Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 232



Mạnh Thiếu Hà lại vội vàng bảo người đi gọi Ân cô.

Ân cô đang ở phòng bên cạnh, nghe thấy tiếng động đã chạy ra.

Tốc độ nói của Mạnh Thiếu Hà nhanh nhất có thể: “Cô bà, Tiểu Du Nhi sợ là trúng độc rồi.”

Ân cô nhìn mặt bàn, lại nhìn đồ ăn được đóng gói trong tay Mạnh Thiếu Hà thì hiểu ngay.

Bước lên trước, bảo đại cô nương há miệng, cầm đôi đũa đ.â.m thẳng vào cổ họng của Tiểu Du Nhi, ngay lập tức, Tiểu Du Nhi đang lên cảm giác buồn nôn, bắt đầu nôn dữ dội.

Nửa bát thịt viên trên bàn, cô bà cũng vội bảo người bê bỏ qua một bên.

Sau đó mọi người đều bị tiếng động này làm cho kinh động.

Giang Miên Miên nghe được nguyên nhân kết quả, doạ giật mình, này giống như bị lừa đảo qua mạng, ngươi chân trước nói muốn chuyển tiền cho bạn bè, chân sau đã nhận được một số tài khoản, ngươi vừa chuyển tiền đi, số tài khoản của bạn bè mới gửi đến.

Mặc dù hầu hết mọi người sẽ kiểm tra cẩn thận, nhưng luôn có một hai người bất cẩn hoặc tình cờ chuyển tiền đi.

Chẳng qua khi vào phòng, nhìn thấy mặt tỷ phu đã tái mét, tay chân đều run rẩy, còn tưởng rằng người trúng độc là tỷ phu.

Mặc dù a tỷ vẫn luôn bị ép nôn liên tục, nhưng sắc mặt hồng hào, dáng vẻ không giống như có chuyện gì.

Giang Miên Miên nghĩ, một mình a tỷ lén ăn bao nhiêu nấm độc, bát nấm độc tỷ ấy ăn qua, trộn với thức ăn cho gà, gà đều bị c.h.ế.t độc, a tỷ vẫn còn vui vẻ nhảy nhót.

Nếu không phải a tỷ mang thai, nàng một chút cũng không lo lắng, đối với a tỷ mà nói, chỉ có ngon và không ngon.

Cho dù là là thạch tín, nàng ấy cũng không nhịn được mà muốn nếm thử một chút, rất có khí chất của Thần Nông.

TBC

Ân cô a nương cũng lo lắng cho hài tử trong bụng.

A nương mặc dù bình thường rất dữ, ở nhà đều là đen mặt, nhưng khi thật sự xảy ra chuyện, cũng không phải ngay lập tức phát tiết cảm xúc, mà là cùng tích cực giải quyết vấn đề, ép nôn, an ủi con rể, kiểm tra tình trạng của khuê nữ.

Giang Trường Thiên cũng vội vã đến, bắt mạch cho khuê nữ, bản thân hắn có nền tảng trung y, cảm thấy mạch rất có ích, nhưng nhìn khuê nữ nôn liên tục đến mức bắt đầu chảy mồ hôi trán, Giang Trường Thiên căng thẳng nói: “Có lẽ sắp sinh rồi.”

Mạnh Thiếu Hà càng thấy hoảng sợ đến mềm chân.

Cổ họng khô khốc.

May mà suốt dọc đường Ân cô đều luôn chuẩn bị sẵn sàng, bởi vì bụng quá to, sợ là thai đôi, xác suất thai đôi sinh non rất cao, may mà đang ở trong khách điếm, sinh ở nơi hoang vắng, càng phiền phức, cũng không tiện đun nước.

Muội muội xảy ra chuyện, Giang Phong lập tức, tiếp quản khách điếm.

Bắt tất cả mọi người.

Sau đó bảo người chuẩn bị đun nước.

Mặc dù Giang Miên Miên là tiểu cô nương, nhưng nàng đến cả ngón tay của người khác bị đứt còn có thể nối lại, bức tranh vẽ, giống như đã cắt mở rất nhiều thi thể, cũng ở lại.

Giang Du đau đến mức đổ mồ hôi đầy đầu, nhưng khi ngẩng đầu nhìn xung quanh, a nương, muội muội, cô bà đều ở bên, lại cảm thấy rất yên tâm.

Cô nương nhà ai sinh hài nhi, trước mắt đều là người nương gia, số của nàng ấy quá tốt.

Ngoài phòng, mặt Mạnh Thiếu Hà tái mét.

Đứng đợi ở bên ngoài.

Trùng hợp lúc này, người đưa thư của Mạnh gia ở Kinh Thành lại đến đây.

Bọn họ đến Kinh Châu trước, ông ấy vừa vặn đi đường rẽ, bên đó gửi thư qua, mới biết cả nhà đã đến Kinh Thành, lại đuổi theo ra ngoài, chậm hai ngày, lại vừa vặn gặp nhau ở trấn Ải Mã.

Hỏi thăm được có một đoàn người dẫn theo thai phụ ở lại tá túc, mới tìm đến.

Mạnh Thiếu Hà vốn dĩ đã hoảng loạn đến mức thất hồn lạc phách.

Nhìn thấy thư nhà gửi đến, mẫu thân vậy mà hôn mê.

Trong ký ức của hắn mẫu thân là người cầm cây gậy lớn một hơi quất cha sáu mươi cái cũng không thở dốc, sao lại hôn mê được.

Còn có nữ thần côn kia nói Mạnh gia tuyệt tự, đây chính là nguyền rủa Tiểu Du Nhi gặp chuyện.

Mà lúc này Tiểu Du Nhi đang ở trong phòng, hắn chỉ cần nghĩ đến nếu như Tiểu Du Nhi có chuyện gì bất trắc, hắn thật sự không muốn sống nữa.

Hắn không thể sống được.

Lần đầu gặp gỡ là rung động, ngày ngày sống cùng nhau, đã trở thành thói quen sống, là một phần trong cuộc sống, hơn nữa đó là phần quan trọng.

Giống như một cây đại thụ, trên cây có dây leo quấn quanh, cùng nhau vươn lên, nếu như có một ngày dây leo khô héo, trái tim của đại thụ cũng trống rỗng, sẽ c.h.ế.t rất nhanh.

Không có bày tỏ nồng nhiệt, chỉ có cuộc sống gà bay chó sủa, còn có sự mong đợi đối với sinh mệnh nhỏ bé.

Mỗi một ngày nghĩ đến, hài tử thuộc về hắn và Tiểu Du Nhi ra đời, Mạnh Thiếu Hà đều kích động đến mức tim đập nhanh chóng, trong mắt ngấn lệ, hạnh phúc tràn ra ngoài.

Hắn trở nên dũng cảm hơn, trưởng thành hơn, điềm tĩnh hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng tất cả những điều này đều dựa trên Tiểu Du Nhi khỏe mạnh, sống tốt, hài tử chung của bọn họ cũng khỏe mạnh.

Nhìn bức thư, vào giờ khắc này, Mạnh Thiếu Hà hận không thể bay về Kinh Thành, loạn đao c.h.é.m c.h.ế.t thần tiên gì đó kia.

Mạnh Thiếu Hà rất ít khi có hận ý mạnh mẽ đối với người khác như vậy, nhưng vào lúc này thì có.

Giận dữ vô ích là chuyện vô dụng nhất.

Nghe thấy tiếng khóc gào thít thít từ trong phòng.

Mạnh Thiếu Hà đưa thư cho cha và đại cữu tử Giang Phong xem.

Người đưa tin cũng sợ hãi, nghe nói lúc đến bị trúng độc, bây giờ lại sinh non, chẳng lẽ đúng thật là như lời nguyền.

Người đưa tin ra ngoài sớm, còn chưa biết Mạnh lão phu nhân đến chỗ của Giang Uyển tạt phân.

Bởi vì đường đường là một nhất phẩm cáo mệnh phu nhân lại làm chuyện thô lỗ như vậy, rất nhanh đã truyền khắp đường to ngõ nhỏ.

Cũng truyền vào trong Hoàng cung.

Hoàng thượng vốn dĩ định triệu kiến người được gọi là Liễu tiên nữ trong truyền thuyết, lại do dự, tạm thời không triệu kiến nữa.

Lão thái bà Mạnh gia kia cũng rất phiền phức, nếu y triệu kiến, lỡ như bà ta mặc y phục cáo mệnh, vào Hoàng cung tạt phân... cũng không phải là không thể xảy ra.



Trong phòng.

Ân cô kiểm tra cổ tử cung, đã mở được hai ngón tay.

Bảo đại cô nương giữ sức, đau cũng có thể gào, nhưng đừng dùng sức quá nhiều.

Giang Miên Miên cũng rất căng thẳng.

Quả nhiên thầy thuốc không thể tự chữa cho mình, không phẫu thuật cho người thân, điều này quá đáng sợ.

Rất dễ bị cảm xúc chi phối.

Mổ bệnh nhân khác, gây mê rồi, phủ vải trắng lên, chỉ lộ ra chỗ bị bệnh, thao tác giống như lúc làm bài tập thi cử khi đi học.

Nhưng khi mổ người thân nhà mình, luôn không thể nhịn được mà suy nghĩ lung tung.

Giang Miên Miên cố hết sức giữ vững bình tĩnh, nhìn thấy dáng vẻ của Ân cô rất chuyên nghiệp.

Những nữ hộ sinh cực giỏi trong bệnh viện cũng thường thường là tuổi tác lớn, nhưng rất lợi hại, khuyến khích sản phụ nên ăn thì ắn, nên uống thì uống, nên dùng sức thì dùng sức, thường sẽ làm một được hai, rất dễ sinh con.

Giang Miên Miên hỗ trợ Ân cô.

Tần Lạc Hà cổ vũ đại khuê nữ, bảo nàng ấy nắm tay mình.

Nha hoàn đi đun nước chuẩn bị nước, chuẩn bị đồ dùng.

Mở năm ngón tay rồi.

Không có thuốc giảm đau, lúc này là đau thật sự.

Nhưng Giang Du hình như khá giỏi chịu đau, hồi nhỏ nàng ấy đeo đôi giày nhỏ mà Giang Uyển tặng, chân bị ma đến mức chảy máu, vẫn có thể cứng đầu đeo, siêu cấp kiên nhẫn.

Nghe Ân cô nói không được gào to, lãng phí sức lực, nàng ấy cũng nhịn được, chỉ khi thật sự đau, mới hừ hừ vài tiếng.

Ngoài phòng, nàng ấy nghe thấy cha huynh còn có tướng công đều ở, còn nói to với nàng ấy.

Giang Du nghĩ đến cảnh tượng này, rất vui vẻ, cảm thấy cả nhà đều đang ở bên mình, mình thật sự rất hạnh phúc.

Vừa đau vừa vui, mắt cũng đầy tia máu, cũng có nước mắt, tay nắm c.h.ặ.t t.a.y của a nương.

Nhìn muội muội đang đưa đồ giúp Ân cô, nàng ấy không nhịn được nói: “Miên Miên, nếu không muội ra ngoài chờ, muội nhìn thế này, sau này doạ đến muội, cũng không dám mang thai nữa.”

Thật sự rất doạ người.

Nhưng cũng tạm ổn.

Nghe nói nữ tử khi sinh sản bị tổn thương, trời sinh sẽ tự tiết ra hormone quên lãng, ngay cả khi lúc sinh hài tử đau đến c.h.ế.t đi sống lại, nhưng sinh xòng, thì sẽ rất nhanh quên đi nỗi đau, chỉ cảm thấy hài tử rất đáng yêu, qua một khoảng thời gian, thậm chí còn muốn sinh thêm một đứa nữa…

Vì sự sinh sôi của loài người, hormone cũng lo đến nát lòng, lúc thì nhiều lúc thì ít.

“Bảy ngón tay, tám ngón tay, rất tốt.”

Miên Miên nhìn Ân cô đang xoa ngón tay, nàng mới phát hiện tay của Ân cô rất nhỏ, cả bàn tay tinh tế nhỏ nhắn, nhưng rất linh hoạt.

Hơn nữa bà ấy không ngừng lau tay, giống như đã học kỹ năng tay không vớt hài nhi.

Bàn tay nhỏ đỡ đẻ đúng thật là siêu cấp vô địch.

Giờ khắc này Ân cô cực giống bậc thầy phụ khoa của bệnh viện, kinh nghiệm cực kỳ phong phú, rất điềm tĩnh.