Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 233



Tim của Giang Miên Miên cũng từ từ bình tĩnh lại, chắc chắn sẽ không có chuyện gì.

A tỷ cũng là người đã uống linh tuyền.

“Mở rồi, đại cô nương dùng sức, dùng hết sức.”

“Gào, gào lớn tiếng cũng không sao.”

“Lộ đầu ra rồi.”

“Cố hết sức.”



Hài nhi trần truồng đỏ au được bế từ cơ thể ra, đặt vào trong tay Miên Miên, nàng vội vàng kiểm tra, vỗ nhẹ, nghe thấy tiếng khóc yếu ớt, hơi nhỏ, nhưng khỏe mạnh.

Miên Miên cho uống một giọt linh tuyền, lúc này còn phân tâm nghĩ một chút, liệu có nên đun sôi rồi cho uống hay không~~

“Lại cố hết sức, còn nữa.”

“Ô ô ô ô, sao lại còn nữa???”

“Lộ đầu rồi, rất tốt.”

Tiếng gào của Giang Du cũng nhỏ đi.

Vẫn duỗi chân dùng hết sức.

A nương nắm c.h.ặ.t t.a.y của khuê nữ, tay bị khuê nữ nhéo đến đỏ bừng.

Tiếng khóc của hài nhi thứ hai vang lên.

“A!”

“A!”

Vang dội hơn nhiều.

Giang Miên Miên cũng theo thường lệ mà nhận lấy, lặng lẽ cho uống linh tuyền.

Còn chưa kịp nhìn xem là nam hài hay nữ hài

Lúc này mới có thời gian nhìn.

Bế lên, cả hai đều là nam hài.

Giang Du nhìn hai hài tử, vẻ mặt đầy sự khó tin, chính nàng ấy còn không biết là thai đôi, bởi vì sợ nàng ấy lo lắng, nên vẫn luôn không nói.

Thời đại này mang thai đôi, xác suất một một thi ba mạng rất cao.

Nàng ấy nhìn thấy hai nhi tử, vẻ mặt mang đầy vui mừng: “Lời rồi, lời rồi, con đau một lần, sinh hai, quá đáng giá.”

Tần Lạc Hà thấy nữ nhi vẫn còn nói được những lời ngốc nghếch, cũng thở phào nhẹ nhõm.

Giang Miên Miên giúp xử lý những việc tiếp theo.

Bóc nhau thai, cắt cuống rốn.

Chảy ít máu, vấn đề không lớn.

Sinh hai đứa tiêu tốn quá nhiều sức, Giang Du nhận lấy cốc nước ấm mà muội muội đưa tới, uống xong liền ngủ thiếp đi.

Ngoài phòng.

Nghe thấy tiếng khóc, tiếng gào, chờ đợi lâu dài.

Mạnh Thiếu Hà sắp phát điên.

Tiếng gào của Tiểu Du Nhi từ bên trong truyền ra, hắn lo lắng đi qua đi lại, số bước chân chắc chắn đã hơn mười nghìn bước.

Lúc này nhìn thấy cửa mở ra, lại nhìn thấy hai hài nhi được bế ra, Mạnh Thiếu Hà sửng sốt.

“Tiểu Du Nhi có ổn không?”

“Ổn, nàng ấy đang ngủ.”

“Chúc mừng cô gia, hai vị thiếu gia.”

Mạnh Thiếu Hà nhìn hai hài nhi, nhất thời tay chân luống cuống, cả lồng n.g.ự.c đều cảm thấy tràn đầy, vô số cảm xúc dâng trào, cuối cùng vẫn hóa thành những giọt lệ vừa chua cay vừa đầy ắp, lăn ra ngoài.

Mạnh gia hắn sẽ không tuyệt hậu.

Hắn và Tiểu Du Nhi có hài tử rồi.

Sau này hài tử sẽ còn có hài tử.

TBC

Sinh sôi không ngừng, tiếp tục sống.

Không biết đêm nay trên bầu trời có thêm hai ngôi sao hay không.

Có thể sẽ có.

Trong nhà cứ như vậy đã có thêm hai sinh mệnh nhỏ.

Giang Trường Thiên cũng vui mừng đến mức lồng n.g.ự.c phập phồng, có chút khó tin.

Đây là hài tử mà nữ nhi hắn sinh.

Hắn đột nhiên được thăng bậc bối phận, trở thành gia gia rồi.

Loại cảm giác này, cả trái tim ngập tràn chua chát đau đớn, vừa cảm động vừa lo lắng.

Sợ mình làm không đủ tốt, không thể che mưa chắn gió cho hài tử.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sợ gió lớn, sợ mưa to, sợ tiếng sấm lớn, đánh thức bảo bối nhà hắn.

Lúc này, chỉ hận không thể hô mưa gọi gió, kiểm soát cả trời, cả đất, chỉ vì để hài tử có thể yên giấc ngủ ngon.

Mà sau khi Mạnh Thiếu Hà khóc thét lên, vẫn không dám bế hài tử của mình.

Tiểu hài tử sinh ra, thực ra cũng rất lớn, một đứa hơn bốn cân, một đứa hơn năm cân, cộng lại hơn chín cân, chó ngáp phải ruồi, may mà sinh non, hơn chín cân, sinh thường đã rất vất vả, nếu lại để thêm một khoảng thời gian, hài tử lớn thêm nữa, chắc chắn không dễ sinh, phải cắt tầng sinh môn gì đó, sinh mổ gì đó, chủ yếu là không có môi trường kháng khuẩn, rủi ro vẫn rất lớn.

Tái Ông mất ngựa.

Giang Miên Miên cảm thấy cả nhà mình, hình như cảm giác số mệnh của a tỷ tốt nhất, luôn có thể gặp dữ hóa lành.

Không lo không nghĩ mà sống vui vẻ nhất.

Khi nghe a tỷ tỉnh dậy mở mắt nhìn hai hài nhi của mình, kinh ngạc kêu lên một tiếng: “Trông xấu thế này, giống ai vậy?”

Ân cô vừa định cười nói, trông giống cháu, lúc này cũng không nhịn được mà nghiến răng.

Miên Miên nghe thấy giọng a tỷ tràn đầy sức lực, chắc hẳn là không sao.

Tần Lạc Hà ở bên cạnh bưng bát canh, dùng thìa cạo đáy bát nói: “Lúc con sinh ra, xấu hơn này rất nhiều.”

Mắt của Mạnh Thiếu Hà cũng đã khóc đến sưng lên, lúc này vẫn đang canh ở bên người Tiểu Du Nhi.

Giang Du ngẩng đầu nhìn thấy tướng công, giật mình: “Mạnh đại ca, ta sinh con, sao chàng cũng trở nên xấu rồi, đây là giống con sao?”

Mạnh Thiếu Hà cười ngốc nghếch, nếu không có nhạc mẫu tiểu cô và Ân cô ở đây, lúc này hắn đã vùi đầu vào người Tiểu Du Nhi rồi.

Tóm lại a tỷ vẫn còn có thể nói chuyện, vẫn có thể nói những lời không dễ nghe như mọi khi, chắc là cơ thể vẫn còn khoẻ.

Giờ khắc này, mọi người đều cảm thấy rất đặc biệt rất kích động với hài tử sơ sinh.

Ngoại trừ chính thai phụ.

Giang Du có hơi khó tin, hai đứa nhóc này thật sự là do nàng ấy sinh ra sao?

Nàng ấy ăn thịt viên, sinh ra là hài tử.

Ăn hai bát thịt viên, sinh hai hài tử.

Nếu lúc đó ăn luôn bát thịt viên trong tay Mạnh đại ca, liệu có thể sinh ba đứa hay không?

Nghĩ như vậy, lại hơi muốn ăn thịt viên…

Thấy Du Tỷ Nhi khoẻ, để lại không gian cho phu thê hai người.

Mạnh Thiếu Hà nhận bát canh từ tay nhạc phụ, hắn qua đút.

Hài tử cũng được đặt ở trong phòng, lúc này mới cảm thấy căn phòng của Giang gia thật sự rất tốt, lỡ như sinh hài tử, một phòng nhiều sảnh, rất tiện, cũng không cần mở cửa vào, thông gió.

Khách điếm bình thường chỉ có một phòng, vẫn còn nhiều bất tiện.

Ân cô ra ngoài.

Nửa bát thịt viên bắt gà đến ăn thử, gà c.h.ế.t ngay lập tức.

Nhìn con gà kia chết, quả thật khiến người ta sợ hãi.

Chẳng qua mùi canh rất lạ, này phải bỏ bao nhiêu thuốc độc chứ, cảm giác giống như bỏ cả nửa bát.

Một nửa phải trách khuê nữ nhà mình.

Nếu là người khác ăn phải thấy thứ gì có mùi lạ, nếm một miếng là không ăn nữa, nàng ấy còn có thể ăn nửa bát, nếu không phải con rể đến, nàng ấy có thể còn ăn hết cả bát.

Nếu là tiểu khuê nữ, đừng nói ăn, ngửi thấy mùi không tốt, hoặc đã nguội, đều sẽ ghét bỏ mà bỏ đi…

Giang Trường Thiên có hơi tức giận nhưng càng nhiều là đau lòng, Du Tỷ Nhi từ nhỏ đã chịu khổ, mặc dù bây giờ điều kiện đã tốt hơn, nhưng cảm giác thiếu ăn khắc sâu vào trong xương vẫn không thể thay đổi.

Trong nhà thực ra Du Tỷ Nhi là người quý trọng đồ đạc nhất, đồ mua về, đều cất kỹ từng món từng món một, không bao giờ vứt lung tung, mỗi lần gửi đồ cho thông gia ở Kinh Thành, tại sao đều là những thứ thể hiện tâm ý như đồ ăn đồ uống tự làm tay, không phải vì nàng ấy khéo léo, mà là vì keo kiệt, không nỡ bỏ tiền, không nỡ tặng những thứ quý giá.

Còn tiểu khuê nữ đúng thật là hình như từ khi sinh ra đã như vậy, ăn trái cây phải lột vỏ, ăn đồ thường chỉ cắn một miếng, dư lại đều quên mất, lần sau ăn lại, sẽ lấy cái mới cắn một miếng. Đánh răng, cái bàn chải được làm tinh xảo đó, người khác dùng cả đời, nàng dùng mấy tháng lại muốn đổi cái mới, dù sao tiểu khuê nữ ở trong mắt Giang Trường Thiên, chính là hoàn toàn được nuông chiều mà lớn lên, còn lãng phí hơn cả Công chúa.

Tràn đầy áp lực.

Ông trời phù hộ.

Lần này nữ nhi không gặp chuyện gì, thuận lợi sinh hài tử ra, Giang Trường Thiên quyết định tha thứ cho ông trời một lần.

Nhưng tuyệt đối không tha thứ cho người ở trấn Ải Mã này, vậy mà dám gây chuyện ở dưới mí mắt hắn.

Đi tìm tiểu nhị, tiểu nhị đã tự sát.

Chết không đối chứng.

Nhưng người tốt mới cần có bằng chứng, tìm ra từng chút từng chút một, chính là ngươi hại ta, ngươi hại ta như thế nào, tại sao ngươi lại hại ta.

Nếu như không có chứng cứ, bị hại cũng chỉ có thể chịu oan, tự mình nhịn, có thể cả đời trong lòng cũng không vượt qua được.

Không hiểu vì sao kẻ xấu lại không bị đưa ra công lý, rõ ràng hắn ta đã làm chuyện xấu, tại sao lại có thể không xảy ra chuyện gì.

Cuối cùng oán trách có thể là vì chính mình vô dụng, đáng bị bắt nạt.

Thậm chí có người không thể nghĩ thông suốt, tự kết thúc mạng sống của mình, bởi vì không vượt qua được.

Giang Nhị tự nhận, hắn không phải người tốt.

Từ trước đến nay đều không phải.

Vậy nên tiểu nhị tự sát, manh mối đứt đoạn, cũng không sao.

Ngồi ở đây đều có hiềm nghi.

Nghi ngờ phạm tội coi như có tội.