Người ở Kinh Thành đối với nhi tức phụ của Mạnh gia, nhân vật cấp thần tiên trong truyền thuyết nói rằng Đát Kỷ còn sống cũng sẽ xấu hổ mà chết, thật sự vô cùng mong đợi.
Nữ nhân yểu điệu xinh đẹp, khiến cho Mạnh nhị đại vừa gặp đã mê mệt đến mức muốn đến cửa làm con rể, một ngày cũng không thể chia lìa, đây là đẳng cấp gì, càng tài tình hơn chính là dựa vào sức mình người thay đổi dòng đơn truyền của Mạnh gia, một thai sinh hai hài tử, đây là nữ tử có cả sắc đẹp và thực lực.
Rất nhiều nương của khuê nữ đợi gả ở Kinh Thành đều thầm muốn cho nữ nhi nhà mình bái tiểu Mạnh phu nhân gia, đẳng cấp này, lợi hại.
Nghe nói khi nàng ấy ở cữ, còn để cho người của cả thành trấn cùng ở cữ với nàng ấy, thật là càng truyền càng khoa trương.
Chẳng qua thú vui ở Kinh Thành lặp lại quá nhiều, loại cùng ở cữ như thế này vẫn là lần đầu tiên nghe thấy, lại càng khắc sâu vào ấn tượng của mọi người.
Dù sao so với Liễu tiên tử thỉnh thoảng linh nghiệm thỉnh thoảng không linh nghiệm, mỗi một chủ mẫu nắm quyền nhà của quyền quý càng mong đợi được gặp tiểu Mạnh phu nhân trong truyền thuyết hơn.
Dù sao đây mới là nghịch tập chân chính, đường đường chính chính gả đi, thoải mái hào phóng sinh hài tử.
Dạng Liễu tiên tử kia, cũng chỉ có một vài thiếu niên nam tử bàn luận nói dung mạo như thiên tiên nữ các loại, chủ mẫu nắm quyền thật sự thật ra là không xem trọng, giống như người sẽ hỏi thần côn một vài tin tức, nhưng sẽ không muốn cưới thần côn vào nhà.
Không thấy Liễu gia kia, đồng ý nhận người làm nghĩa nữ, cũng không muốn cưới vào cửa.
Mọi người muốn nghe tin đồn, muốn xem Liễu tiên tử xấu hổ, muốn gả nữ nhi còn mong đợi tiểu Mạnh phu nhân mang hài bảo bảo trở về hơn cả Mạnh gia.
Tất nhiên cũng có người tâm tư âm u, liệu là Mạnh tiểu tướng quân giống như Hàn thế tử, không đau mà làm cha chứ.
Cuối cùng.
Ngày này, ráng chiều đầy trời, mặc dù là mùa đông, không gió, thực ra cũng không lạnh.
Xe ngựa của Mạnh gia cũng đợi ở cổng thành rất lâu.
Đến đón người.
Vừa đến Kinh Thành, đã nói rõ đến nhà tỷ phu.
Dù sao Giang Miên Miên là không có quyền quyết định làm chủ, đi theo là được.
Gia đinh của Mạnh gia phần nhiều là lão tốt rút khỏi chiến trường, nhìn có hơi khác biệt với gia đinh của các nhà khác.
Trên người có khí thế dũng mãnh hơn.
Động tác đồng đều, không liếc trái nhìn phải.
Khi đám người này nhìn thấy đội ngũ mặc vải da trước mặt, ánh mắt giao nhau, liền có một loại cảm giác như đã từng gặp.
Lão gia đinh trong lòng run lên, suýt chút nữa nghĩ là người Liêu giả trang thành dân thường vào thành.
Đám người này ánh mắt lạnh giá, không biết chịu qua kiểu huấn luyện như thế nào, nhìn cũng đồng đều chỉnh tề, đều giống như là trên tay không chỉ một mạng người.
Đợi đến khi chú ý đến nam tử dẫn đầu có hơi béo có hơi vuông, các gia đinh mới nhận ra.
Hô, đây là Thiếu gia nhà mình.
Mạnh Thanh Xà tự mình đến nghênh đón, để thể hiện sự tôn trọng với thông gia.
Hô, hay lắm, ông ấy không nhận ra nhi tử của mình.
Này... Này là thức ăn ở Giang gia quá tốt.
Cảm giác nhi tử thật đúng là béo lên một vòng lớn lớn.
Mạnh Thiếu Hà liếc mắt một cái nhận ra lão cha, chốc lát cảm thấy cha già rồi.
Hơn ba năm chưa gặp, cha già rồi, nếp nhăn nhiều hơn, tang thương hơn rất nhiều.
Mạnh Thiếu Hà vừa kích động vừa buồn bã.
Lặng lẽ tự kiểm điểm một chút, cảm thấy chính mình thật sự là loại bất hiếu có tức phụ quên cha nương, cha nương chắc chắn siêu cấp nhớ mình, nhớ đến mức người cũng hốc hác.
"Cha!"
Mạnh Thiếu Hà hô lớn.
Con ngựa mà Mạnh Thanh Xà thậm chí còn lùi một bước, hơi không muốn nhận, nhi tử ngốc béo ục béo ịch.
Một phen nhận nhau, cả nhà ào ào rầm rầm đi về Mạnh phủ.
Bên cạnh cổng thành có từng dãy khách điếm tửu lầu.
Trong nhã gian ngồi không ít người.
Hoàng tôn Sở Hi đã bao một nhã gian phòng riêng trong số đó.
Lúc đầu hắn ta phái người chặn g.i.ế.c Giang gia, lại không nghĩ đến cuối cùng thế mà toàn quân bị diệt, thất bại cách chút đạo lý.
Vốn dĩ là cảm thấy sư tử đánh thỏ cũng dùng hết sức.
Kết quả sư tử lại bị thỏ cắn chết?
Dẫn đến hành động của Thất hoàng tử ở Kinh Thành cũng chậm lại một chút.
Tất nhiên Thất hoàng tử vẫn là có ưu thế nhất, hắn ta như là một con rắn độc nằm vùng nhiều năm, đã bố trí trong triều từ sớm.
Đồng thời hắn ta cũng đã để mắt đến người của Tí Lục từ sớm.
Sau khi Tí Lục chết, có hơn một nửa người đều đầu quân vào hắn ta.
Kinh thành giờ khắc này như một xoáy nước lớn, nguy hiểm cận kề, bùng nổ bất cứ lúc nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhìn đội nhân mã dần dần đi xa, Sở Hi thở dài một tiếng, thật ra tận đáy lòng có lúc hắn ta thậm chí còn cảm ơn Giang Nhị, bởi vì Phụ vương rất thích Nhị đệ, Nhị đệ chân thành, dũng mãnh, phụ thần lần nào cũng khen ngợi.
Tam đệ tính cách nuông chiều, phụ thân cũng rất yêu thương.
Chính mình là trưởng tử, chỉ có thể ngoan ngoãn, đại khái là hắn ta quá giống phụ thân, phụ thân nhìn hắn ta như đang soi gương, thường ngày, phụ vương ngược lại không hắn ta mình lắm.
Khen mình cũng là kiểu khen ngợi xa cách, không bao giờ thân thiết, giống cấp trên cấp dưới.
Sở Hi bí mật quan sát kẻ địch.
Giang Nhị dựa vào cái gì có thể g.i.ế.c c.h.ế.t người của họ.
Hắn ta phát hiện ngựa của Giang Nhị cực kỳ tốt, mỗi con ngựa đều là tinh nhuệ, là ngựa quý nghìn vàng khó mua.
Người này cực kỳ ác độc.
Hắn ta thậm chí không nhận được tin tức, bởi vì Giang Nhị thật sự đã g.i.ế.c sạch người, không chừa nhân chứng sống, dựa theo tin tức báo cáo của thám tử, Giang Nhị phóng hoả đốt núi.
Có thể là đã đốt c.h.ế.t hết người, nhưng nếu chỉ riêng mình lửa, không thể nào không ai chạy thoát, một nhân chứng sống cũng không để lại, Sở Hi nghi ngờ Giang Nhị đồng thời còn hạ độc.
Đây là một kẻ điên không quan tâm hậu quả, g.i.ế.c người phóng hoả hạ độc, không gì không dùng, không có giới hạn.
Đáng ghét, kẻ địch xấu hơn hắn ta nghĩ nhiều.
Người này sẽ là đối thủ mạnh, nhưng may mà, Sở Hi có niềm tin đối với thủ hạ của mình, Giang Nhị chắc chắn không biết người là hắn ta phái đi.
Kẻ địch ở ngoài sáng, hắn ta ở trong tối.
Chiều tà hạ màn, đội ngũ nhân mã dài đó biến mất ở cuối con đường dài.
Ngồi xe ngựa một ngày, m.ô.n.g đều ngồi đến đau của Giang Miên Miên, nằm bò thổi gió một lúc.
Xe ngựa khởi hành, nàng quay về ngồi lại.
Giang Miên Miên nói với a nương: "Nương, vừa nãy trên tửu lầu có người đang nhìn chúng ta, hình như là biểu ca kia của Giang Uyển, trưởng tử của Thất hoàng tử."
*
Càng nhanh đến nhà.
Lòng của Mạnh Thiếu Hà càng đầy ắp, cũng càng thấp thỏm.
Không biết thân nương, tổ mẫu bọn họ có bình an không.
Chắc chắn rất nhớ hắn.
Đợi đến Mạnh gia.
Cổng lớn Mạnh phủ mở rộng.
Lần trước mở vẫn là khi đón Mạnh lão tướng quân về nhà.
Mạnh Thiếu Hà tưởng sẽ khóc lóc đau khổ, ôm ấp, sờ đầu, kiểm tra trên dưới.
Lúc trước mỗi lần về nhà đều là một loạt đãi ngộ như vậy.
Hắn nghĩ đến còn có chút xấu hổ, dù sao bây giờ hắn cũng đã cưới tức phụ.
TBC
Kết quả là hắn nghĩ nhiều rồi.
Hắn về nhà, a nương và tổ mẫu đều ngây người một chút, béo nhiều như vậy, không ăn một chút khổ cũng không gầy đi.
Vội vàng đẩy hắn ra, đi xem nhi tức phụ (tôn tức phụ), đại tôn tử, nhị tôn tử.
Hắn nhiều nhất chỉ có tác dụng dẫn đường.
Cực kỳ khoa trương nhìn a nương và tổ mẫu ôm chặt Tiểu Du Nhi rơm rớm nước mắt, khóc thảm thiết.
"Hài tử con chịu khổ rồi."
"Để nương xem xem, ôi trời, đau lòng, quá đau lòng."
"Hai đứa này là đại tôn tử của chúng ta, ai dô dô, chậc chậc chậc, dô dô dô."
Bên kia ôm không rời tay.
Mạnh Thiếu Hà sâu sắc cảm nhận thấy chính mình như là được nhặt về, giống như hoàn toàn không có quan hệ gì với hắn.
Nhìn nương ôm chặt Tiểu Du Nhi không buông tay, Tiểu Du Nhi rất tự nhiên ngã vào cái ôm của nương, hắn có một chút xíu mất mát, nhưng có nhiều vui mừng hơn.
Hắn liền biết, thân nương hắn sẽ thích cô nương thẳng thắn như Tiểu Du Nhi.
Chắc chắn ở chung hòa hợp.
Chính là ở chung quá hoà hợp, có hơi quên đi hắn.
Mạnh Thanh Xà cũng thèm muốn nhìn hai đại tôn tử của mình, nuôi quá tốt, trắng trẻo mập mạp, thịt đầy đặn, tay còn có cả ngấn, vui vẻ, hài lòng.
Tướng mạo cũng rất tuyệt, mặc dù đại tôn tử cũng là mặt vuông, nhưng đặt trên mặt của tiểu hài tử, nhìn thế nào cũng thấy đẹp.
Huống hồ diện mạo của cả nhà thông gia, quả chính là đến cứu vãn căn cơ của nhà bọn họ.
Cảm thấy trạch tử của Mạnh gia cũng đẹp hơn vài phần.
Sau một phen lôi kéo quấn quýt, liền bảo dọn dẹp một chút, đi ăn cơm.