Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 222



Các phu nhân xôn xao.

Liễu thần tiên này cũng quá dám nói.

Nàng ta nói còn có thể là thật sự, ai mà không biết Mạnh gia tận mấy đời đều là dòng đơn truyền.

Hoá ra là sát khí quá nặng sao?

Mạnh phu nhân tức muốn chết.

Nhi tức phụ nàng ấy đã có thai, nàng ấy chỉ muốn hỏi nam nữ, không nói cũng được, không ngờ ở đây nguyền nàng ấy tuyệt hậu, chẳng phải là nói nhi tức phụ nàng ấy sẽ gặp việc bất trắc sao.

Này lại nghĩ đến tin tức trước đó nghe nói ở Kinh Châu động đất, mặc dù Thiếu Hà viết thư báo bình an, nói không có việc gì.

Nhưng nữ tử giả thần giả quỷ này, nói lung tung một hồi như vậy, Mạnh phu nhân thật sự lo lắng.

Mạnh phu nhân cả đời thân thể khỏe mạnh, về đến nhà liền bệnh.

Hơn nữa thế bệnh đến rất dữ dội, ngày hôm sau thế mà không thể ngồi dậy khỏi giường.

Làm cho Mạnh Thanh Xà sợ hết hồn.

Phu nhân sao lại sẽ như vậy.

Mạnh phu nhân trên giường bệnh không ngừng kêu Thiếu Hà Thiếu Hà, Du Nhi Du Nhi.

Cả người co rút, hai mắt nhắm chặt, nước mắt giàn dụa.

Gọi nàng ấy lại không đáp.

Mạnh Thanh Xà cũng bị dọa sợ.

Mạnh Thanh Xà chỉ có thể viết thư ngay trong đêm phái người đưa đến Kinh Châu.

Hy vọng nhi tử nhi tức phụ có thể quay về.

Mạnh lão phu nhân nghe tin đến chạy đến, mắng nhi tử một trận m.á.u chó đầy đầu.

"Tức phụ con bệnh rồi, mới nói lung tung, con vội vàng gửi thư về Kinh Châu như vậy, lữo như dọa sợ đến Thiếu Hà và tôn tức phụ, vốn dĩ hai đứa nó đang ở Kinh Châu yên lành, sinh hài tử ra, đầu năm sau con đã làm gia gia rồi, bây giờ thật sự gửi thư qua đó, doạ sợ đến bọn nó, tôn tức phụ mang thai không chịu được việc bất trắc, hoặc là bọn nó gấp gáp vội vàng quay về, dựng phụ cũng không thể đi đường xa, như vậy lại dễ xảy ra chuyện, cái gọi là kim khẩu trực đoạn [1] , chính là nguyền rủa, con hoảng loạn, liền ứng với nguyền, cuối cùng thật sự xảy ra chuyện, lại hiện rõ nàng ta linh nghiệm."

[1]

[1] Lời phán chuẩn như vàng

*

Trời thu cao quang đãng.

Nắm lấy đuôi mùa thu.

Tần Lạc Hà dẫn hai khuê nữ ra ngoài làm khách.

Chủ yếu là sau khi Du tỷ có thai, ngày ngày ở nhà, sợ ngột ngạt ra bệnh.

Lúc nàng ấy có thai, sẽ không ngày ngày ở nhà, việc nên làm thì vẫn phải làm, gió đến mưa đi, đều không bớt việc gì.

Nhiều nhất là khi ăn, ăn nhiều thêm một miếng.

Hơn nữa theo kinh nghiệm của Tần Lạc Hà, nàng ấy lo lắng thật sự giống như thiên kim tiểu thư thật sự, không đi cửa lớn không bước cửa nhỏ, chân cũng không nhấc lên được, đến lúc đó không dễ sinh.

Vẫn phải di chuyển một chút, tính cách Du Tỷ Nhi hướng ngoại, thích xem náo nhiệt, không thể cứ giam mình ở trong nhà.

Chẳng qua bây giờ thân thể dù sao cũng nặng, cho nên Tần Lạc Hà là dẫn nàng ấy đến nhà Tri phủ phu nhân.

Trong hậu viện của một loạt quan viên, Tần Lạc Hà có quan hệ tốt nhất với Tri phủ phu nhân thích hoa cúc.

Đầu tròn (hợp ý).

Tri phủ phu nhân mặt tròn vo, đầu tròn, người hơi mập, nhiều thịt, cũng cực kỳ thích Lạc Hà muội tử, cảm thấy nàng ấy nhanh nhẹn, thẳng thắn, dễ ở chung.

Nhìn nàng ấy dẫn Giang Du đến, hốt hoảng.

Lại rất vui mừng.

Đưa dựng phụ đến cửa, nói rõ coi trọng yêu thích, hốt hoảng là lo lắng không chăm sóc chu đáo.

Dặn dò hạ nhân một vòng chuẩn bị thức ăn phải cẩn thận tinh tế một chút.

TBC

Giang Du ở bên ngoài vẫn rất ngoan ngoãn, có thể không nói thì không nói, chỉ cười khẽ.

Có thai rồi, mặt tròn, thân thể cũng tròn.

Nàng ấy vốn cũng là mặt tròn, không cảm thấy sưng phù, trái lại làn da càng ngày càng non mịn xinh đẹp.

Đều nói mang thai cô nương, sẽ làm dựng phụ trở nên xinh đẹp hơn.

Tình hình kia của Mạnh gia, chắc chắn muốn nhi tử, nhưng cô nương chắc chắn cũng thích.

Dù sao cũng đều tốt.

Tri phủ phu nhân hôm nay làm bánh hoa, đặc biệt mời đến thưởng thức.

Giang Miên Miên thấy Tri phủ phu nhân, rất tự nhiên nhào qua hô bá nương.

Nhìn thấy Ngô tri châu Ngô phu nhân cũng ở đây, lại ngoan ngoãn chào hỏi, sau đó thuận tay dắt khuê nữ của Ngô phu nhân là Ngô Y An đi.

Ngô Y An không muốn đi, mặt đau.

Ngô phu nhân có chút tức giận, xem bộ dạng nhỏ nhen của con kìa.

Giang Miên Miên dù sao cũng ở dưới mí mắt của người lớn, kéo cô nương đi, còn có thứ đệ Ngô Y Lục của Ngô Y An, cũng dắt đi.

Giang Miên Miên biết, các phu nhân rất cần một nơi để tám chuyện, nội dung không thể cho hài tử chưa thành hôn nghe.

Chẳng qua khi về a tỷ chắc chắn sẽ truyền đạt lại cho nàng.

Du Tỷ Nhi đi theo a nương, cùng với các phu nhân cùng nhau nói chuyện.

Nàng ấy đã thành hôn, có thể nghe tin đồn hôn nhân của người đã thành hôn, còn rất vẻ vui.

Nghe được rất nhiều tin đồn khiến nàng ấy đều muốn vỗ tay khen hay, hỏi sau đó thế nào?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đáng tiếc cô bà luôn vào lúc đó chỉnh lại y phục cho nàng ấy, nàng ấy liền biết, phải im miệng.

Cho dù muốn nghe, cũng không được thể hiện ra.

Muốn cười, dùng khăn tay che miệng.

Hê hê.

Dù sao ra ngoài mấy lần, Giang Du liền rất thích kiểu gặp mặt các phu nhân này.

Rất thú vị.

Chụm lại nói xấu người khác.

Cũng không phải nói xấu, là tám chuyện thôi, dù sao cũng là phu nhân đoan trang gặp mặt, cho dù là nói xấu cũng sẽ có phần đệm, người kia vẫn rất tốt, nhưng... ba la ba la…

Cảm thấy thực ra không có quá nhiều khác biệt với ở thôn quê.

Như vậy, Giang Du liền tự nhiên rất nhiều.

Bây giờ nàng ấy ra ngoài nhìn ánh mắt của người khác cũng sẽ không rụt rè nhút nhát, khí chất thay đổi rất lớn.

Cũng là bởi vì bản thân có tự tin, nương gia có thế lực, nhà chồng cũng có thế lực.

Có vẻ như giữa mỗi cái nhấc tay nhấc chân, cũng trở nên hào phóng cao quý.

Ta không cầu gì ở ngươi, ta sợ ngươi làm cái gì.

Nếu như có sở cầu, eo sẽ không tự giác mà cong xuống.

Tất nhiên chủ yếu là quan trường Kinh Châu bị Giang tư mã phá vỡ rồi, là nguyên do mọi người đều rất khách khí thân thiện.

Khi mọi người đều thân thiện, nào có người khắt khe gì.

Ở bên kia Giang Miên Miên, Ngô Y An còn có một tiểu nam hài e thẹn, nam hài mới năm tuổi, mặc áo bào nhỏ màu đỏ, trắng nõn, tóc dài, cũng rất đẹp.

Ngô Y An thực ra là học sinh xuất sắc, rất giỏi đọc thuộc lòng, đọc sách, chính là kiểu học sinh giỏi đứng đầu trong trường.

Giang Miên Miên thích chọc học sinh giỏi, à không, là thích chơi với học sinh giỏi.

Tiểu nam hài là thứ đệ của Ngô Y An, Ngô Y Lục.

Ngô Y An ngồi xuống liền nói với Ngô Y Lục, cách xa ta một chút, ngồi gần, một lát nữa đụng trúng lại trách ta.

Phần lớn thời gian đều phân biệt rõ đích thứ, nhưng lại có một vài trường hợp ngoài ý muốn, ví dụ như không có đích tử, nếu chỉ có thứ tử, địa vị của thứ tử sẽ cao hơn rất nhiều.

Ngô tri châu có ba phòng tiểu thiếp, không ít cũng không nhiều.

Phòng tiểu thiếp thứ ba sinh cho ông ấy một nhi tử.

Thê tử chính thất chỉ sinh một nữ nhi.

Hai phòng kia cũng mỗi người sinh một nữ nhi.

Hai nữ nhi lớn hơn Ngô Y An, Ngô Y Lục nhỏ nhất.

Ngô Y An là đích nữ vốn dĩ nên được nhận ngàn vạn yêu thương, bây giờ có một đệ đệ, mặc dù là thứ đệ, nhưng địa vị bỗng nhiên mất đi.

Cho nên khiến tính cách nàng ấy có chút mâu thuẫn.

Rất nỗ lực, nhưng rất mâu thuẫn.

Rời khỏi người lớn, nàng ấy liền tức giận đùng đùng ngồi trong tiểu đình viện kia, trên bàn bày đồ ăn vặt trái cây, nàng ấy vẫn phồng má.

"Lại vì sao mà không vui?" Giang Miên Miên hỏi.

"Đại tỷ và nhị tỷ nói xấu ta, các nàng nói ta không nên đi học, không nên đi phát cháo, xuất đầu lộ diện, sau này ta không tìm được nhà chồng, phu nhân đàng hoàng đều không thích cô nương như ta."

Giang Miên Miên chọn điểm tâm trên mặt bàn, thấy Ngô Y Lục nhìn chằm chằm bánh hoa nhỏ, thuận tay đưa cho cậu bé một miếng nói: "Đừng quan tâm người khác ở sau lưng nói lời ra tiếng vào."

Ngô Y An nhìn Giang Miên Miên, muốn nghe xem nàng có cao kiến gì hay.

Tiếp đó liền nghe Giang Miên Miên nói: "Những gì họ nói, chưa chắc đã khó nghe hơn ta nói."

Ngô Y An:...

Một khuôn mặt xinh đẹp như vậy sao có thể nói ra những lời đáng sợ như kia o(╥﹏╥)o.

Tiểu nam hài cúi đầu ăn bánh hoa, bả vai run run.

"Lần sau gặp tình huống như vậy, ngươi lập tức quay mặt lại, ầm ĩ một trận, biến thành việc nghiêm trọng, bọn họ không phải đang nói xấu em, này là muốn hủy tiền đồ của ngươi, hủy tiền đồ của gia tộc, đích nữ cũng không gả được nhà tốt, cả nhà các ngươi còn có tiền đồ gì nữa, cha ngươi chắc chắn không chịu nổi cái này."

"Nhưng mà, nhưng mà..."

"Nhưng mà bây giờ ngươi nói lại, không còn vui nữa, chính là ngươi nhỏ nhen, bụng dạ hẹp hòi, thứ tỷ phê bình ngươi hai câu thì sao, bọn họ là vì muốn tốt cho ngươi, ngươi lập mặt ngay lúc đó, bây giờ nhắc lại, cha ngươi còn có di nương sẽ cảm thấy ngươi đang gây sự, cảm thấy ngươi đang cố ý gây rắc rối, lần đầu tiên bọn họ bắt nạt ngươi nói xấu ngươi, chính là đang thăm dò giới hạn của ngươi, cho nên lần sau lại gặp phải chuyện như vậy, ngươi nhất định phải lật mặt lại ngay lập tức, chửi lại, chính mình vui trước đã."

Giang Miên Miên vừa nói vừa uống một ngụm nhỏ trà hoa, có hơi chua chua ngọt ngọt, còn rất ngon.

Ngô Y An nói được hai tiếng nhưng mà, cảm thấy Giang Miên Miên nói rất có lý, nhưng lại có chút không đúng: "Tiên sinh nói cô nương không được lời hạ tiện."

"Nói lời hạ tiện thì sao, có vị lão sư từng nói, nói lời hạ tiện ra, miệng mới có thể sạch. Tiên sinh đó dạy, đều là yêu cầu của thế gian đối với nữ tử, đều có lợi cho người khác, nhưng làm người, quan trọng nhất vẫn phải là chính mình vui vẻ trước."

Ngô Y An nghe xong vẻ mặt đầy sùng bái nhìn Giang Miên Miên.

Ngao ô, đáy lòng nàng ấy thật sự thích Giang Miên Miên.

"Lão sư nào nói?"

"Trường Mâu lão sư."

Ngô Y Lục nhìn a tỷ được dỗ đến vui vẻ, bắt đầu bóc trái cây cho Miên Miên tỷ ăn.

Miên Miên tỷ vui vẻ ăn trái cây, còn chia cho cậu bé.

Ngô Y An vừa bóc cam cho Giang Miên Miên, tỉ mỉ bóc hết từng sợi trắng ở bên trên, vừa nói: "Giang Miên Miên, sau này nếu ngươi còn bắt nạt ta, ta sẽ chửi ngươi, chửi lời hạ tiện, loại cực kỳ hạ tiện."

"Được."

"Ngươi thật thông minh, ngươi đã xuất sư."

"Chứ sao, ta rất thông minh."