nhân nhất định phải đến, đều là người nhà mình."

Hà đại nhân:...

Rút một tay ra lau mồ hôi trên trán, quà tháng sau hẳn là cũng có thể dùng công quỹ chi trả đi, này đều là phí sa đoạ, có thể đi.

"Tiểu nhân hiểu, tiểu nhân hiểu, tiểu nhân lại tặng một con chuột vàng cỡ thật ruột đặc, vừa đủ thành một đôi."

Lại thấy Giang tư mã lắc đầu liên tục.

"Không không không, con rể ta tuổi Sửu."

Hà đại nhân mắt trợn trắng, suýt chút nữa thì ngất xỉu…



Mạnh Thiếu Hà tuổi Sửu bỗng cảm thấy tai có hơi ngứa.

Không biết ai đang bàn luận sau lưng hắn.

Có phải là cha nương nhớ hắn rồi.

Có khả năng.

Nói đến cũng đã lâu không về nhà, có nên về thăm nhà một chút hay không, để cha nương tổ mẫu gặp mặt Tiểu Du Nhi.

Bọn họ nhất định sẽ rất vui.



Mọi người nhăn mũi giả vờ vui vẻ đến tặng quà sinh nhật.

Kết quả nhìn thấy Tí Văn Hâm và Mộc Tê Trì đến.

Ngay lập tức trở nên nghiêm túc rất nhiều.

Dù sao khi Tí Lục dẫn binh vào thành, ấn tượng của mọi người vẫn khá sâu sắc.

Tí Văn Hâm còn làm một việc khiến đầu mọi người bốc khói.

Phản tặc vào thành, một đám người đọc sách mắng bọn họ.

Hắn mở một bữa tiệc, mời người đọc sách nổi tiếng và không nổi tiếng đến, cùng tranh luận, chia thành hai đội tranh luận.

Chủ đề tranh luận: Thống trị của đương kim Hoàng thượng có nên tồn tại hay không.

Đội thắng tặng hương ngựa bảo mã vào biên chế phản tặc. Đội thua trực tiếp c.h.é.m đầu.

Nhưng vấn đề ở chỗ quan điểm của đội thắng là “Thống trị của đương kim Hoàng thượng hiện nay có tính ưu việt nên tồn tại”.

Này liền có chút đột ngột và thất thường.

Quan điểm của Tí Văn Hâm là, quan điểm gì không quan trọng, phải thắng, thắng trước rồi nói cái khác.

Tóm lại Tí Văn Hâm cũng là một trong những người nổi danh ở phủ thành.

Mộc Tê Trì càng không cần phải nói, là chó săn số một của phản tặc Tí Lục.

Chỉ đâu đánh đó, rõ ràng xuất thân trạng nguyên, còn hung hơn cả chó hoang.

Quyền quý đến đều thu lại ngạo mạn và tâm tư không cam tâm không bằng lòng, ngoan ngoãn hơn nhiều, nụ cười càng ngọt hơn.

Uống uống ít trà ăn chút đồ vật vậy, coi như đến tham gia tiệc trà, tán gẫu một chút, liên lạc tình cảm cũng được, nghĩ như vậy, quà mang tặng cũng không xem như là thiệt.

Chỉ là đồ ăn uống của yến hội này có hơi thanh đạm.

Không giống như nhà có tiến, quyền quý xã hội thượng lưu, bày đầy một bàn, đĩa đầy ắp.

Bày biện đĩa thế này, chủ yếu là, không đói c.h.ế.t ngươi coi như ta thua.

Mỗi một món ăn đều rất ít, rất tinh xảo.

Thậm chí một bát rau nổi ba cái lá rau, một bàn mười hai người, này có chút quá đáng, chia như thế nào?

Ba lá rau g.i.ế.c mười hai nhân sĩ?

Canh trong nước loãng này, đang coi thường ai.

Là cảm thấy quà bọn họ tặng không đủ dày nặng sao?

Đợi đến khi nhìn thấy nhạ nhân mặc bạch y đội mũ trắng cầm d.a.o đến, càng bị dọa một phen.

Không phải muốn g.i.ế.c người chứ, không đến mức vậy chứ, bọn họ tặng quà rồi, không chỉ tặng, còn tặng rất dày.

Kết quả liền thấy hạ nhân cầm d.a.o vớt ba lá rau kia ra, một lá rau cắt ba dao, biến thành bốn miếng rau, lại múc cho mỗi người một bát canh, thêm một miếng rau nhỏ.

TBC

Dưới sự quan sát mang nụ cười nhẹ của người mặc bạch y, đội mũ trắng tay cầm dao.

Mọi người đều nể mặt bưng bát canh lên uống.

"Cmn!"

"Chết mẹ!"

"Cái l..! "

Uống ngụm canh vào họng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lời tục tĩu cũng bay ra.

Khi thức ăn thực sự ngon, không kịp ngâm thơ sáng tác ca ngợi tìm điển cố, xx ngươi mới là phản ứng bản năng trực quan nhất.

Canh này tươi ngon đến mức khiến bọn họ nhớ tới lão nương, nhớ tới tình đầu, nhớ tới biểu muội, nhớ tới thẩm nương cách vách, nhớ tới thanh quan bán thân không bán nghệ kia, nhớ tới thời thơ ấu.

Tóm lại chính là khiến người ta dư vị bất tận.

Chỉ một ngụm canh mà thôi.

Lại ăn tiếp miếng rau kia.

Không ngờ ngoài vị tươi của canh ra còn có vị ngọt của lá rau, lá rau được nấu vừa đủ, không nát không cứng, nhai vào cảm giác giòn sật, nhưng cũng rất tốt cho răng.

Cực kỳ suy xét cho tình hình răng lợi không tốt của rất nhiều người.

Một miếng lá rau, không, chỉ có một sợi lá rau.

Chỉ là món đầu tiên.

Đã khiến người ăn nhớ mãi không quên, vành mắt đỏ hoe.

Có hơi quá khoa trương rồi đi.

Tí Văn Hâm bình tĩnh nhìn mọi người, cảm thấy quan viên quyền quý của phủ thành càng ngày càng biết diễn kịch.

Những người này, đến mức vậy sao, một bát canh mà thôi.

Quả thật là diễn xuất chẳng cần đạo cụ.

Quá xúc động rồi đi.

Khi nghĩa phụ ở đây không thấy các người xúc động như vậy.

Hắn chậm rãi nhàn nhã uống một ngụm canh.

Sau đó hắn trầm mặc uống canh.

Trầm mặc ăn rau.

Trầm mặc ăn thịt.

Trầm mặc ăn hành dại mà trước đây hắn không thích.

Trầm mặc uống canh.

Im lặng là cách biểu đạt tốt nhất, nói chuyện thức ăn liền hết rồi.



Ăn cơm tất nhiên phải lướt điện thoại, à, không, xem biểu diễn ca múa.

Lúc này bắt đầu màn biểu diễn ca múa của Giang phủ.

"Đùng!"

Tinh thần mọi người rung lên!

Giang Miên Miên ngồi ngay ngắn.

Chính là ngồi thẳng, không thể nằm trườn.

Vị trí của nàng cũng có thể thấy vũ đài.

Nhưng có ngăn cách với bên khách nam.

Trong yến hội, nam nữ ngồi riêng, nơi vào cũng khác nhau.

Nữ quyến có nơi riêng biệt.

Hôm nay chỉ có hai người dẫn gia quyến đến.

Một là Dư phu nhân tức phụ của Dư đại nhân cũng là phản tặc được chiêu an, vừa đến liền có chút câu nệ, bởi vì lúc trước tham gia yến hội, ngày ngày bị bài xích, đã chuẩn bị sẵn tâm lý xấu hổ.

Kết quả ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Giang phu nhân, ôi nương ơi, cảm thấy chính là trong một nhóm người, đột nhiên tìm được thân nhân.

Còn có một người gia quyến của Hà đại nhân.

Là một nữ tử thông minh khôn khéo, trang điểm rất tươi tắn.

Tướng công của nàng ấy chính là người tiếp đón, nàng ấy cũng là trong lòng hiểu rõ, vì vậy nụ cười rất chân thành.

Bởi vì không có nữ quyến khác, chỉ có mấy người này, trái lại rất đơn giản.

Hà phu nhân bước vào phát hiện, nội trạch của Giang gia không hề lộn xộn, trật tự rõ ràng.

Tất nhiên nhân khẩu của Giang gia vốn dĩ cũng đơn giản, không có tiểu thiếp, chỉ có Giang phu nhân và ba hài tử.

Đại cô nương đã thành hôn, còn sống ở nương gia.

Này cũng là nơi khiến người chỉ trích.

Cảm thấy Giang tư mã chính là kẻ chân lấm tay bùn, không có quy củ.

Nhưng điều khiến người ta khó hiểu là, Mạnh gia thế mà lại đồng ý.

Mọi người cảm thấy đại cô nương của Giang gia nhất định là một nhân vật hoạ quốc đẹp nghiêng nước nghiêng thành.

Bằng không dễ dàng câu tiểu tướng công đến từ kinh thành, tiểu tướng công dòng độc đinh mấy đời, thế mà lại tình nguyện ở lại cũng muốn ngỏ lời cầu cưới.

Dung mạo kia của Giang tư mã, có thể tưởng tượng được dung nhan của kỳ nữ.

Thật là sắc đẹp hại c.h.ế.t người mà.

Về phần Mạnh tiểu tướng quân chiêu an phản tặc kết quả bị sắc đẹp của nữ nhi phản tặc mê hoặc, chuyện cầu cưới, đã có tận mấy truyền thuyết rồi.

Dù sao trong lòng mọi người, đại cô nương của Giang tư mã, Mạnh phu nhân chắc chắn là một cô nương tâm cơ thâm trầm, không giống bình thường.

Trong những nhà dạy nữ nhân trạch đấu kia, đều đã đem việc này xem là ví dụ, trọng điểm giải thích.

Đặc biệt là những cô nương sắp kết hôn.

Giang Du bận rộn đến chết, nàng ấy dày công chuẩn bị thức ăn yến hội.

Hoàn toàn không biết danh tiếng của mình đã bị quỷ hóa.

Không chỉ ở phủ thành, ngay cả ở Kinh Thành cũng có truyền thuyết về nàng ấy.

Ở trong miệng mọi người, nàng ấy quyến rũ như Đát Kỷ, quyến rũ mất hồn mất vía Mạnh tiểu tướng quân, nhà cũng không thèm về.

Yến tiệc hôm nay nghe nói là đại cô nương chủ trì.

Kết quả lại thêm một điểm bí ẩn cho Giang Du.

Dư phu nhân đến nội trạch này, rất ngưỡng mộ sự thanh tịnh của nội trạch.

Tướng công nàng ấy sau khi tiếp nhận chiêu an, đến phủ thành, thế mà lại nạp quý thiếp vào cửa.

Khi ra ngoài giao thiệp còn dẫn thiếp quý đi cùng, bình thường không đến lượt phu nhân chính thất như nàng ấy.

Nàng ấy cũng thường xuyên ra ngoài làm trò cười, không thích đi ra ngoài.