Tần Lạc Hà hiểu, nàng ấy hiểu tâm tư của tướng công.
Đêm Phong Nhi suýt c.h.ế.t kia, nàng ấy muốn đi tìm Giang Vinh liều mạng, muốn g.i.ế.c Giang Vinh.
Cuối cùng chỉ có thị vệ Ngô Lục của Giang Vinh chết.
Ngô Lục chỉ là một thanh đao, người cầm đao là Giang Vinh, nhưng Giang Vinh lại vẫn sống vui vẻ không lo ăn lo mặc.
Tần Lạc Hà thừa nhận nội tâm nàng ấy độc ác, nàng ấy chính là muốn thấy hắn ta chết.
Giang Trường Thiên cũng vậy, hắn vẫn luôn cảm thấy chính mình có bệnh, trong lòng ít nhiều gì cũng có chút không bình thường, đây đều là nhờ Giang lão phu nhân ban tặng, thấy bọn họ sống không tốt, hắn liền cảm thấy mình khôi phục hơn một chút.
Hắn biết người tên Lâm Dương hắn g.i.ế.c lần trước, thực chất là nhi tử của Thất hoàng tử, cụ thể là nhi tử nào thì không rõ, có thể Giang Uyển biết.
Thất hoàng tử người này nhìn có vẻ cương trực sáng sủa, tính tình dịu dàng, một lòng si tình, nhưng nhìn việc hắn ta làm, ba thứ tử, một đích tử đều không có, ba thứ tử đều trưởng thành tốt đẹp.
Nhìn kết quả, liền biết người này tâm cơ không cạn.
Tác phong của phản tặc phía Tây Bắc kia, có thù tất báo, g.i.ế.c người như ngóe.
Dáng vẻ lại như có xuất thân quan phủ, Giang Trường Thiên luôn cảm thấy có liên quan đến Thất hoàng tử.
Đây là một người tiểu nhân có thể nhẫn, hắn ta nhất định sẽ trả thù.
Hắn đến phủ thành cũng là vì lý do này, lo lắng huyện Minh quá nhỏ, một ngày nào đó trực tiếp bị vây lại.
Quả nhiên, hắn không ra tay.
Giang Vinh lại chết.
Giang Trường Thiên và Tần Lạc Hà gió bụi dặm trường đến linh đường của Giang Vinh.
Doạ Giang Uyển giật mình.
Giang Hoài Sinh thấy người đến, cũng sửng sốt.
Hắn ta vừa mới nhắm mắt nhìn thấy hai người, một người mặc trường sam nghèo khó, đầu tóc bạc trắng, gầy như que củi, khuôn mặt lộ ra màu đỏ bệnh tật. Một người hành xử như dã thú, tay chân thô ráp, mũi má đều đỏ bừng, thảm hại không chịu nổi.
Mở mắt nhìn thấy hai người, một người mặc áo bào trắng hoa lệ, tóc đen óng ánh, lưng đứng thẳng, khuôn mặt phong hoa tuyệt đại. Một người cao lớn cương trực, eo nhỏ chân dài, sắc mặt hồng hào xinh đẹp, thoải mái phóng khoáng.
Như một đôi bích nhân, bước đến trước linh đường.
TBC
Thắp hương tế bái.
Giang lão phu nhân nghe súc sinh kia thế mà lại đến tế bái, ở trên giường liền hô: "Súc sinh, súc sinh, nhất định là ngươi g.i.ế.c Vinh Nhi, là ngươi, là ngươi..."
Mỗi lần Giang Uyển đối mặt trực tiếp với Giang Trường Thiên, trong lòng liền cảm thấy bất an mãnh liệt.
Giang Hoài Sinh ngây ngốc nhìn tất cả mọi chuyện trước mắt, cảm thấy có chút hoang đường.
Giang Trường Thiên nhìn thấy t.h.i t.h.ể sưng phù nằm trong quan tài, hơi phát ra mùi hôi.
Tần Lạc Hà cũng nghiêm túc nhìn chằm chằm một lúc, xác nhận người này là Giang Vinh.
Phu thê hai người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
"Các người..." Giang Hoài Sinh muốn nói cái gì đó, lại không biết nói thế nào.
"Đại ca ngươi nén đau buồn, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, luôn không dễ chịu, chẳng qua ngươi nghĩ xem, Uyển Nhi vẫn còn sống, Thư Thư hẳn là cũng còn sống, ba hài tử, vẫn còn hai đứa nữa, đúng không." Giang Trường Thiên dịu dàng nói.
Giang Hoài Sinh nghe được lời nói nhẹ như bay của đệ đệ.
Bỗng nhiên gào khóc lên.
Hắn ta cảm thấy những gì nhắm mắt thấy như thật vậy, luân hồi.
Hắn khóc nói: "Trường Thiên, huynh trưởng sai rồi, sai rồi, ngươi tha cho chúng ta đi, oan oan tương báo khi nào xong, Vinh Nhi đã chết, nó c.h.ế.t rồi, Phong Nhi vẫn còn sống."
Giang Trường Thiên vỗ bả vai huynh trưởng nói: "Mặc dù cái c.h.ế.t của Vinh Nhi không liên quan đến ta, nhưng Hoàng huyện lệnh nói, cái c.h.ế.t của nó không phải là ngoài ý muốn, có người cố ý, nơi nó rơi xuống nước, bị người động tay động chân, đợi huynh trưởng có tinh thần, có thể điều tra Thất hoàng tử, dù sao nhi tử của Thất hoàng tử, vì đến đón ngươi, c.h.ế.t rồi, đúng rồi huynh trưởng ngươi có thể đưa câu này cho Thất hoàng tử, oan oan tương báo khi nào xong. Ta đi xem nương."
Giang Trường Thiên dẫn Tần Lạc Hà đến trước mặt Giang lão phu nhân.
Giang Uyển co lại bên cạnh tổ mẫu, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình.
Tần Lạc Hà nhìn thấy Giang lão phu nhân mà giật mình.
Quý tộc phu nhân tinh xảo này ở trong lòng nàng ấy, vẫn luôn mạnh mẽ như một ngọn núi lớn, không thể vượt qua.
Bây giờ nằm trên giường, trên đầu cuối cùng cũng có mấy sợi tóc trắng, nhìn cũng có dáng vẻ già nua, trước kia vẫn luôn như cô nương trẻ tuổi, tức phụ trong thôn bọn họ làm việc nhiều, rất nhiều tức phụ trẻ tuổi nhìn còn trông già hơn vị mẹ chồng này của nàng ấy.
Giang lão phu nhân của quá khứ giống như sẽ không già đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng bây giờ nhìn thấy, trên người bà ta có dáng vẻ già nua, già nhanh đến mức kinh ngạc.
Thấy Giang Trường Thiên và Tần Lạc Hà, Giang lão phu nhân hoảng hốt một phen, tiếp đó mắng: "Súc vật, ra ngoài, cút ra ngoài."
Bà ta đưa tay muốn mò đồ vật ném qua, đại khái là bình thường có thói quen này, Giang Uyển đã thu hết đồ vật bên cạnh bà ta đi rồi.
Giang Trường Thiên nói: "Tiếng mắng người của thân nương, tràn đầy khí lực như vậy, xem ra vẫn có thể sống lâu lắm, vậy thì ta yên tâm rồi."
"Khụ khụ khụ khụ..."
Giang lão phu nhân ho dữ dội.
Giang Uyển chỉ có thể không ngừng vỗ n.g.ự.c giúp tổ mẫu.
Giang Trường Thiên nói: "Nghe tin cái c.h.ế.t của Vinh Nhi, ta và Hà muội nhanh chóng cưỡi ngựa đến đây, lo không thể gặp mặt lần cuối, cũng không phải là có tình nghĩa gì, dù sao nó trước nay luôn khinh thường chúng ta, chỉ là lo các người ve sầu thoát xác, thay người khác, xác nhận là nó thì ta yên tâm rồi."
Giang Uyển nghe được những lời này liền ngơ người, sao có thể có người độc ác như vậy.
Giang Trường Thiên nhìn sang Giang Uyển đang cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình bên cạnh nói tiếp: "Vừa nãy đại ca nói với ta, oan oan tương báo đến khi nào mới xong, bảo ta buông bỏ hận thù, ta nghĩ đến dạy dỗ của bà từ nhỏ đến lớn với ta, quả thật, oan oan tương báo đến khi nào mới xong, diệt cỏ phải diệt tận gốc càng sớm càng tốt. Thân nương dưỡng bệnh cho tốt, đợi bệnh khỏi rồi, ta đưa bà đến phủ thành hưởng phúc."
…
Phu thê hai người rất ít khi cùng nhau du ngoạn.
Rời khỏi Giang phủ.
Hai người nghỉ ngơi một lát, lại quyết định nhanh chóng về phủ thành.
Bởi vì hài tử ở nhà.
Đi ra ngoài, sẽ nhớ nhà, nhớ hài tử.
Phong cảnh bên ngoài tốt đến mức nào, cũng sẽ nhớ nhà, muốn gặp hài tử sớm.
Mặc dù có thể khi gặp hài tử, nàng đang quậy đến mức ngươi ngứa răng muốn đánh nàng.
Trên đường quay về, cũng không có vội vàng như vậy.
Hoàng huyện lệnh chuẩn bị xe ngựa, hai người có thể đi ngồi xe ngựa về, trong xe ngựa có thể nghỉ ngơi.
Có lẽ đi đường mệt rồi.
Giang Trường Thiên nằm trên chân của Hà muội.
Buông rèm xe xuống, ánh sáng bên ngoài hắt vào, lúc sáng lúc tối, tiếng bánh xe lăn lộc cộc lộc cộc vang lên, giờ khắc này tâm thái của hắn phẳng lặng, không cảm thấy ồn ào.
"Hà muội, trước kia ta luôn dạy Phong Nhi, phải làm người tốt, nhất định phải làm người tốt, người tốt nơi nơi chiếm được lợi. Có lẽ ta dạy sai rồi."
Hắn cầm tay của Hà muội.
"Sau này dạy Miên Miên, nhất định phải nàng làm người xấu, phải hung hăng ngạo mạn, không được nhẫn nhịn chịu đựng, phải độc ác tàn nhẫn, không được lo trước sợ sau, làm một người xấu, có thể cười thật to, sức sống thịnh vượng, luôn có tinh thần chiến đấu, làm người xấu, ngạo mạn vui vẻ cả đời, dù sao đến cuối cùng cũng chỉ là chết, thậm chí làm một việc tốt, cũng có thể cảm động người khác, nhận được cứu rỗi, người tốt làm việc tốt cả đời, làm sai một bước, là vạn kiếp bất phục. Luôn cảm thấy người hiền lành dễ bắt nạt, vậy thì làm một người xấu, đi bắt nạt người khác..."
Giang Trường Thiên nói rồi nói, không ngờ ngủ thiếp đi.
Xe ngựa lắc lư.
Hắn gối đầu trên chân của Hà muội, ngủ rất ngon.
Tần Lạc Hà một tay đỡ tướng công, tựa vào vách xe ngựa, lại rất tỉnh táo.
Gió núi thổi qua, cuốn một góc rèm xe, có thể nhìn thấy cây tùng bách bên ngoài, vẫn xanh tươi.
*
Hôm nay trong phủ cha nương không có nhà.
Huynh trưởng và tỷ phu cũng đi ra ngoài.
Chỉ có cô bà, a tỷ, Miên Miên.
Trên lý luận bây giờ a tỷ là trưởng bối lớn nhất trong nhà.
Chẳng qua bây giờ có cô bà ở đây.
Ban đầu Giang Miên Miên còn có thể dẫn Phán Nha đi trêu chọc các tiểu tỷ tỷ lão ca ca trong đoàn ca múa của mình.
Kết quả bây giờ đoàn ca múa cũng bị đưa đi rồi.
Hôm nay có hơi nhàm chán.
Bởi vì chủ tử không có nhà, Ân cô lo lắng người lớn kẻ nhỏ sẽ quậy phá, cho nên dẫn bọn họ theo bên người.
Giang Miên Miên nhớ lại, trước kia nhìn thấy Mộc bá bá mặc y phục mới giày mới bộ dáng rất vui vẻ, tò mò hỏi: "Cô bà, trong nhà đều phải chuẩn bị y phục cho khách khứa sao? Vậy có chuẩn bị được hết không? Kích thước gì đó cũng không giống nhau hết chứ?"