Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 248



Khi ăn cơm, Mạnh phu nhân và Mạnh lão phu nhân nhìn Giang Du thật đúng là càng nhìn càng hài lòng.

Thật ra bọn họ cũng nghe được tin đồn, diện mạo đẹp hơn Đát Kỷ gì đó, mặc dù nhi tử đảm bảo nói Tiểu Du Nhi không phải là kiểu diện mạo như vậy, cũng cảm thấy nhi tử không thích kiểu cô nương như thế, nhưng dù sao cũng chưa gặp được.

Hôm nay gặp người thật, thật sự thở phào nhẹ nhõm.

Đẹp nhưng hào phóng, mặt tròn, nhìn liền biết không có tâm nhãn gì, miệng ngọt, nói chuyện vừa thẳng thắn vừa dễ nghe.

Hai hài tử càng thương hơn.

Cả nhà cũng trở nên náo nhiệt.

Mạnh phu nhân nào còn có bệnh nữa, khỏe mạnh vô cùng, cả người đầy sức lực, chạy lên chạy xuống.

Lâu không về nhà, Mạnh Thiếu Hà cảm thấy hơi chút xa lạ với nhà mình.

Cảm giác hình như vẫn không thoải mái như ở nhạc gia.

Ghế có hơi cứng.

Đũa không thuận tay.

Chén có hơi nóng tay.

Trong nhà cũng không có đồ ngủ dép lê để thay đổi.

Đồ ăn hình như có hơi dầu mỡ.

Chưa được một lát đã xoi mói một đống.

Lúc ban đầu Mạnh phu nhân còn mặt mày hiền từ, nghe nhi tử phàn nàn này phàn nàn kia, hận không thể lấy Trung Phương Thiên trong nhà c.h.é.m nhi tử lôi ra ngoài.

Sao lại phiền thế này.

Này là bị thông gia chiều hư, nhiều tật xấu như vậy.

Lúc trước còn ngoan ngoãn không thôi, cho gì ăn nấy, bây giờ còn kén chọn.

Giang Du nhìn mẹ chồng mắng tướng công, lôi kéo cánh tay mẹ chồng nói: "Nương, người đừng mắng tướng công, tướng công hẳn là ở nhà con xấu hổ không dám nổi giận, cho nên mới vừa mới về nhà đã xoi mói."

Mạnh phu nhân nghe những lời này, đúng thật là, trước khi gặp nhi tử có hơi lo lắng nhi tử chịu ấm ức, nhưng sau khi gặp mặt, này nào có giống chịu ấm ức, cuộc sống dễ chịu, vui quên cả đường về rồi.

"Con đừng chiều nó, ta nói với con, nam nhân không thể chiều, thỉnh thoảng phải gõ đánh dạy dỗ. Nếu không b.í.m tóc vểnh lên tận trời."

Giang Du chỉ cười.

Bởi vì cô bà ở sau lưng kéo tay áo nàng ấy.

Giang Du sau khi sinh hài tử được chăm sóc rất tốt, cười lên, trắng đến mức phát sáng, mi mắt cong cong, quá dễ mến.

Mạnh lão phu nhân và Mạnh phu nhân đều rất thích.

Hơn nữa nhìn bà thông gia, Giang phu nhân, cũng là mặt tròn, nhìn chính là dáng vẻ mặt mày hiền tử, là người nữ tử cực tốt.

Dung mạo của ông thông gia có hơi quá mức xuất chúng.

May mà dung mạo của nhi tức phụ nhà mình giống nương nàng ấy, giống nương thì tốt, nhìn thế nào cũng thấy hài lòng.

Nhìn muội muội của nhi tức phụ, chính là giống ông thông gia, dung mạo kia không dám nhìn nhiều, dù sao cũng đẹp hơn Liễu tiên tử kia rất nhiều, không giống phàm nhân.

Vẫn là nhi tức phụ nhà mình tốt.

Tiệc tối rất náo nhiệt, ăn rất thân mật.

Giang Trường Thiên nghiêm túc đánh giá Mạnh Thanh Xà, quả nhiên nhân phẩm của con rể tốt, nhân phẩm cha hắn không tệ, tử giống phụ.

Rất hài lòng.

Như vậy Du Tỷ Nhi hẳn là sẽ không chịu ấm ức.

Chẳng qua cả nhà quá đoan chính, cũng có chút vấn đề, lo lắng quá cương trực, dễ bị ức hiếp.

TBC

Đột nhiên cảm thấy áp lực lớn hơn, lúc trước chỉ cần chăm sóc tốt cho cả nhà mình là được.

Bây giờ cảm thấy còn phải chăm sóc cả một đại gia đình như Mạnh gia.

Giang Trường Thiên trước nay là người gặp mạnh thì mạnh hơn, có áp lực ngược lại có động lực, càng sục sôi hơn.

Mạnh Thanh Xà ăn cơm với thông gia.

Thấy tướng mạo của hắn anh tuấn, thân hình yếu ớt, dáng vẻ của người đọc sách điển hình.

Nghe nói từ nhỏ đã bị Giang lão phu nhân ngược đãi còn vu oan bất hiếu bất đễ, gian nan mưu sinh.

Lần đầu tiên Mạnh Thiếu Hà gặp bọn họ, cơm còn ăn không đủ no.

Bây giờ mặc dù điều kiện tốt rồi, nhưng nhìn chi tiết khi thông gia ăn, cực kỳ nghiêm túc, một chút cũng không lãng phí, nói chuyện cũng rất nhẹ nhàng từ tốn, chậm rì rì.

Mạnh Thanh Xà cảm thấy chính mình nói lớn một chút cũng sẽ dọa sợ thông gia.

Một người tốt như vậy bị ép trở thành phản tặc, nghĩ thôi cũng đau lòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

May mà được chiêu an, nghe nói hắn làm quan cực kỳ tốt, lòng có bách tính, thuế của cả thành thị Kinh Châu năm nay là xếp hạng đầu của cả nước, ngay cả người như Hà ngự sử đến xoi móc tật xấu cũng không xoi mói được gì, còn cho đánh giá tốt.

Nhưng nghĩ nghĩ, một người tốt như vậy, ở Kinh Thành, chắc chắn cũng sẽ bị ức hiếp.

Những quan lõi đời ở Kinh Thành kia, thủ đoạn ức h.i.ế.p người không thể nào ít.

Thông gia cũng không có bối cảnh gì, sau này chỉ có thể tự mình đứng vững, che chở cho hắn.

Nhìn người ta, nuôi nhi tử của mình béo mập như vậy, còn nuôi cả hai tôn tử to béo, đúng thật là cả một nhà trung thực tốt bụng.

Ước chừng mấy năm nay có thể thuận lợi như vậy, ít nhiều gì cũng là nhi tử nhà mình ra sức, có chút hữu dụng.

"Quan trường ở Kinh Thành phức tạp, thông gia sau này ra ngoài cứ nói tên của ta, ta là quan võ, không sợ một bộ kia của bọn họ, chỉ cần là có người bắt nạt ngươi, ngươi đều không cần sợ, không cần nhát, nhà ta cũng có người."

Giang Trường Thiên nhìn cha Mạnh cương trực, liên tục gật đầu.

"Cảm ơn thông gia, ta còn lo lắng lần đầu đến đây, không nơi dựa dẫm, có lời này của ngươi, ta liền yên tâm rồi, nếu có người bắt nạt ta, ta chắc chắn nói với ngươi."

Mạnh Thanh Xà ăn uống kích động, liên tục vỗ cánh tay của thông gia.

Chẳng qua thấy hắn ấy gầy, cũng vỗ nhẹ, đều khống chế sức lực.

Mạnh Thiếu Hà cạn lời ăn uống, không phát biểu, vừa nói mấy câu trước mặt lão nương đã bị mắng cho m.á.u chó đầy đầu, ở bên này lại nói nữa ước chừng cha sẽ ra tay, thôi vậy, ăn cơm.

Người cả nhạc gia con là thật sự hung dữ, mọi người nhìn kiểu gì vậy.

Mạnh Thanh Xà khen thông gia xong, lại khen Giang Phong.

Giang Phong đúng thật là tuấn tú lịch sự, dung mạo anh tuấn, cười lên lại có chút hầm hậu, quân tử ôn hoà chính là như vậy.

Nòi lão Mạnh gia hắn không được, đều là người thô kệch.

Nghe nói Giang Phong vẫn chưa có đối tượng, Mạnh Thanh Xà cũng không nhịn được muốn giới thiệu đối tượng cho hắn, không đúng, ông ấy cũng không giới thiệu được, bảo tức phụ giới thiệu, tức phụ quen nhiều cô nương.

Lão Mạnh hôm nay rất vui, được ôm hai đại tôn tử, thấy nhi tử béo, quyết tâm sau này hơi có chí tiến thủ một chút, dù sao cuộc sống có hy vọng rồi, có tôn tử rồi, sau này cũng phải chăm sóc thêm cả người nhà thông gia một chút.

Miên Miên ăn cơm cùng nữ quyến.

Nhìn thấy mẹ chồng và tổ mẫu của a tỷ, Mạnh gia bồn đời chung nhà, này ở thời đại hiện đại cũng là nhà có phúc hiếm có.

A nương và tổ mẫu của tỷ phu đều rất tốt, nói chuyện hào sảng, cũng không móc mỉa châm chọc, rất hoà hợp với a nương.

Ban đầu Tần Lạc Hà còn lo lắng người ở Kinh Thành sẽ khinh người ở thôn quê, gặp mặt một lần này cũng yên tâm rất nhiều.

Quả nhiên Tiểu Mạnh là mối lương duyên tốt, cảm thấy hơi có lỗi với thông gia, chẳng qua bây giờ tôn tử cũng đã có rồi, không trả lại hàng.

Ăn tối xong.

Nghỉ ngơi ở Mạnh gia.

Phòng khách chuẩn bị rất tốt.

Giang Miên Miên tò mò hỏi a nương: "A nương, sau này chúng ta sống ở đâu?"

"Tất nhiên sống ở nhà chúng ta, cha con biết con thích nhất mua nhà mua đất, đã sớm nhờ người ở Kinh Thành mua nhà và đất cho chúng ta. Hôm nay cùng a tỷ con gặp nhà chồng nó, gặp người rồi, cũng yên tâm rồi, ngày mai chúng ta sẽ về nhà mình." Mặt Tần Lạc Hà đỏ ửng nói.

Miên Miên rất mong đợi.

Cha quá tuyệt.

Ở Kinh Thành cũng mua nhà được.

Nghĩ nghĩ, bây giờ Kinh Thành không giới hạn mua, có tiền thật sự có thể mua.

Trước khi ngủ.

Giang Miên Miên ở phòng khách trong nhà chồng của a tỷ, mở cuốn nhật ký của mình ra, trang trọng ghi một bút.

"Sở Nguyên năm 289, mùa đông, vào Kinh. Đến Mạnh gia làm khách, khách chủ đều vui. Được một túi Đông châu, một túi đá quý làm quà gặp mặt..."

*

Sáng sớm.

Mạnh gia, sân luyện võ.

Mạnh Thanh Xà vung múa đại đao tạo ra tiếng xào xạc, thân hình như rắn, chỉ nghe thấy tiếng chuông leng keng trên đại đao, bóng người loạn xạ.

Mạnh Thiếu Hà nhìn cha mình bán sức biểu diễn trên sân, lặng lẽ cúi thấp đầu.

Lại nhìn đại cữu và nhạc phụ bên cạnh xem rất chăm chú, luôn cảm thấy có một loại không khí kỳ lạ.

Nếu như mấy năm trước, hắn cũng không đánh thắng được lão cha.

Nhưng ở nhạc gia, mỗi ngày bị ngược, mỗi ngày bị ngược, mỗi ngày bị ngược…

Bây giờ xem cha hắn múa đao, quả như là đang xem lại cảnh quay phát chậm lại, rất nhiều sơ hở.

Hắn bây giờ hẳn là có thể đánh thắng lão cha.

Mạnh Thiếu Hà có hơi chút kích động, một lát nữa, hừ hừ!