Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 178



Giang Miên Miên vui vẻ gật đầu.

Nếu như có đuôi cũng đã lắc lên rồi.

Nhảy xuống khỏi lòng cha, nghiêm túc rót một chén trà cho Mộc bá bá, lắc lư lảo đảo bưng cho hắn.

"Cảm ơn bá bá." Giang Miên Miên cười nói.

Giang Miên Miên nhỏ một giọt nước linh tuyền cho Mộc bá bá, một giọt nho nhỏ, khoảng nửa giọt.

Bởi vì trước đây Mộc bá bá chưa từng uống, cũng không muốn hắn tiêu chảy ở nhà.

Nhưng Mộc bá bá này quả thật già đi rất nhanh.

Già đến mức mắt thường có thể thấy được.

Nghe nói tuổi thọ của người cổ đại đều rất ngắn, năm mươi tuổi đã là sống thọ rồi.

Mà cha hiếm khí có một bằng hữu có thể nói chuyện.

Lại qua vài năm nữa, cha nhìn như nhi tử của người ta rồi.

Phù hộ Mộc bá bá đừng nghẻo.

Mộc Tê Trì nhận chén trà uống một ngụm, cười nói: "Nước trà của Miên Miên chúng ta, đặc biệt ngọt."

Giang Miên Miên cười nói: "Cha cháu cũng nói như vậy, cháu là bình rượu mơ chu đáo mà."

Mộc Tê Trì ha ha cười lớn.

Cảm thấy cả người thư thái.

Mỗi lần đến nhà Giang huynh như về nhà mình, cảm giác thư thái yên tâm hiếm có được.

Hai người tiếp tục nói chuyện.

Mộc Tê Trì rõ ràng càng lúc càng tỉnh táo.

Giang Miên Miên cuộn tròn trong lòng cha gật gà gật gù, buồn ngủ rồi.

"Dạ Hành huynh, hôm nay sinh nhật nhi tử ta, ta thấy Dư đại nhân kia tại vì sao có vẻ không vui lắm."

Tai của Giang Miên Miên đang gật gà gật gù ngẫu nhiên vểnh lên.

Dư đại nhân? Dư đại nhân nào? Lão công của Dư phu nhân ăn cơm cùng sao?

Sau khi Dư phu nhân đi, còn nghe Hà phu nhân ở trước mặt a nương nói chuyện bi thảm ở nhà của Dư phu nhân, Hà phu nhân nói Dư đại nhân cưới một quý thiếp vào cửa, Dư phu nhân là chính thất phu nhân ở nhà giống như tiểu tỳ, ở phòng kề, thậm chí hài tử của mình cũng không thể tự mình dạy, Dư đại nhân cảm thấy quý thiếp mới có thể dạy dỗ tốt hài tử của gã.

"Họ Dư gia sau khi trở thành Thôi quan, lợi dụng quyền chức bắt rất nhiều người của chúng ta, đã trở thành đao của quan phủ, c.h.é.m chúng ta dữ dội nhất, Trường Thiên ngươi tâm địa lương thiện, nhất định phải đề phòng." Mộc Tê Trì nói.

Giang Miên Miên suy ngẫm một chút, Thôi quan, hình như tương đương với cục trưởng cục cảnh sát, quản lý trị an.

Quyền lực rất lớn.

Bởi vì cha trở thành Tư mã, nàng còn rất tò mò hỏi cô bà vấn đề về tên quan.

Cô bà giải thích cho nàng một chút, nàng biết Thôi quan là quản lý các vấn đề liên quan đến hình lao.

Cha quản lý quân sự, nhưng bây giờ đang chiêu an, không có chiến đánh, cha thực tế không có quyền lực gì, mà Thôi quan ở phủ thành là có quyền lực thật sự.

"Sao không phái người g.i.ế.c gã." Giang Trường Thiên hỏi.

Mộc Tê Trì lắc đầu: "Người này trước đây vì đánh trận giỏi mà nổi danh, tiếp nhận chiêu an làm Thôi quan, lại cực kỳ thích hưởng thụ và sợ chết, gã đến chỗ người còn mang theo mấy chục thị vệ, muốn g.i.ế.c gã vô cùng khó khăn."

Giang Trường Thiên gật đầu.

Hắn nhẹ nhàng đong đưa hài tử trong lòng, nhìn nàng hít thở đều đặn, lông mi cuộn cong, hắn dịu dàng nói:

"Vậy chỉ có thể c.h.ế.t ngoài ý muốn."

*

Một đêm gió lạnh.

Lá rơi lả tả.

Mộc Tê Trì tỉnh dậy trong tiếng quét lá.

"Sạt sạt sạt."

"Sạt sạt sạt."

Trong một khoảng thời gian, không ngờ lại cảm thấy âm thanh này rất êm tai.

Có vẻ như rất chữa lành tâm hồn.

Hắn tỉnh dậy, phát hiện mình đã thay một bộ y phục, đầu giường để một bộ y phục mới.

Bỗng nhiên nhớ lại, đêm qua nói chuyện với Giang huynh đến tận đêm khuya.

Không biết tại vì sao, đêm qua tinh thần đặc biệt tốt, chỉ muốn kéo Giang huynh nói chuyện thâu đêm.

Sau đó nửa đêm đệ muội còn mang một bát trứng hấp tới.

Mộc Tê Trì rất hưởng thụ.

Này là coi hắn như người nhà mình rồi.

Hắn gần đây rất bận rộn, cũng cảm thấy cơ thể không được như trước.

Nhưng ở nhà Giang huynh lại rất hưng phấn.

Kết quả Giang huynh ăn xong trứng hầm liền ngất đi.

Hóa ra đây là trứng hầm với rượu.

TBC

Giang huynh không chịu được rượu.

Giang huynh được đệ muội khiêng về.

Mà hắn uống xong, cảm thấy vẫn rất hưng phấn, kết quả đi về phòng, đại khái bị gió lạnh thổi một chút, thế mà lại nôn ra.

Cảm giác nôn ra rất nhiều nước đen lung tung rối loạn.

Cả người thối hoắc.

Sau đó có hạ nhân tắm rửa thay y phục giúp hắn.

Sáng nay tỉnh dậy, Mộc Tê Trì nhìn cơ thể mình, bị doạ giật mình.

Đã lâu cái gì kia không dựng rồi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hắn còn tưởng mình đến tuổi trung niên, thanh tâm quả dục.

Hôm nay lại dựng đỏ lên.

Này, này, này…

Mộc Tê Trì cảm thấy mình vẫn có thể tạo phản thêm năm trăm năm nữa!

Sáng sớm tỉnh dậy, tinh thần phấn chấn.

Mặc áo bào mới mà đệ muội chuẩn bị cho hắn.

Đệ muội đúng thật là người có tâm, kích thước vừa vặn, không dài không ngắn, kích thước ống tay cũng rất hợp.

Chắc là bởi vì thói quen cơ thể của hắn, tay phải của hắn sẽ dài hơn tay trái nửa tấc, mua y phục may sẵn luôn không vừa, nhưng bộ y phục này mặc trên người vừa chuẩn.

Là cân nhắc chu đáo, cũng là màu xanh hắn thích.

Màu xanh ngả đen nhưng có một chút xanh.

Giày cũng đều là mới.

Hôm qua hắn nôn rất nhiều.

Còn đổi cả một phòng mới.

Kích cỡ giày cũng vừa vặn, giày bông mặt vải cùng một màu với y phục.

Đế giày rất mềm.

Những chi tiết nhỏ này đều làm người ta cảm thấy rất thoải mái.

Mộc Tê Trì rời giường, tinh thần phấn chấn, cảm thấy hôm nay ánh nắng chan hòa, mọi chuyện đều tốt.

Nhìn Tí Văn Hâm đi từ phòng khách của bên cạnh của bên cạnh bên cạnh ra, bước đi khập khiễng, trên mặt còn sưng đỏ, vẻ mặt hắn ta bối rối.

Tí Văn Hâm không có giày mới y phục mới.

Mộc Tê Trì khép chặt áo bào mới của mình, cười nói:

"Tam Cân, sao ngươi lại thế này?"

"Lão Mộc, đừng gọi ta là Tam Cân, ta tỉ thí võ nghệ với Phong huynh Mạnh huynh, không cẩn thận kích động một chút, ta bị thương nhẹ, hai người họ nặng hơn." Tí Văn Hâm khi nói chuyện ảnh hưởng đến vết thương, không nhịn được rít một tiếng.

Ăn cơm sáng, liền thấy Mạnh Thiếu Hà bị thương càng nặng hơn, một bên mắt đen như mắt gà trống. Nhìn có chút buồn cười.

Tí Văn Hâm nghĩ, chính mình không thiệt, cuối cùng cũng xem như tỉ thí với vị tiểu tướng quân nổi tiếng khắp Kinh Thành này một trận, hắn còn thắng hiểm.

Còn người được chúc thọ, Giang Phong tên thần kinh kia, tỉ thí thì tỉ thí, một câu không hợp liền ôm người mà cắn, quả thật là có bệnh, dọa c.h.ế.t người rồi..

Hôm qua hắn bị dọa đến, không cẩn thận dùng ám khí.

Không có cách nào, hắn là văn nhân, người đọc sách, có nhiều đồ dùng viết, có nhiều tâm cơ cũng là bình thường.

Giang Phong cũng bị hắn làm bị thương, hắn thắng ở quỷ kế đa đoan, quân cơ không nề dối trá, người đọc sách chơi trò xảo quyệt, không tính là xảo quyệt.

Tí Văn Hâm đang tìm cách biện giải cho chính mình, ngẩng đầu liền nhìn thấy Giang Phong đến, mặt hồng răng trắng, đi đường ngọc thụ lâm phong, mắt không sưng, mặt cũng không sưng, chân cũng không què.

Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, hôm qua hắn còn dùng cả ám khí, thấy hắn bị thương.

"Giang huynh ngươi không bị thương sao?"

Tí Văn Hâm không thể tin được hỏi.

"Bị thương, nhưng ta hồi phục cực kỳ nhanh, trước đây cũng luôn bị thương, nằm hai ngày là khỏi, lần bị thương nặng nhất, suýt chút nữa là chết, cũng ngủ một đêm là khỏi, có lẽ ông trời đặc biệt chiếu cố ta." Giang Phong cười nói.

Tí Văn Hâm:...

Mạnh Thiếu Hà:...

Bữa sáng rất thịnh soạn.

Tí Văn Hâm cảm thấy bữa sáng rất hợp khẩu vị.

Chỉ là tiểu Mạnh phu nhân hình như có chút bất mãn với hắn, vẫn luôn trợn mắt nhìn hắn.

Không hiểu sao có hơi lạnh sống lưng…

Mộc Tê Trì và Tí Văn Hâm còn có việc công, sáng sớm dẫn theo đoàn nhạc rời đi.

Ban đầu dựa vào bán sắc, bán thân kiêm bán nghệ, chín người thân bất do kỷ, không ngờ tới được đóng gói cho mượn.

Tiểu chủ tử nói bọn họ xem như là đi công tác, ra bên ngoài làm việc, có trợ cấp, mỗi ngày đều có trợ cấp xe, trợ cấp thức ăn, trợ cấp chỗ ở, như vậy tính toán ra, mỗi ngày bọn họ đi ra ngoài đều gấp tiền tiêu hàng tháng mấy lần.

Còn cho thị vệ đi theo.

Trước đây bọn họ luôn cảm thấy ra khỏi phủ chính là bị tặng bị bán, xoay chuyển đến nhà chủ tử mới, cũng không biết chủ tử mới là người hay là quỷ.

Bây giờ thế mà lại được cho mượn, còn có thể quay về…

Còn có trợ cấp…

Còn có vệ sĩ đi theo…

Thật là huyền ảo…

Khi chia tay tiểu chủ tử, trong lòng mấy người bỗng nhiên có chút không nỡ.

Áo bào bọn họ mặc trên người này, như che đi phong trần của quá khứ.

Đứng thẳng lưng, bước lên một con đường khác.

*

Ngày hôm sau.

Giang Trường Thiên nhận được tin tức.

Chất nhi Giang Vinh của hắn c.h.ế.t đuối.

Hiện tại vẫn đang đặt trong linh cữu.

Giang Trường Thiên vẫn là quyết định quay về.

Hà muội không yên tâm hắn, muốn quay về cùng hắn.

Tần Lạc Hà cưỡi ngựa, Giang Trường Thiên đi chung.

Tiết kiệm thời gian.

Nhất định phải quay về gặp mặt lần cuối.

Hắn lo lắng không gặp được, chắc chắn sẽ có tiếc nuối.