Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 182



Hắn nghe tiếng khóc của hài tử, khóc đến mức trái hắn vỡ vụn.

Hắn nghĩ đến lời nói của Phong Nhi.

"Vốn là người của trong Phật môn chúng ta, không nên ở trong trần thế, nếu không cả nhà không yên ổn, mọi thứ nên trở về chính đạo."

Cái gì là chính đạo?

Để hắn nhìn cả nhà c.h.ế.t hết là chính đạo sao?

Giang Trường Thiên cười.

Hắn mỉm cười dịu dàng nhìn hai nữ ni, nói với thê tử: "Hà muội, để ta thẩm vấn bọn họ một chút."

Tần Lạc Hà gật đầu.

Đêm muộn.

Giang Phong và Mạnh Thiếu Hà luyện binh trở về.

Trong phủ tựa như yên tĩnh quá mức.

Nỗi sợ ban ngày đã qua.

Nhưng Giang Du vẫn rất kích động kể lại chuyện nguy hiểm ngày hôm nay với Mạnh đại ca và đại ca nhà mình một lần nữa.

"Doạ c.h.ế.t rồii, thân ảnh nữ ni kia rất nhanh, giống như có tiên thuật, trong chớp mắt liền đến trước mặt Miên Miên, muốn kéo Miên Miên đi."

Giang Miên Miên khóc xong ngủ một giấc.

Bây giờ vẫn có chút mơ hồ, héo rũ.

Giang Phong cẩn thận kiểm tra Miên Miên từ trên xuống dưới một phen.

Vỗ đầu nàng, nàng mới lười biếng đập tay ca ca đi.

"Bị doạ sợ rồi đúng không?"

Giang Miên Miên gật đầu: "Có một chút xíu. Chẳng qua hẳn là ăn nhiều, buổi trưa ăn thịt thiên nga, quá khô, không tiêu hóa được, bụng không thoải mái."

Giang Miên Miên chỉ chỉ cái bụng tròn vo của mình.

Lại chọc cười Giang Phong.

Trong lòng cũng rất sợ hãi.

Mạnh Thiếu Hà thì lại nghiêm túc ngắm nghía xem Tiểu Du Nhi có chuyện gì không, có bị hù dọa hay không.

Giang Du lắc đầu: "Ta không sao, chỉ là nghĩ đến có chút sợ hãi, nữ ni kia ăn mặc xa hoa lộng lẫy, lớn lên cũng vô cùng xinh đẹp, không ngờ tới cũng làm chuyện này."

Mạnh Thiếu Hà nói với Giang Trường Thiên: "Cha, con rể hơi hiểu một chút cách thẩm vấn, con rể có thể giúp thẩm vấn."

Mạnh Thiếu Hà là người có cái miệng ngọt.

Thành hôn xong, không ra vẻ nho nho mà gọi nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân, mà trực tiếp xưng hô cha nương.

Lúc ban đầu mọi người đều có hơi chút không quen.

Chẳng qua ở chung, cũng quen rồi.

Nói về phẩm tính, Giang Trường Thiên và Tần Lạc Hà quan sát trong khoảng thời gian này, Tiểu Mạnh là một nam nhi tốt, cưới khuê nữ nhà mình quả thật có chút lãng phí.

Là khuê nữ nhà bọn họ trèo cao.

Địa vị hiển hách lại có thể thân thiện như vậy, thật khó có được, hơn nữa dáng vẻ cũng không giống giả vờ.

Chẳng qua cho dù là giả vờ, chỉ cần có thể dỗ khuê nữ của bọn họ vui vẻ, ngươi tốt nhất giả vờ cả đời.

Giang Trường Thiên dẫn Mạnh Thiếu Hà và Phong Nhi đi xem người.

Không ngờ là ở một hầm ngầm trong nhà.

Mạnh Thiếu Hà kinh ngạc.

Hắn khá nhạy cảm với hoàn cảnh xung quanh, cũng là người thận trọng.

Đến phủ này, không ngờ không phát hiện ra hầm ngầm này.

Chính là giấu dưới chân tháp cao ở hậu viện.

Sau đó nhìn thấy hai nữ ni hơi thở thoi thóp người đầy thương tích, không nhìn thấy áo bào xa hoa nữa, đều là m.á.u tươi.

Còn có một nam tử.

Chính là xa phu kia.

Tần Lạc Hà quay về phủ, nhìn thấy hai nữ ni kia, dỗ hài tử, xoay người đi ra ngoài.

Đến trước chiếc xe ngựa kia, thấy không có ai chú ý, bước tới nói chuyện, một tay đánh ngất xa phu, đánh xe ngựa vào nhà.

Dáng vẻ của hai nữ ni và xa phu kia quá thảm, m.á.u chảy đầm đìa.

Tường hầm ngầm treo xẻng sắt, trường mâu, dao, kiếm, roi da, còn có lò lửa, mỏ hàn. Trong góc còn có một chồng cải thảo và củ cải.

Một bên mặt của một trong hai nữ ni đã cháy đen, có thể nhìn thấy một mặt bên khác, quả thật là một nữ tử rất xinh đẹp.

Mạnh Thiếu Hà hít một hơi lạnh.

Trong thời gian ngắn như vậy, đồng bọn đều bắt được một người, còn hành hạ người thành dáng vẻ này, hắn nhìn thoáng qua, còn tưởng chính mình vào đại lao Hình bộ.

Hắn cẩn thận hỏi: "Cha, thẩm vấn được gì chưa?"

Giang Trường Thiên lắc đầu: "Chưa, ta cũng không biết họ nói là thật hay là giả, chỉ là trước tiên học tập kỹ xảo thẩm vấn một phen, con đến vừa đúng lúc, con chuyên nghiệp hơn, con qua thẩm vấn."

Hai nữ ni cả người co giật:...

Xa phu cả người co giật:...

Mạnh Thiếu Hà khóe miệng hơi co giật:...

Đêm khuya.

Hầm ngầm lại không lạnh.

Thậm chí còn hơi nóng.

Bởi vì có lò nung mỏ hàn.

Cũng thuận tiện sưởi ấm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Các nữ ni đã nói đi nói lại.

Chính là nghe nói Giang tư mã đẹp nghiêng nước nghiêng thành, Mạnh phu nhân dung mạo đẹp như Đát Kỷ.

Cho nên muốn dẫn nữ nhi út của bọn họ đi.

Nuôi dưỡng cho tốt.

Cái gì là trở về chính đạo? Đây là kỹ thuật nói.

Thông thường đều là kỹ thuật nói.

Đại gia tộc nghe nói một cô nương sẽ cản trở vận mệnh của gia tộc, ít nhiều gì cũng sẽ tin tưởng.

Bởi vì dò la thấy trong nhà đối phương không có trưởng bối, thấy tiểu cô nương kia quả thực là dung mạo không tầm thường, mới nổi ý định trực tiếp cướp đi.

Nữ ni nói đi nói lại.

Nhưng Giang Trường Thiên không tin.

Giang Phong cũng không tin.

Mạnh Thiếu Hà lại thẩm vấn một lần.

Thực ra hắn thậm chí còn không xuống tay.

Đều không còn chỗ để xuống tay rồi.

Hai nữ ni và xa phu vẫn luôn tranh nhau nói đi nói lại.

Nội dung nói vẫn là như vậy.

Nghe giống như là ý định tức thời.

Chùa miếu ở phủ thành Kinh Châu có rất nhiều.

Lớn lớn nhỏ nhỏ có đến hơn trăm cái.

Nổi tiếng nhất phải là Quy Chân Tự và Thượng Khâu Viện.

Quy Chân Tự toàn là hòa thượng.

Thượng Khâu Viện là nơi tu hành của nữ ni.

Nghe nói rất linh nghiệm, chỉ cần thành tâm, mọi mong muốn đều thành sự thật.

Quyền quý đến bái Phật, nhất là nữ quyến, đến Thượng Khâu Viện rất nhiều.

Thượng Khâu Viện cũng tiếp nhận một số nữ quyến phạm sai lầm trong các đại gia tộc.

Tóm lại có bối cảnh không nhỏ.

Lúc trước Tí Lục dẫn người tạo phản, hai ngôi chùa này đều khôtng chịu ảnh hưởng.

Không giống như huyện Minh mà Giang Trường Thiên quản lý, đại hòa thượng ngoan ngoãn nộp thuế, còn phải tự mình ra ngoài làm pháp sự, vất vả kiếm tiền hương dầu.

Bận đến nửa đêm, lại ăn một bữa ăn khuya, mì với canh thiên nga.

Vẫn có hơi tanh, chẳng qua hành dại lấp được mùi, cũng coi như có hương vị riêng.

Tần Lạc Hà khai hoang một mảnh đất ở trong phủ để trồng hành dại, thứ này lớn nhanh, một tháng là có thể mọc rất cao.

Giờ khắc này, Giang Miên Miên đã ngủ rồi.

Giang Tiểu Thụ không biết khi nào, lần theo mùi hương đến hầm ngầm.

Xa phu gọi nữ ni là chủ tử, hai nữ ni kia ở trong Thượng Khâu Viện cũng có thân phận không tầm thường.

TBC

Bọn họ bị tra tấn vài lần rơi vào hôn mê.

Nhưng lại kiên cường vượt qua.

Có vẻ như khả năng hồi phục khác người thường.

Hai người không có tiên thuật, nếu không cũng sẽ không đến nhà phàm tục muốn khuyên người xuất gia.

Nhưng quả thực có một số bí thuật, chính là quá trình trưởng thành sẽ khá đau đớn, ăn uống và nghỉ ngơi nghiêm ngặt, từ nhỏ đã bắt đầu dùng một loại bí dược, khiến thân thể bọn họ khác với người thường.

Thân thể mềm mại, dung mạo xinh đẹp, làn da trắng mịn, khả năng hồi phục cũng rất tốt.

Nhưng trong số bọn họ rất ít người sống thọ.

Nhờ vào dung mạo và khí chất, bọn họ vẫn như cá gặp nước ở trong đại gia tộc.

Đến phủ của Giang tư mã này, nghe ngóng tường tận, không có bối cảnh thâm hậu gì.

Với thân thủ của bọn họ, vốn tưởng rằng nắm trong lòng bàn tay.

Thực ra bọn họ cũng không hiểu, trước đây loại chuyện như thế này đều là thuyết phục.

Bình thường tăng lữ đạo nhân đến cửa hai chuyến, lại thả ra một chút tin tức, nói không chừng chính bọn họ đã đem nữ tử ảnh hưởng đến vận thế trong nhà đến rồi.

Hà cớ gì lại vội như vậy.

Vận mệnh của gia tộc chắc chắn quan trọng hơn mạng sống của một tiểu cô nương.

Bọn họ có lẽ cũng chính vì lý do này mà được đưa đến chùa miếu.

Sau đó bọn họ lại dùng lý do tương tự để đi lừa người khác.

Bất tận không ngừng, tuần hoàn ác tính.

Nhưng lần này sư phụ bảo bọn họ tốc chiến tốc thắng, không được chậm trễ.

Sau đó bọn họ thế mà lại bị một tiểu cô nương, lão ma ma và nha đầu béo chế ngự.

Mạnh phu nhân dung mạo đẹp như Đát Kỷ trong lời đồn kia, dung mạo thực ra cũng xem như là xinh đẹp, nhưng không khoa trương như vậy.

Ngược lại là tiểu cô nương được sư phụ nói đến, quả thực cực kỳ xinh đẹp, tinh thông, tinh xảo như ngọc đẹp, loá sáng lấp lánh.

Bọn họ ra tay rất nhanh.

Không ngờ đối phương ra tay còn nhanh hơn.

Nằm trong hầm ngầm, xa phu hơi thở hấp hối, hít vào nhiều thở ra ít.

Hai nữ ni cũng không khá hơn chỗ nào, bị tra tấn xong, tưởng rằng có thể nghỉ ngơi rồi, thậm chí còn nghĩ có cách nào có thể trốn thoát.

Kết quả nửa đêm cảm thấy có gì cắn bọn họ, chẳng qua bản thân bọn họ quá đau, không cảm thấy, vẫn nặng nề ngủ thiếp đi.