Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 175



Chẳng qua hôm nay đến chỗ Giang phu nhân, ngoài ý muốn cảm thấy thoải mái yên tâm.

Vậy nên Dư phu nhân liền hơi lộ ra một chút bản tính của mình…

"Đúng đúng đúng, gà con phải là loại m.ô.n.g vểnh, sau này mới đẻ trứng."

"Lá sả có thể ăn được, thật sự, ngươi bấm phần tâm non nhất, qua một lượt nước, ăn vào sẽ thông đại tiện."

Giang Miên Miên ngồi vào bàn ngoan ngoãn nghe, kiến thức kỳ lạ lại tăng thêm.

Vẻ mặt sùng bái nhìn Dư phu nhân, còn đẩy điểm tâm đến trước mặt Dư phu nhân, nàng ấy biết thật nhiều.

Hà phu nhân nhìn Dư phu nhân thả bay chính mình, nhìn Giang phu nhân trầm ổn, người với người chính là khác nhau.

Nội trạch Dư gia nàng ấy cũng từng đến, loạn thành một đoàn.

Thiếp ở nhà chính, phu nhân chính thất ở phòng kề, Dư phu nhân này đã sinh ba khuê nữ, bây giờ ba khuê nữ này lại phải đến trước mặt thiếp tuân theo quy củ, cô nương lớn nhất đã tuổi thành gia lập thất, thế mà lại do quý thiếp kia dẫn ra ngoài xem mắt.

Dù sao chuyện nhà của Dư phu nhân đều đã là chuyện cười của phủ thành.

Bây giờ có Giang gia mới đến, không biết có phải trở thành chuyện cười mới hay không.

Nhưng đại cô nương được đồn đại xinh đẹp quyến rũ như Đát Kỷ, Hà phu nhân và Dư phu nhân vẫn chưa gặp được, nhưng tiểu cô nương trước mắt này, lớn lên trông như thể được in ra từ một khuôn với Giang tư mã đại nhân.

Mặc dù còn nhỏ, đã có thể thấy trước dung mạo nghiêng nước nghiêng thành.

Không phải là kiểu quyến rũ, rất trong sáng, còn có hơi tròn trịa, một vừa nhìn liền biết là kiểu hài tử lớn lên trong nhà được phụ mẫu yêu thương, không lo cơm ăn áo mặc, ánh mắt rất ngay thẳng, rất đại hào phóng.

Không né tránh người khác, cũng không rụt rè, hào phóng đĩnh đạc.

Không hiểu sao có dáng vẻ tư thái của người thượng vị.

Hà phu nhân bị tiểu cô nương này nhìn một cái, đều cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Dư phu nhân lại không cảm giác được, vui vẻ ăn điểm tâm mà nàng đẩy qua.

"Đùng"

Một tiếng vang.

Đoàn ca múa của Miên Miên lên sân khấu.

Miên Miên gần đây bận rộn bộn bề, bận rộn tất bật.

Dẫn Phán Nha đi lăn lộn thành viên đoàn ca múa của nàng.

Trước tiên chắc chắn cần có trang phục thống nhất.

Một nhóm người mặc giống nhau, hiệu quả thị giác khi hát đồng ca càng tốt hơn.

Ban đầu nàng muốn làm sườn xám.

Nàng cầm bức hoạ y phục ra, chuẩn bị bảo người làm, bị a nương cầm chày cán bột đuổi một vòng phủ.

Cuối cùng vẫn bị bắt được, bị đánh một trận.

Sau đó buộc phải thay đổi suy nghĩ.

Có vẻ như sinh nhật của ca ca cũng không thể không nghiêm chỉnh.

Vẫn phải làm một vài chuyện nghiêm chỉnh.

Lộ n.g.ự.c lộ chân, ít nhiều gì cũng có hơi không phù hợp thiếu nhi.

Vì thế quyết định thống nhất là trường bào màu xanh than.

TBC

Bọc rất kín mít, từ đầu đến chân.

Cũng không xuyên thấu.

Rất nghiêm chỉnh.

Mà y phục cũng tương đối đơn giản, thời gian may gấp, nếu là sườn xám, hoàn toàn không kịp.

Màn che được kéo ra.

Mọi người liền thấy có một vũ đài, trên vũ đài ngồi chín người.

Ăn mặc đoan chính trang nghiêm, giống như một pháp hội.

Cũng không biết muốn làm trò gì.

Tiếp đó liền nghe bọn họ hát bắt đầu đồng thanh hát:

"Chúc ngươi sinh nhật vui vẻ, đùng~~~"

"Chúc ngươi sinh nhật vui vẻ, cốc ~~~"

Vừa hát vừa diễn tấu.

Có đàn nhị có đàn hồ có gõ mõ có vỗ chuông đồng.

Hát thế này giống như có công đức.

Không giống như chúc mừng sinh nhật,giống một pháp hội long trọng, đoan trang nghiêm túc.

Nghe đến mức khi ấy có hiếu tử lau nước mắt, muốn tổ chức trong ba năm cho a nương hắn, mời nhóm người này đến biểu diễn, cũng muốn hát bài này, thoải mái.

Giang Trường Thiên... khoé miệng hơi co rút.

Hắn biết đây là quà sinh nhật của tiểu khuê nữ tặng cho Phong nhi, còn thần thần bí bí nói muốn giữ bí mật.

Vì để chuẩn bị quà sinh nhật này, tiểu khuê nữ đã bị a nương nó đánh một trận, khóc lóc xé tim xé gan, đến trước mặt chính mình, lén lút tố cáo tận mấy lần.

Ngặt nỗi ở trong nhà, hắn cũng phải nghe theo Hà muội.

Kết quả liền thế này.

Rất khó đánh giá.

Này nghe thì là sinh nhật vui vẻ, nhưng giai điệu này tiết tấu này, cảm giác như là chúc mừng đầu thất vui vẻ?

Có cảm giác hồn về quê nhà, yên nghỉ.

Khiến người nghe cảm thấy muốn gửi lễ.

Giang Phong lại nghe đến mức nước mắt lưng tròng.

Hắn biết, muội muội nhất định là đến từ cùng một nơi với mình.

Đây là liên kết đặc biệt của bọn họ.

Bài hát muội muội thích, chính là cõi âm như thế này.

Mở đầu bà lão gõ một tiếng trống, đùng một tiếng, hắn như thấy một bàn tay run rẩy duỗi từ trong đất ra.

Bài hát này rất an nhiên, nghe vào tai rất thư thái.

Đây là bài hát dành riêng của hắn.

Hắn cảm thấy rất tốt.

Sinh nhật vui vẻ.

Sau này mỗi một dịp sinh nhật hắn đều muốn nghe bài này.

"Đùng~~~"

"Chúc ngươi sinh nhật vui vẻ!"

"Keng~~~"

"Chúc ngươi sinh nhật vui vẻ!"

"Xoảng~~~"

Đêm trăng như mực.

Giang phủ ở huyện Minh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tối qua Giang Vinh không về nhà.

Giang lão phu nhân rất lo lắng.

Bởi vì Giang Trường Thiên rời khỏi huyện Minh đến phủ thành.

Bọn họ không rời đi ngay lập tức, vẫn còn nghĩ lại phát sợ.

Dù sao người của Thất hoàng tử đến cũng toàn quân bị diệt, bọn họ còn sống cũng là may mắn.

Nhưng thấy Giang Vinh ngày ngày ở lỳ trong nhà đọc sách không giao tiếp cũng không được.

Giang lão phu nhân vẫn bảo Giang Vinh đến Huyện học đi học.

Cũng là thăm dò.

Quả nhiên không ai ngăn cản.

Giang Vinh khôi phục ngày tháng đi đến học đường, có vẻ hoạt bát hơn một chút.

Giang gia hiện tại thực ra có chút túng quẫn.

Tiền trước kia đều là Giang lão phu nhân nắm giữ, như thể lấy không hết dùng không cạn.

Bây giờ lãng phí một lần hai lần cũng gần hết rồi.

Trước kia còn có nữ nhi trợ cấp, nhưng xảy ra chuyện Sở Dực chết, bên này cũng không biết giải thích như thế nào, cũng thật sự không mở miệng được.

Giang lão phu nhân lúc ban đầu không biết thị vệ kia ngoại tôn của bà ta, mặc dù không phải ruột thịt, nhưng dù sao cũng gọi Ngọc Loan là đích mẫu.

Nhận nương gia cũng nên nhận Giang lão phu nhân.

Bởi vì chuyện này, Giang lão phu nhân thật sự không có mặt mũi duỗi tay xin tiền từ chỗ nữ nhi.

Vì thế Giang Vinh không còn tháng thàng y phục mới, ở học đường cũng không xa hoa như trước, không tránh khỏi bị kỳ thị một chút, dù sao trước kia hắn ta khi ra ngoài đều là sai vặt thành đàn kỳ thị người khác.

Hôm qua đồng môn mời cùng đi du ngoạn.

Giang Vinh không muốn đi, nhưng muội muội và tổ mẫu đều muốn hắn ta đi.

Cha uống say, không quản hắn ta.

Hắn ta không muốn cô phụ sự kỳ vọng của muội muội và tổ mẫu liền ra ngoài.

Lại không ngờ trời tối rồi, người vẫn chưa về.

Giang lão phu nhân lòng như lửa đốt.

Cho người báo quan.

Mặc dù không thể giống như lúc trước gọi người của quan phủ đến nhà làm việc.

Nhưng Hoàng huyện lệnh nghe được chuyện này, cũng xem như rất coi trọng, dù sao chuyện liên quan đến quan Giang tư mã, không có chuyện nhỏ, phái người đi tìm một ngày một đêm.

Kết quả bây giờ thông báo đến nhận người.

Người được tìm thấy ở hạ lưu huyện Hòa.

Giang Vinh c.h.ế.t đuối, khi tìm thấy người đã sưng lên.

Giang lão phu nhân khóc lóc thảm thiết, nhi của ta, nhi của ta, nhi của ta, đau nát lòng ta.

Giang Uyển hai mắt đỏ hoe, mặc áo tang, cố gắng vực dậy tinh thần, tổ chức tang lễ cho huynh trưởng.

Huynh trưởng trước nay chưa bao giờ làm chuyện gì xấu, sao phải gặp tai họa như vậy, ông trời bất công.

Tiếng kèn bầu vang lên.



"Đùng~~~"

"Chúc ngươi sinh nhật vui vẻ!"

"Keng~~~"

"Chúc ngươi sinh nhật vui vẻ!"

"Xoảng~~~"

Mạnh Thiểu Hà rất cạn lời tiếp nhận một nhiệm vụ.

Trong lúc thổi tắt nến, tắt đèn lồng.

Mọi người nghe bài hát âm ty này, đột nhiên xung quanh tối sầm lại.

Bị dọa một phen.

Tiếp đó liền nghe thấy tiếng bánh xe gỗ lẹt xẹt lẹt xẹt ma xát mặt đất, có chút chói tai.

Kết hợp với bài hát sinh nhật vui vẻ, cảm giác càng u ám.

Có quan viên sợ đến mức nắm đùi của người ngồi bên cạnh.

Tiếp đó liền thấy một người mặc bạch y mũ trắng đẩy một giá qua.

Trên giá có một đĩa xoay trắng tròn tròn.

Trên đĩa xoay trắng cắm đầy nến.

Đây là làm cái gì.

Sau đó bạch y nhân lại lấy một con d.a.o ra…

May là mọi người đã không quá hoảng sợ nữa.

Mặc dù dưới hàng nến này, một bạch y nhân, tay cầm dao, có hơi đáng sợ.

Bạch y nhân đưa d.a.o cho Giang Phong nói: "Thiếu gia, tiểu thư nói để ngài ước nguyện trước những ngọn nến này, ngài thầm đọc ước nguyện của ngài, sau đó thổi tắt nến, ước nguyện chắc chắn có thể thành hiện thực."

Giang Phong nhìn ngọn nến xếp thành đoàn.

Mỗi một ngọn lửa đều nhảy múa trong mắt hắn.

Hắn chắp tay trước ngực, ước một ước nguyện với ngọn nến: "Hy vọng cả nhà có thể sống sót nguyên vẹn, bao gồm Thiếu Hà."

Sau đó hắn một hơi thổi tắt tất cả ngọn nến.

Lúc này đám hạ nhân cũng đồng thời thắp sáng đèn lồng.

Sảnh yến hội lại sáng.

Mọi người thở phào nhẹ nhõm.

Quan viên bị hoảng sợ kia buông đùi của quan viên bên cạnh.

Ánh mắt đối diện, vẫn còn có chút xấu hổ.

Rút nến ra, thứ trắng xóa như đĩa xoay kia hóa ra không phải bệ đỡ của nến.

Mà là điểm tâm có thể ăn?

Thì ra con d.a.o kia là dùng để chia điểm tâm

Còn phải là người mừng thọ tự cắt, người khác không thể thay thế.

Giang tư mã này có chút bản lĩnh.

Làm ra chuyện huyễn hoặc như vậy.

Mỗi một người lại được chia một miếng của cái đĩa xoay này.

Vào miệng tan ngay, ngọt thơm ngon miệng, tư vị tuyệt diệu không thể nói thành lời.

Mấy nam tử không thích đồ ngọt cũng không nhịn được ăn vài miếng.

Còn người thích đồ ngọt, quả thật là bị đĩa xoay trắng này mê hoặc.

Đây là món ngon nhất được ăn trong đời này, không có món nào hơn.