Chất vải rất sang quý, còn có hoa văn chìm sợi vàng, mặc dù nhìn sơ qua là màu trắng, nhìn kỹ thì có rất nhiều hoa văn, như có sáng lấp la lấp lánh.
Hai ni cô này duỗi tay cầm trà, đôi tay cũng trắng trẻo sạch sẽ, làm ni cô còn có người hầu hạ, chắc chắn không phải tay tự mình làm việc, tay tự mình làm việc sẽ hơi lộ một chút gân xanh ra, nhất là đến tuổi này, đôi tay vẫn như thiếu nữ, có hơi không bình thường.
Giang Miên Miên ngồi một bên xem náo nhiệt, lời này không hiểu sao có chút quen thuộc.
Và hai ni cô trung niên xinh đẹp này, ánh mắt không đúng lắm.
Nhìn ta làm cái gì??
Không thể chứ??
Ta vất vả cực khổ xuyên tới đây, vất vả khổ cực lớn lên đến bây giờ, cố gắng uống sữa, cố gắng nắm được tự chủ đi tiểu phóng uế, học bò, học đi đường, học nói chuyện, đến bây giờ, các ngươi muốn ta đi làm ni cô, ngày ngày tụng kinh, ăn chay, gõ mõ, quét lá rụng, từ tiểu ni cô xinh đẹp đến ni cô già xinh đẹp?
Cuộc sống này, cho dù sống đến trăm tuổi cũng không làm.
Sống đến trăm tuổi cũng chỉ là biến thành một ni cô già trăm tuổi!!
Giang Du lần đầu tiên nghe nói trong nhà có người có duyên với Phật môn, có duyên thì phải dẫn về.
Đây cùng cướp có gì khác biệt, ta còn đến cửa tiệm bán cá của người ta, nói con cá này có duyên với mình, muốn mang về nhà, không trả bạc, xác suất lớn sẽ bị lão bản bán cá đánh cho tàn tật.
"Các ngươi nhìn lầm rồi, nhà ta không có duyên." Giang Du cầm chén trà lên.
"Vị tiểu thí chủ này vốn là người của Phật môn chúng ta, không nên ở trong trần thế, nếu không cả nhà đều không yên ổn, mọi thứ nên trở về chính đạo, tiểu thí chủ xin đi cùng chúng ta thôi."
Sư thái tự xưng là Thanh Từ đứng niệm một câu a di đà phật với Giang Miên Miên, thân hình đột nhiên đến ngay trước mặt Miên Miên.
Sư thái tự xưng là Thanh Minh kia cũng đi đến trước mặt.
Không biết là thuật che mắt gì.
Đột nhiên bị hù dọa một phen.
Giang Miên Miên nghĩ, ta không ở trong thành thị, ta đi chỗ nào, ta đi lên núi, ta mới từ trong núi ra.
Không nghĩ sinh thời còn phải trải qua chuyện lừa tiểu hài tử.
Trong khoảnh khắc tia điện chớp lửa, hai ni cô đã đưa tay kéo Miên Miên.
Thân thủ của hai lão ni này rất tốt.
Có tự tin, từ trong phủ thường thường vô kỳ như thế này, dẫn một tiểu cô nương đi.
Sau đó không kéo được.
Lại kéo.
Vẫn là không kéo được.
Lúc này Giang Du và Ân cô đều phản ứng lại.
Giang Du phất tay tát Thanh Từ một cái thật mạnh, đánh bà ta bay đi.
Ân cô cũng nhấc chân thối mấy chục năm của mình ra đá.
Đá một chân vào người Thanh Minh.
Đá đến mức chân thấy đau.
Sau đó ôm Miên Miên lên.
Phán Nha sợ đến run lẩy bẩy.
Nhưng vẫn đứng trước mặt tiểu thư.
Nhắm mắt lại qua đạp thêm một cái vào người Thanh Minh sư thái.
"Đáng sợ quá" Phán Nha vừa thở hổn hển, vừa dùng sức nhấc chân đạp, vừa đan hai tay ép ngực, nắm thành quyền đỡ cằm tròn…
*
Gió thu hơi lạnh.
Hai vị nữ ni lặng lẽ đến, đại khái chui qua điểm mù giám sát của đám người.
Tìm thời điểm không có ai để đến.
Cách Giang phủ không xa còn có một chiếc xe ngựa.
Nhưng chờ trái chờ phải không thấy người ra.
Chẳng lẽ đối phương quá nhiệt tình, hai vị chủ tử muốn ở lại?
Quyền quý đều mê tín, đối với lời nói của sư thái đại sư, đều điên cuồng tin tưởng.
Cũng có khả năng ở lại qua.
Nhưng xe ngựa vẫn chờ, không dám rời đi.
Mãi cho đến khi có một trước xe ngựa từ phía đối diện đi tới.
Tần Lạc Hà và Giang Trường Thiên về rồi, trước kia hoàn toàn không hiểu phủ thành, bây giờ cũng vẫn không hiểu nhiều lắm, bởi vì trong nhà có hài nhi đang chờ, phủ thành liền trở thành nhà, liền vội vàng muốn quay về.
Gần đến phủ thành, còn đường cũng trở nên thông thuận, cũng trở nên lẹ làng.
Có cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Bánh xe đè lên đường đá xanh, thanh âm cọt kẹt cọt kẹt, như là khúc nhạc, giai điệu vui vẻ.
Tần Lạc Hà cũng không nhịn được mà vén rèm xe, nhìn cảnh sắc bên ngoài.
Lần đầu tiên đến, là muốn ổn định cuộc sống, nàng cũng không để ý bên ngoài nhiều.
Bây giờ bởi vì ở đây có nhà, lại nhìn, cũng có cảm giác quen thuộc.
Tần Lạc Hà nhìn thấy một chiếc xe ngựa.
Chiếc xe ngựa rất xinh đẹp, nhìn có vẻ rất kiên cố.
Trọng tâm rất ổn định, còn tốt hơn chiếc xe ngựa mà Hoàng đại nhân chuẩn bị cho mình.
Xa phu giống như người luyện võ.
Chỉ là không hiểu tại vì sao, khi xa phu nhìn thấy chính mình, hình như có chút căng thẳng?
Tần Lạc Hà tự nhận dáng vẻ của mình bên ngoài cực kỳ thân thiện hào phóng, theo học Ân cô lâu như vậy, nàng ấy đã có thể che giấu bản thân tốt hơn, Ân cô nói thế nhân yêu cầu nữ tử rất nhiều, ngươi có thể muốn bay, có thể muốn lên vị trí cao, có thể muốn làm bất cứ chuyện gì, nhưng ngươi tốt nhất phải học cách ngụy trang, ngụy trang ra một dáng vẻ mà thế nhân mong đợi, như vậy ngược lại là bớt việc nhất
TBC
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không cần gặp người nào cũng giải thích, tại sao ngươi lại là dáng vẻ như bây giờ.
Ngươi chỉ cần ngụy trang thành một dáng vẻ phổ thông, dáng vẻ mà mọi người mong đợi, có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian, làm chuyện ngươi thực sự muốn làm.
Cho nên ở bên ngoài, đối với người ngoài, Tần Lạc Hà đã có thể nắm giữ dáng vẻ của mình rất tốt, không nói đến cao quý, ít nhất cũng là một vị phu nhân thân thiện hiền từ đi.
Nhưng với dáng vẻ như này của mình, xa phu kia trong nháy mắt đầu tiên nhìn thấy mình, đồng tử liền có thay đổi, không hiểu sao lại căng thẳng.
Người này có vấn đề.
Chiếc xe ngựa này cách ngoài phủ nhà mình không xa, dừng lại làm cái gì?
Tần Lạc Hà không đối mắt với đối phương, chỉ liếc qua một cái, tầm mắt liền rơi xuống nơi khác.
Tựa như không thấy đối phương.
Xe ngựa tiếp tục tiến lên trước.
Lướt qua nhau.
Tựa như một cuộc gặp gỡ vô nghĩa.
Xa phu thấy người đến thì có chút kinh ngạc.
Không ngờ phu phụ bọn họ quay về nhanh như vậy.
Nhưng hắn ta cũng không có gì khác thường, biểu cảm cũng không thay đổi.
Đối phương chắc chắn cũng không phát giác ra.
Vị trí chính mình dừng mặc dù gần Giang phủ, nhưng cũng cách một con đường.
Bên này rất nhiều phủ đệ, bọn họ giả trang thành xe ngựa của một phủ khác, rất bình thường.
Bánh xe quay đều đều đi qua.
Chỉ là tò mò, Giang tư mã này ra ngoài thậm chí không mang theo thị vệ, chỉ mang theo thê tử.
Nghe nói là vội về chịu tang.
Tốc độ này có hơi nhanh quá.
…
Về đến phủ.
Giang Trường Thiên và Tần Lạc Hà thấy hai nữ ni bị trói vô cùng chặt chẽ.
Đều hoảng hốt một phen.
May mà quay về kịp.
Ân cô không sót một chữ kể lại hiện trường một lần.
Mà Tần Lạc Hà lập tức nghĩ đến chiếc xe ngựa nhìn thấy hôm nay.
Miệng nữ ni bị miếng vải bịt kín.
Ngo ngoe như con tằm.
Phát ra âm thanh ư ư ư.
Tựa như người tốt vô tội rơi vào ổ người xấu.
Giang Miên Miên vừa thấy cha nương quay về, khóe miệng liền bắt đầu hơi xệ xuống, nước mắt liền rơi xuống từng giọt từng giọt lớn.
Khóc phải gọi là đau lòng ấm ức sợ hãi.
Ta suýt chút nữa bị người ôm đi, thời cổ đại thật đáng sợ.
Thật sự bị ôm đến chùa miếu tụng kinh quét sân cũng thôi đi.
Hai ni cô này nói chuyện cũng kỳ quái, không biết là kỹ thuật nói lừa người hay là thật.
Lỡ như là thật sự phát hiện chính mình không ổn, cắt chính mình ra ăn…
Nghĩ nghĩ càng thấy đáng sợ.
Giang Miên Miên gào lớn khóc lóc.
Khóc ướt tấm lòng của a nương.
Khóc ướt bả vai của cha.
Hai nữ ni dưới đất ngo nguẩy càng mạnh hơn.
Ngươi khóc cái gì.
Bọn họ chỉ nói một câu, muốn kéo tiểu cô nương này, không kéo được.
Từ đầu đến cuối chỉ chạm một chút vào y phục của tiểu cô nương.
Khóc thành như vậy.
Người khác còn tưởng bọn họ đối xử với nàng như thế nào.
Tiếng khóc của tiểu khuê nữ, khóc đến mức trái tim của phu thê hai người Tần Lạc Hà và Giang Trường Thiên đều thắt lại.
Nghĩ đến cảnh tượng hài tử bị ôm đi, Tần Lạc Hà liền muốn phát cuồng.
Nàng ấy không tin nhân quả báo ứng, nếu thật sự có nhân quả báo ứng, cha nàng ấy còn có rất nhiều tráng sĩ, c.h.ế.t ở đồng hoang, thân thể cũng không tìm về được, thê nhi của những người đó, sống còn thảm hơn bất kì ai, không có phúc báo, chỉ có khổ đau vô tận.
Cái gì vốn là người của Phật môn, không nên ở lại.
Khi họ ăn rễ cây ăn đất, sống không nổi, Phật môn ở đâu, tại sao không đến tìm.
Lừa đảo chó chết.
Tần Lạc Hà vẫn luôn cảm thấy tính tình của mình tốt, nhưng người có tính tình tốt đến cỡ nào cũng có nghịch lân.
Miên Miên là hài tử nàng ấy mang thai mười tháng liều mạng sinh ra.
Là mạng của nàng ấy, quan trọng hơn mạng của nàng ấy, vì hài tử, nàng ấy có thể không cần mạng.
Giang Trường Thiên sắc mặt nhu hòa, ôm Miên Miên dỗ từng câu từng một, còn cười trêu nàng.
Cuối cùng dỗ được tiểu gia hoả đang khóc thét ngừng khóc, mới bảo cô bà ôm tiểu gia hoả xuống.