Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 235



Nhưng con ngựa nàng chọn vậy mà tốn hai trăm năm mươi lượng bạc, Miên Miên mặc cả được còn hai trăm bốn mươi lượng bạc, tương đương với tiền tiêu vặt trong hai năm của nàng, hai mươi bốn vạn đồng tiền một con ngựa, chẳng khác nào giá tiền chọn được một chiếc BMW nhỏ.

Còn ngựa mà Ngỗi Bưu và Phán Nha chọn cộng lại một trăm lượng, tức là mười vạn đồng, tương đương mỗi người chọn một chiếc Ngũ Lăng Hoành Quang [2] .

[2] tên xe ô tô điện ở Trung Quốc

Còn may, ra ngoài đi dạo, cha cho rất đủ tiền.

Chọn ngựa xong, sau là chính là cưỡi thử.

Phán Nha ở Giang gia nhiều năm, công việc chính hàng ngày cũng là chăm sóc tiểu chủ tử, nâng cao kỹ năng công việc của mình, cũng thi bằng lái từ sớm, học cưỡi ngựa từ rất sớm rồi.

Cha nương Phán Nha đều là hạ nhân trong phủ, thuộc về gia nô chuyên nghiệp, điều kiện sinh sống cũng tạm được.

Chính nàng ấy cũng là nha hoàn nhất đẳng một mình phục vụ tiểu thư, tiền lương tích góp nhiều năm, cũng đủ mua ngựa, đương nhiên được tiểu thư thưởng ngựa thì càng tốt, không cần nàng ấy bỏ tiền ra.

Ngỗi Bưu trước đây chưa từng cưỡi ngựa, kỹ năng vận động của hắn rất phát triển.

Sau khi đến Giang gia, hơi học một chút là biết ngay.

Không ngờ tới, bây giờ chủ tử lại mua ngựa cho hắn. Không ngờ tới hắn tuổi còn trẻ, đã có ngựa của riêng mình, cảm thấy cả đời này đáng giá.

Ngỗi Bưu dắt ngựa, yêu thích không rời tay, hận không thể ôm c.h.ặ.t đ.ầ.u ngựa mà thơm.

Ngựa đen lớn kia khịt mũi, trông có vẻ là một con ngựa đen trưởng thành tính tình khá nóng nảy.

Ngựa mà Phán Nha chọn cũng rất lớn, nàng ấy người khoẻ sức lớn, cũng thích ngựa lớn, màu nâu nàng ấy cảm thấy tôn da.

Miên Miên chỉ đơn thuần cảm thấy ngựa mình chọn xinh đẹp, còn có Tiểu Thụ thích.

Ba người cùng cưỡi thử vài vòng trong sân ngựa, đều rất hài lòng.

Miên Miên bảo Phán Nha trả tiền.

Sau đó vui vẻ cưỡi ngựa, rêu rao khắp nơi.

Nhưng số tiền tiêu hôm nay thật sự thật sự, mấy lượng mấy lượng bạc thì không cảm thấy gì, quy đổi thành tiền hiện đại, thì là vài vạn vài vạn, lập tức thấy thịt đau.

Về nhà phải tìm cha bù lại.

Giang Miên Miên lái xe mới, lộc cộc lộc cộc đi về khách điếm.

Có xe mới, còn phải đổi nội thất, đổi yên ngựa roi ngựa gì đó, việc này về tìm Ân cô, Ân cô chắc chắn có thể kiếm một bộ tốt cho nàng.

Phán Nha và Ngỗi Bưu cũng cưỡi ngựa, một trước một sau đi theo.

Miên Miên cảm thấy chính mình giống như siêu cấp phú nhị đại phía trước có xe dẫn đầu, phía sau có xe ra oai, nàng tùy ý cưỡi, tùy ý đổi làn.

Ánh nắng rất đẹp, ven đường cũng sạch sẽ, sạch hơn khi mới đến rất nhiều cũng không quá chen chúc.

Trở về khách điếm.

Giang Miên Miên để ngựa ở hậu viện, rồi đi tìm cha.

Giang Trường Thiên đang bàn việc với nhi tử, thấy tiểu khuê nữ hớn hở chạy vào.

Vô thức đưa tay ra muốn đỡ, đưa đến nửa đường, lại thu về.

Tiểu khuê nữ chẳng biết từ lúc nào đã lớn thành một tiểu cô nương xinh xắn, quả nhiên nàng nói không sai, khi còn nhỏ phải ôm nhiều một chút, lớn lên rồi, cho dù thích, cũng không tiện ôm.

Giang Trường Thiên đưa tay, xoa đầu Miên Miên, lại sờ tai của nàng một chút, lạnh buốt.

"Cha, đại ca." Miên Miên chào hỏi, tiện thể tránh tay của cha.

"Con đến đúng lúc, sinh nhật con sắp đến rồi, con thích cái gì, nói với cha."

Giang Miên Miên nghĩ cũng không cần nghĩ mà nói: "Ngựa, con thích ngựa."

Giang Miên Miên muốn xin thêm tiền tiêu vặt, thanh toán một chút.

Giang Trường Thiên cười nói: "Vừa đúng lúc, cha nhận được một trang trại ngựa, có hơn hai trăm con ngựa, đều tặng cho con, coi như quà sinh nhật năm nay của con."

Giang Miên Miên trợn mắt há miệng, có hơi kích động đến mức nói năng lộn xộn... Mẹ kiếp, tiêu tiền oan rồi!

Phán Nha họ chọn ngựa, chọn rất thận trọng, là con ngựa rẻ nhất, năm mươi lượng bạc.

Khoảng năm vạn đồng.

Hơn hai trăm con ngựa, gần bằng mười triệu nhân dân tệ rồi.

Này ở bên trong lỡ như có một số loại đặc biệt, xuất hiện loại hãn huyết bảo mã gì đó.

Ngựa lại có thể sinh ngựa nhỏ, ngựa nhỏ lại sinh ngựa nhỏ.

Giang Miên Miên ngồi đó bẻ ngón tay tính toán rất cẩn thận.

Chu kỳ mang thai của một con ngựa là ba trăm ngày, chính là khoảng một năm sinh một con ngựa, chủ yếu là thai đơn, thỉnh thoảng cũng có thai đôi~~, ngựa một tuổi rưỡi đã có thể bắt đầu phối giống, mãi cho đến khoảng mười tuổi, có thể sinh tám đến mười cái thai.

Một năm tăng gấp đôi?

TBC

Ngựa của người khác không dễ mang thai, ngựa của nàng chắc chắn sẽ dễ dàng.

Giang Miên Miên đột nhiên cảm thấy chính mình trở thành phú khả địch quốc…

Rất nhiều ngựa ngựa ngựa ngựa ngựa…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Buổi tối viết nhật ký.

Ngày x tháng x, kinh ngạc! Cha tặng ta hơn hai trăm chiếc xe làm quà sinh nhật.

*

Có gió.

Gió rất lớn.

Có ánh nắng.

Ánh nắng cũng rất gay gắt.

Đập vào mắt là một thảo nguyên vàng óng.

Ở giữa thảo nguyên có những hình vẽ màu bạc.

Đó là dòng nước đóng băng tạo thành bức tranh thiên nhiên.

Dưới ánh nắng thoáng ẩn thoáng hiện mà di chuyển.

Nơi xa có núi, có hẻm núi lớn.

Rộng lớn bao la, chính là được phát minh ra như vậy.

Cảnh tượng đập vào mắt quá đẹp.

Miên Miên bởi vì có thêm hơn hai trăm chiếc xe mà rất vui mừng.

Ngày hôm sau đến xem xe mới của chính mình, sau đó càng ngạc nhiên mà phát hiện, trại ngựa mà nàng tưởng tượng, chính là một nơi to bằng sân thao luyện.

Kết quả ngàn vạn lần không nghĩ tới, trại ngựa có hơn hai trăm con ngựa lại lớn như vậy.

Giang Phong đứng một bên cạnh nhìn muội muội kích động, khóe miệng của hắn vẫn luôn cong lên, chưa từng hạ xuống.

"Những con ngựa này đều là ngựa quý chính chiến thật sự, không thể nuôi nhốt, chỉ có thể nuôi thả, kỵ binh của chúng ta rất yếu, chính là bởi vì nuôi loại ngựa này, chỉ có thể ở nơi riêng biệt, nuôi sống một con ngựa ít nhất cần năm mươi mẫu cỏ, cho nên hơn hai trăm con ngựa, phải cần một nơi rộng lớn như này."

Giang Miên Miên đã nhìn thấy rồi.

Tuấn mã phi nước đại trên thảo nguyên, cảnh tượng đó quá đẹp.

Ngựa cha tặng và ngựa của nàng, cùng với ngựa mà Phán Nha và Ngỗi Bưu mua hoàn toàn khác nhau.

Ngựa nàng mua tương đương với một chiếc xe thể thao nhỏ.

Ngựa mà Phán Nha và Ngỗi Bưu mua gần giống với một xe gia đình.

Còn ngựa mà cha tặng nàng lại có hơi giống xe tăng, xe thiết giáp, hoặc một chiếc Jeep Hummer khổng lồ, Land Rover các loại, nghe a huynh nói một con ngựa này có thể bán được một nghìn lượng bạc,áu áu, toàn là xe sang cấp bậc trăm vạn.

Nghĩ như vậy.

Đột nhiên phát hiện, nàng cũng là người được xếp vào trong danh sách đứng đầu phú nhị đại.

Nàng tưởng rằng hơn hai trăm con ngựa là bởi vì nàng là tiểu cô nương, cho nên chỉ tặng hai trăm con ngựa.

Nhưng a huynh nói, cả nước chiến mã loại này, chỉ có hơn hai trăm con.

Ngựa thời hiện đại đều là siêu đắt, dành riêng cho quyền quý.

Giới trung lưu bình thường còn không thể đến gần được.

Bởi vì trong thành phố đều không nuôi được ngựa tốt, càng đừng nói là đàn ngựa, ngựa tốt chân chính đều được nuôi dưỡng ở những vùng riêng biệt, sau đó vận chuyển đến.

Trước đây không hiểu, ngựa đắt như vậy, dùng công nghệ cao không được sao?

Giờ khắc này nhìn đồng cỏ, địa hình trước mắt, mới phát hiện,quả thật là nơi khác không thể đạt được.

Độ ẩm, nhiệt độ, không gian, nguồn nước, địa hình, một thứ cũng không thể thiếu.

Cỏ đẹp, suối ngọt, núi cao thung lũng lớn, đồng hoang, ánh nắng, gió mưa, tất cả những thứ này, cung cấp điều kiện cơ bản cho đàn ngựa phi nước đại.

Phán Nha và Ngỗi Bưu cưỡi ngựa trong nhà đến cũng kinh ngạc mà nhìn trại ngựa trước mắt.

Tầm nhìn quá rộng lớn quá hùng vĩ.

Những nhỏ nhen ích kỷ trong lồng n.g.ự.c khi nhìn thấy cảnh tượng như thế này, đều sẽ tiêu tan.

Chỉ là mùa đông, gió lớn, có hơi lạnh, dưới ánh nắng gay gắt cũng lạnh.

Mũi hơi đỏ.

Bắt đầu từ hôm nay.

Chẻ củi, cho ngựa ăn.

Chẻ củi, cho ngựa ăn.

Chẻ củi, cho ngựa ăn.

Kết thúc (gạch bỏ).

Miên Miên nhìn thấy người nuôi ngựa, bọn họ sống ngay bên cạnh trại ngựa, là loại lều di động.

Trên trại ngựa không thể có nhiều người tập trung, nếu như có quá nhiều dấu vết hoạt động của con người, sẽ chiếm diện tích của đồng cỏ.