Lập đông.
Hôm qua trời mưa.
Thời tiết lập tức lạnh.
Khắp Giang phủ bận rộn, cảnh tượng trật tự có lề lối.
Đang thu dọn đóng gói.
Lúc trước khi động đất, đồ vật quý giá trong nhà, Tần Lạc Hà đã thu gọn sắp xếp lại.
Bởi vì động đất phá hỏng nhà, tu sữa lại một lần nữa.
Còn Giang Miên Miên cũng nhận được một thanh kiếm được rèn thạch sắt, chính là loại xinh đẹp có tua kiếm, có vỏ kiếm, rút kiếm ra rất sắc bén.
Nàng thích không thôi.
Bởi vậy còn đăng ký nhiều thêm một lớp học sở thích, do huynh trưởng dạy luyện kiếm.
Nàng thử rồi, kiếm cắm ở bên hông, thực ra không ảnh hưởng việc đi đường.
Rất oai phong.
Có kiếm tương đương với cái gì nhỉ, đại khái giống như được đeo một chiếc túi xách hàng hiệu cực kỳ đắt đỏ ở thời hiện đại.
Sau đó lại rèn một bộ dụng cụ y tế nàng cần.
Huynh trưởng rất biết dạy học, rất có kiên nhẫn.
Miên Miên cảm thấy so với việc đọc đi đọc lại văn cổ, luyện kiếm thực sự nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Nàng tưởng tượng các chiêu thức luyện kiếm thành tập thể dục theo đài, như vậy sẽ rất dễ nhớ.
Tập thể dục theo đài này người nước ngoài cảm thấy rất phức tạp, còn tưởng là võ công Trung Quốc, thực ra chỉ cần mỗi ngày tập một lần rồi một lần, sẽ khắc sâu vào trong xương.
Luyện kiếm đại khái cũng là như vậy.
Mỗi buổi sáng luyện tập cùng a huynh, đầu tiên là từng chiêu từng chiêu một.
Sau đó kết hợp lại.
Đầu tiên là chầm chậm kết hợp lại, sau đó trơn tru rồi, thì nhanh hơn.
Sau đó mỗi ngày luyện tập lặp đi lặp lại, Giang Miên Miên cảm thấy rất vui, luyện kiếm quả nhiên có cảm giác rèn luyện thân thể, tương tự như tập thể dục theo đài, mỗi ngày luyện kiếm, chiều cao đã lâu không cao lên, bỗng nhiên có chút thay đổi, hơi cao hơn khoảng nửa tấc.
Giang Miên Miên vui mừng không thôi, đúng là thành quả ngoài ý muốn, phải tiếp tục cố gắng.
Luyện kiếm là một trong những việc nàng thích nhất gần đây.
Thứ hai chính là chữa bệnh cho người ta, căn bản là không lỗ không lãi.
Từ khi nàng nối được ngón tay cho nha dịch Lão Cửu, vài tháng sau, hắn ta thế mà lại có thể cử động như thường, quả thật là kinh ngạc mọi người.
Đúng ngày nàng nối ngón tay cho Lão Cửu, là ngày đầu tiên phát cháo, người đến rất đông, truyền đi cũng rất phóng đại.
Sau đó bệnh nhân cũng nhiều hơn.
Giang Miên Miên cũng không phải là thần tiên Đại La, nàng chỉ tiếp nhận người mình có thể chữa được, những bệnh không thể chữa được thì xử lý chuyển viện, giới thiệu cho các đại phu khác trong thành.
Miên Miên phát hiện, luyện kiếm cũng có lợi cho việc nâng cao tốc độ tay, nâng cao trình độ phẫu thuật, bổ trợ cho nhau.
Bây giờ khi nàng ở bên ngoài hành y, hoặc khi ra ngoài đi học, nhiều thêm một người bảo vệ, trước đây là Phán Nha, bây giờ có thêm Ngỗi Bưu.
Giang Miên Miên mới thích nghi với cuộc sống ở Kinh Châu.
Đi học, luyện kiếm, hành y, rất phong phú.
Kết quả một lệnh điều động đến từ trong Kinh, cha nàng phải cùng với cả nhà Tri phủ cùng đến Kinh Thành để báo cáo chức vụ.
Người trong cả nhà bọn họ đều không nghĩ đến, có một ngày sẽ rời khỏi thôn Khảm Nhi, đến phủ thành cũng thôi đi, bây giờ lại phải đến Kinh Thành.
Vừa hưng phấn vừa căng thẳng.
Giang Du rất hưng phấn, nghe nói ở Kinh Thành có cực nhiều đồ ăn ngon, ở Kinh Thành còn có Hoàng cung, Hoàng cung có ngự trừ, nghe nói mỗi một ngự trù đều là thiên hạ đệ nhất.
Căng thẳng là nàng ấy cuối cùng cũng phải gặp cha mẹ chồng rồi.
Mặc dù trước đây vẫn luôn thư từ qua lại, cảm thấy cũng rất tốt.
Nhưng đây không phải là chưa gặp mặt sao, lỡ như gặp mặt không vui vẻ, rất xấu hổ.
Hơn nữa nàng ấy còn vác bụng lớn đi đường, lỡ nhi trên đường đi quá chậm, sinh ra, sinh nữ nhi thì đặt là Mạnh Lộ, sinh nhi tử thì đặt là Mạnh Lộ [1] , Giang Du thậm chí đã nghĩ xong cả tên rồi.
[1]
[1] Lộ trong tên nữ nhi là chỉ sương, Lộ trong tên nhi tử là chỉ đường.
Không biết tại vì sao, khi nàng ấy nói nữ nhi tên là Mạnh Lộ, Miên Miên cười như một đứa nhỏ ngốc, đại khái là muốn làm tiểu di đến ngốc rồi, mỗi ngày đều chạy đến đọc sách cho hài tử trong bụng nàng ấy, còn siêng năng hơn cả chính Miên Miên đọc sách.
Mạnh Thiếu Hà cũng rất vui mừng, mặc dù ở trước mặt cha nương chướng mắt, rời xa lâu cũng sẽ nhớ cha nương.
Hơn nữa đưa Tiểu Du Nhi về, lại sắp có thêm người mới, nghĩ thôi đã thấy hào hứng, sau này mình cũng thăng chức rồi.
Giang Phong rất bận rộn, không phải là thu dọn hành lý, mà là hắn vẫn luôn phụ dẫn binh huấn luyện, bây giờ phải đến Kinh Thành, quân tinh nhuệ chắc chắn không thể bỏ, vẫn phải mang theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cho nên khoảng thời gian này hắn ngoài việc mỗi ngày dậy sớm dạy muội muội luyện kiếm, chính là đi sắp xếp đội ngũ, chọn lựa quân tinh nhuệ, giản lược đội ngũ.
Người để lại cũng không phải là không cần.
Kinh Châu vẫn là đại bản doanh của bọn họ, không thể mất, phải canh giữ cho tốt.
Còn Giang Trường Thiên đến nha môn ngồi nửa ngày rồi về nhà.
Hắn cũng không có cái gì cần bàn giao, trong nha môn bây giờ đã được hắn sắp xếp toàn là người của hắn, ngay cả khi hắn đi rồi, cũng sẽ làm việc dựa theo yêu cầu của hắn.
Kinh Châu phồn vinh, trong bóng tối lại bất tri bất giác đổi chủ.
Giang Trường Thiên nhận được một bức thư.
Thư của bằng hữu tốt Mộc Tê Trì.
"Trường Thiên, thấy thư bình an.
Từ khi đến Kinh Thành, chúng ta vẫn luôn tích lũy lực lượng, không hề trầm luân, chúng ta tin rằng, chỉ cần cố gắng, nhất định sẽ có thành quả. Nhưng mà, Chủ công lại thua bởi mệnh trời, Chủ công thỉnh thoảng sẽ nói đau đầu, chúng ta cũng không có để tâm, bởi vì đôi khi ta ngủ muộn, suy nghĩ nhiều, hoặc ngồi lâu, cũng sẽ đau đầu. Nhưng đầu của Chủ công đột nhiên nổ tung, c.h.ế.t rồi. Chết trước mặt Thiếu chủ, Thiếu chủ tận mắt chứng kiến.
Thiếu chủ mấy năm nay, đã không còn kiệm lời như trước, gần giống như chúng ta rồi, nhưng sau khi Chủ công qua đời, Thiếu chủ có lẽ chịu hoảng sợ, hoặc là có nguyên nhân khác, cậu ấy lại trầm lặng không nói, có thế nào cũng không mở miệng nói chuyện nữa, ta chỉ có thể nhận mệnh lúc lâm nguy, chăm sóc Thiếu chủ. Nhưng nghĩ tử của Chủ công rất nhiều, quan hệ không phải bền chắc như thép, khi Chủ công còn sống mọi người còn có thể đồng tâm hiệp lực, Chủ công vừa chết, các nghĩa tử ý kiến không đồng nhất, bây giờ thế cục ở Kinh Thành phức tạp, mắt thấy chúng ta sụp đổ chia rẽ, nhiều năm nỗ lực có thể huỷ hoại trong một sớm, nếu nhất định phải hủy diệt, ta thà rằng hủy hoại trong tay Giang huynh.
Tình huống cấp bách, mong đến nhanh.
Hữu, Dạ Hàng. "
Giang Miên Miên cũng nhận được một bức thư.
Là Tiểu ca ca Tí Tiểu Trùng năm đó gửi tới,
Hai người thỉnh thoảng có gửi thư, nhưng rất ít, là kiểu một năm một lá thư, thường là nhà Tí Tiểu Trùng gửi quà Tết đến, kèm theo một lá thư, hỏi thăm một chút.
Giang Miên Miên cũng sẽ lịch sự đáp thư, đáp lại hỏi thăm.
Nhưng lá thư này có chút khác biệt.
"Bình sinh tham gia đám tang đầu tiên, là của cha.
Cha qua đời trước mặt ta, rất đột ngột, không có kinh ngạc, cũng không có đau buồn, đại khái là chuyện tốt.
Chuyện ta sợ hãi nhất chính là cha rời ta mà đi.
Cuối cùng cũng xảy ra.
Từ đó, trong nhân gian này, ta không còn thân nhân nào nữa.
TBC
Ta như một du hồn.
Lênh đênh trôi nổi.
Đám tang đơn sơ, mộ của cha cũng không xa, ở chân núi Yến Sơn.
Nếu như ngươi đến Kinh Thành dạo xuân, có lẽ có thể đi qua.
Cha khi còn sống thích náo nhiệt, sau khi c.h.ế.t hẳn là cũng sợ cô đơn, rất tốt.
Tiểu Quy của ta vẫn còn sống, ta cũng vẫn còn sống.
Kỳ lạ.
Ta từng mơ thấy, ta chết, cha tham gia đám tang của ta, cha rất đau buồn.
Bây giờ là ta rất đau buồn, ta nhất thời cũng không nói rõ được cái nào tốt hơn.
Hoá ra, mơ là ngược lại.
Ta rất sợ nằm mơ.
Chuyện trong mơ, luôn có chút đáng sợ.
Lần duy nhất ta nằm mơ, cảm thấy yên tâm, lại là mơ thấy ngươi.
Nghe nói ngươi sẽ đến Kinh Thành, đại khái đây là lý do duy nhất để ta sống tiếp.
Ta muốn gặp lại ngươi một lần.
Rồi sẽ đi cùng cha.
Ta muốn nhờ ngươi chăm sóc Tiểu Quy của ta, bởi vì nhìn ngươi có vẻ sẽ sống lâu, ngươi có thể chăm sóc Tiểu Quy lâu hơn một chút."
Giang Miên Miên đọc thư xong, đọc đi đọc lại ba lần.
Mới phát hiện, nước mắt rơi xuống giấy thư.
Nàng ngẩng đầu.
Bên ngoài cửa sổ, có hai cái cây.
Nàng nhớ khi còn nhỏ, nàng nói với cậu bé, ngươi phải tặng quà cho cha ngươi, ngươi phải thể hiện sự thích của ngươi, tình yêu của ngươi, phải nói ra.
Nàng nhặt một cành cây đưa cho cậu bé.
Cậu bé đem tặng.
Nàng dạy cậu bé phải cố gắng yêu người, cậu bé đã làm được, sau đó người cậu bé yêu, c.h.ế.t rồi.
Một cơn gió thổi qua, lá trên cây rơi xuống, lênh đênh, trống trải.