Đúng lúc Du Tỷ Nhi phải ở cữ, vừa mới sinh hài nhi cũng không thể lên đường.
Giang tư mã phái người kiểm khống chế cả trấn Ải Mã.
Mạnh Thiếu Hà vẫn luôn có lòng chính nghĩa lần này cũng không lên tiếng, chuyên tâm ở khách điếm chăm sóc tức phụ đang ở cữ.
Sau cùng.
Tha thứ cho kẻ thù đã làm hại mình là chuyện của thánh mẫu.
Người bình thường tất nhiên phải ghi nhớ trong lòng, có cơ hội sẽ trả thù lại, không có cơ hội cũng phải tìm cơ hội.
Giang tư mã không nổi giận, mọi người đều tưởng rằng hắn chỉ tham tiền mà thôi.
Lần đầu tiên hắn nổi giận, dành cho trấn Ải Mã.
Cả thành trấn đều bị giới nghiêm.
TBC
Tất cả mọi người đều bị sàng lọc một lần.
Một con ngựa con bò còn sống cũng không thể rời khỏi.
Sát khí bừng bừng
Giang tư mã ít nhất có một tháng để chơi đùa với các ngươi.
*
Người đưa tin, lại vội vã chạy về Kinh Thành.
Đều là lão tốt của Mạnh gia.
Bị thương trong chiến tranh rồi lui về.
Được tướng quân thu nhận.
Có thể sống như một con người.
Bây giờ nhà tướng quân có chuyện vui lớn, nhất định phải trở về báo tin ngay.
Tiểu Mạnh phu nhân không chỉ đã sinh, mà còn là một thai hai bảo bối, đều là nam bảo bối.
Phá vỡ lời nguyền chỉ dòng đơn truyền Mạnh gia.
Mẫu tử bình an.
Lão tốt cưỡi ngựa, cả đường phi như bay.
Gió lạnh của nhân gian vào lúc này cũng trở nên ấm áp.
Bởi vì trong lòng đang nóng hổi.
Lão tốt khác với người làm thuê ở hiện đại, bọn họ là người cùng sống c.h.ế.t với Mạnh gia.
Mạnh gia tốt, cả nhà lão tốt cũng sẽ tốt.
Mạnh gia diệt vong, lão tốt chắc chắn c.h.ế.t trước.
Ngựa chạy tung bụi mù, Hỉ tước bay trước.
…
Trấn Ải Mã.
Về việc ăn gì khi ở cữ, Ân cô là chuyên gia.
Nhưng không chịu nổi một sản phụ ở cữ rất khó chiều.
Bởi vì trong thời gian mang thai không cho nàng ấy ăn thỏ, sợ hài tử bị sứt môi.
Sinh xong, nàng ấy đột nhiên rất muốn ăn thỏ.
Thỏ tê cay.
Tất nhiên không có tê cay.
Thỏ.
Khó bắt một chút, chắc hẳn cũng có.
Không gọi là thỏ, mà gọi là thỏ chuột, trên thảo nguyên có rất nhiều.
Bên này Ân cô khuyến nghị sữa mẹ.
Chủ yếu là trên đường vẫn chưa chuẩn bị v.ú nương, tạm thời không dễ tìm.
Tiếp theo theo kinh nghiệm của cô bà, chủ tử không được sủng ái trong Hoàng cung kia, có người lo lắng v.ú nương có vấn đề, tự mình cho b.ú sữa mẹ, cuối cùng hài tử đều khỏe mạnh hơn nhiều.
Bình quân hài tử được v.ú nương cho b.ú không bằng hài tử được thân nương cho bú, không rõ tại vì sao.
Dù sao đây cũng đều là kinh nghiệm.
Giang Du là cô nương phát triển rất khỏe mạnh, sữa mẹ cũng rất đầy đủ.
Tự mình cho b.ú sữa mẹ chắc hẳn cũng đủ, nhất là sinh đôi.
Phải uống nhiều canh cá chép, canh chân giò, canh gà.
Các loại.
Du Tỷ Nhi bắt đầu thời gian ở cữ dài lâu mà hạnh phúc, mỗi ngày ăn ăn ăn, ăn ăn ăn, ăn ăn ăn.
May mà nàng ấy có hai hài nhi cần tiêu thụ, nếu không theo lượng ăn này, Miên Miên rất lo lắng tỷ tỷ sau khi ở cữ xong sẽ trở thành người béo phì.
Quá kỳ lạ, lúc ban đầu tỷ phu chắc hẳn cũng vì a tỷ xinh đẹp mà thích tỷ ấy, bây giờ dáng vẻ của a tỷ rất luộm thuộm, nhưng tỷ phu hình như càng thích a tỷ hơn, hận không thể thời thời khắc khắc đều dính lấy.
Kiểu cảm giác yêu thương tràn ra kia, Giang Miên Miên cũng có thể cảm nhận được.
Đều ngại đến mức không đi đọc sách cho hai cháu ngoại trai nữa.
Thôi vậy, để hai đứa nghỉ ngơi một tháng trước, một tháng sau lại bắt đầu học tập.
Chắc hẳn là kịp.
Hôm nay Giang Miên Miên chuẩn bị dẫn Tiểu Thụ, dẫn bảo tiêu và nha hoàn ra ngoài đi dạo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chỗ này là trung tâm mua bán lừa ngựa lớn nhất cả vùng Tây Bắc, chính là thành trấn do mua bán ngựa mà hình thành.
Miên Miên cũng muốn chọn một con ngựa cho riêng mình trước.
Tiểu Bạch lúc trước, bởi vì là tỷ phu đưa, tỷ phu cũng đã đến nhà rồi, tất nhiên trả lại cho tỷ phu.
Nhớ lại Quách Tĩnh, lần đầu gặp Hoàng Dung đã tặng nàng một con hãn huyết bảo mã, loại khó lòng mà tìm thấy, tương tự Rolls-Royce làm thủ công tinh xảo phiên bản giới hạn, giá trị có thể lên đến vài nghìn vạn.
Hoàng Dung nhất kiến chung tình với Quách Tĩnh, ngựa tốt không quan trọng, quan trọng là hắn chân thành…
Nghĩ như vậy, tỷ phu cũng có ý đó.
Bèo nước gặp gỡ, đã tặng ngựa quý kiếm quý bội ngọc gia truyền cùng các loại quà khác.
Tỷ phu quay lại cầu hôn a tỷ, cha nương cũng không phản đối.
Tiền không quan trọng, quan trọng là hắn chân thành…
Hôm nay chợ ngựa rất ngay ngắn trật tự, người thì ít đi rất nhiều.
Ngựa vẫn rất nhiều.
Giang Miên Miên không biết chọn thế nào.
Nghe nói việc chọn ngựa rất khó.
Thầy xem tướng ngựa thời cổ đại là một nghề rất cao cấp.
Ông chủ rất tích cực quảng cáo.
Cũng không biết xảy ra chuyện gì, người trong trấn không thể ra ngoài, bỗng nhiên bị phong thành.
Bình thường khách buôn qua lại chắc chắn phải ra vào, không cho ra vào, ai còn mua đồ nữa, mua về cũng không có chỗ nuôi.
Bây giờ đột nhiên có khách đến, mặc dù là một tiểu cô nương, nhưng dung mạo, tác phong không tầm thường, chắc chắn là tiểu thư nhà đại hộ, khách hàng lớn.
Ông chủ là một nam tử gầy mà không cao, ăn mặc còn rất đẹp, ống tay không sạch sẽ lắm, có lẽ bởi vì thường xuyên phải kéo ngựa, ống tay dễ bị bẩn.
Hắn ta rất giỏi nói chuyện.
Miên Miên cảm thấy chính mình như đang chọn xe ở đại lý 4S [1] vậy.
[1]
[1] nơi bán xe hơi chuyên nghiệp tích hợp nhiều dịch vụ từ bán hàng, cung cấp phụ tùng, bảo dưỡng đến chăm sóc sau bán.
Còn là một đại lý 4S có rất nhiều thương hiệu xe.
Cảm thấy chính mình rất giàu có, dường như chỉ cần cân nhắc sở thích, không cần cân nhắc giá tiền.
Cảm giác trải nghiệm cũng rất tiên tiến.
Ông chủ nói nếu có bằng lái (biết cưỡi), có thể cưỡi thử.
Thanh thiên bạch nhật, Miên Miên ngồi dưới bạt che nắng, có bàn ghế, trên bàn có trà nước đồ ăn vặt.
Trà nước và đồ ăn vặt là Phán Nha chuẩn bị, ông chủ cũng chuẩn bị, nhưng nhìn có vẻ không được ngon lắm.
Miên Miên ở bên ngoài thường không ăn đồ ăn đã mở ra, cũng không phải lo bị hạ độc, mà là thời đại này điều kiện có hạn, rất nhiều đồ ăn, có thể không đảm bảo vệ sinh.
Cũng không có chất bảo quản, rất dễ bị hỏng.
Vì vậy đều là Phán Nha mang trà nước điểm tâm theo bên người.
Ông chủ thấy vậy lông mày hơi co rút, trong lòng lại cảm thấy kích động, khách hàng lớn, khách hàng lớn!
Ông chủ đích thân tiếp khách, bảo thuộc hạ đi dắt ngựa ra cho xem.
Một lần năm con ngựa.
Cao thấp béo gầy, trắng nâu đen xám, mỗi con một khác.
Ông chủ vỗ vỗ từng con ngựa giới thiệu: “Ngươi sờ cái lưng này, rộng rãi, cứng cáp, cái chân này, chắc khỏe, cái m.ô.n.g này, tròn trịa... Ngươi chỉ cần nhìn xem có to khỏe hay không, có mạnh mẽ hay không...”
Miên Miên nhìn từng con từng con ngựa được bày ra trước mặt, không hiểu sai có một loại cảm giác như bước vào một nơi không đứng đắn.
Câu từ giới thiệu của ông chủ cũng càng ngày càng lộ liễu…
“Ngươi nhìn cái chân này, dài hay không!”
“Cơ n.g.ự.c này...”
Miên Miên uống một ngụm trà ấm, táo ngâm kỷ tử, dưỡng sinh bắt đầu từ bé.
Nàng thật sự rất khó đưa ra lựa chọn.
Nhìn con ngựa nào cũng đều rất tốt.
Cuối cùng quyết định giao cho Tiểu Thụ chọn.
Giang Miên Miên chọn một đám ngựa mình vừa mắt, sau đó để Tiểu Thụ quyết định cuối cùng, Tiểu Thụ leo lên con ngựa nào thì chọn con đó.
Cuối cùng chọn một con ngựa trắng, nhưng trên trán có một nhúm lông bờm hơi nghiêng về màu hồng xám, không phải quá to khỏe, nhưng nhìn rất vừa mắt, ông chủ nói đây còn là một con ngựa non, còn đang trong thời kỳ trưởng thành.
Giang Miên Miên nhìn đôi mắt ướt át của con ngựa này, Tiểu Thụ leo lên đầu nó, nó cũng rất ngoan.
Miên Miên chọn cho mình xong, lại bảo Phán Nha và Ngỗi Bưu cũng chọn một con mỗi người.
Nếu như nàng muốn cưỡi ngựa, chắc chắn cần có người cùng cưỡi, nếu như không có ai cưỡi cùng, cha nương a huynh bọn họ chắc chắn cũng sẽ không cho nàng cưỡi một mình.
Cuối cùng Phán Nha chọn một con ngựa nâu, Ngỗi Bưu chọn một con ngựa lớn màu đen.
Ngựa quả nhiên rất đắt.
Đắt như xe.
Sau khi điều kiện trong nhà tốt lên, mỗi tháng cha nương đều sẽ cho bọn họ một khoản tiền tiêu vặt cố định.
Miên Miên là mười lượng bạc.
Một lượng bạc tương đương với khoảng hơn một nghìn một trăm đồng, để tính toán dễ hơn thì tính một nghìn đồng, mười lượng là mười nghìn đồng.
Vậy nên mỗi tháng Miên Miên có mười nghìn đồng tiền tiêu vặt.
Toàn bộ là tiền tiêu vặt, y phục ăn uống trang sức gì đó đều là trong nhà cung cấp.