Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 253



Đường về.

Tí Tòng Hoành thế mà đi cùng xe ngựa của Giang gia về.

Cũng không về nhà thu dọn đồ đạc.

Giang Miên Miên nịnh hót gọi ca.

Mặc dù lễ tế bái có chuyện có hơi đau thương, nhưng dù sao quan hệ thân lạ khác nhau, cảm xúc của loài người hầu hết thời gian là không tương thông với nhau.

Đường về Miên Miên chỉ nghĩ, bây giờ nàng nhiều thêm một ca ca, vừa nhìn chính là ca ca vẫn cần tiếp thu giáo dục, cha nàng có việc làm rồi, sau này có ứng cử viên để chỉ bảo học tập.

Mặc dù nàng muốn thể hiện sự đau thương, nhưng vui vẻ vẫn không thể kiềm chế được.

Loài người có ba thứ không thể che giấu được, ho khan, nghèo khổ, và yêu.

Miên Miên bây giờ có tình cảm sâu đậm như thủ túc với Trùng ca, là kiểu có phúc cùng hưởng có họa cùng chia.

"Ca, ngươi thích ăn cay không?"

"Ca, con rùa của ngươi mang về chưa?"

"Ca, ngươi có lạnh không?"

"Ca, ngươi có biết đọc Luận Ngữ không?"

"..."

Trong đầu Tí Tòng Hoành rối như tơ vò, nỗi buồn bị quấn chặt, quấn đến mức chặt chẽ không lỗ hổng, giờ khắc này chỉ cảm thấy đầu óc rối loạn.

Hắn cảm thấy cha đẩy hương ngã là có đạo lý.

Hắn có hơi muốn xuống xe ngựa.

"Ca, ngươi thích luyện kiếm hay là luyện đao?"

"Ca, ngươi có biết leo cây không?"

"Ca, ngươi có mặc quần giữ nhiệt không, ngươi có lạnh không?"

*

Về nhà xong.

Tần Lạc Hà chuẩn bị phòng ngủ cho Tí Tòng Hoành.

Hắn không cảm thấy như khách.

Bởi vì Giang gia cũng đang sửa sang.

Mọi người chẳng khác nào cùng dọn vào trạch tử này.

Người mới cùng thời gian.

Dưới yêu cầu mãnh liệt của Giang Miên Miên, Trùng ca sống cạnh nàng.

Tí Tiểu Trùng không nói gì, nhưng khi nhỏ đã ở Giang gia một khoảng thời gian.

Tần Lạc Hà vẫn nhớ sở thích của hài tử này.

TBC

Ga giường vỏ chăn tốt nhất là một màu, nếu như là kiểu có hoa chắc hắn sẽ không ngủ được, hài tử này sẽ đếm hoa trên đó, bên nào nhiều hơn một bông, hắn đều không thoải mái.

Chọn màu xanh thẫm, đệm lót dày, dùng than hun qua.

Nhìn tiểu hai nhì nhà mình cứ nhảy qua nhảy lại trước mắt, Tần Lạc Hà có chút nhớ Ân cô.

Mặc dù bây giờ nàng quản gia không cần Ân cô dạy nữa, cũng có thể nói là tay nghề điêu luyện.

Nhưng gia hoả Miên Miên này, vẫn cần Ân cô trông coi.

Nếu không cứ lắc lư trước mắt, lắc đến mức nàng ấy chóng mặt.

Tần Lạc Hà tự mình trải giường, sờ thấy giường khô ráo ấm áp, mới xem như trải xong.

Trong phòng tương đối giản dị.

Giường, bàn học, tủ sách, tủ y phục, tịnh phòng.

Cửa sổ rất đầy đủ.

Bố cục giống như bên phía Miên Miên.

Tần Lạc Hà đang thu dọn, Giang Miên Miên ở một bên lẩm bẩm.

"A nương còn cần một cái vại, ca ca có một con rùa hoa nhỏ. A nương nếu không nương cũng đào một cái ổ cho Tiểu Thụ của con đi, con không cần vại, cho con một thùng đất."

Tần Lạc Hà trợn mắt nhìn khuê nữ nhà mình một cái, sao có thể để một thùng đất trong phòng chứ.

"Ta thấy con giống cái vại, con dẫn Hoành ca nhi đi dạo trong viện tiêu cơm, đừng đi xa."

Giang Miên Miên nghe thấy cách xưng hô Hoành ca nhi này.

Đột nhiên cảm thấy xung quanh mình có Tiểu Hoành Tiểu Thụ (cây), ngang dọc đều có, một ngang một dọc, mười phân vẹn mười.

Kiểu đồng âm này chẳng vui chút nào…

Quay đầu nhìn a nương, đôi mắt to đang trợn mình, nếu không phải có Trùng ca ở đây, bàn tay lớn của a nương cũng đã tát qua rồi.

Không dễ dàng, lần đầu đến Kinh Thành, ở bên ngoài phải kẹp đuổi làm người, ở nhà cũng phải kẹp đuổi làm người.

Tí Tòng Hoành đi theo Tiểu Miên Miên đến trong viện, nhìn bước chân kiêu ngạo của nàng, luôn cảm thấy sau lưng nàng giống như mọc ra một cái đuôi dài.

Kiêu ngạo lắc lư.

Tí Tòng Hoành quay đầu nhìn cái cây bên cạnh, không nhìn Miên Miên nữa.

Nhưng khoé miệng hơi mở, có chút buồn cười.

Hắn rất nghiêm túc kiềm lại.

Giang Miên Miên dẫn Trùng ca đi dạo trong viện.

Lạnh, nhưng không có gió.

Hơi biết một chút, nhưng nhảy nhót một chút thì vẫn ổn.

Vốn dĩ Tí Tòng Hoành ăn mặc có hơi mỏng manh, đến trong nhà được Tần đại nương mặc thêm cho một chiếc áo choàng.

Thêm áo choàng lại đẹp hơn một chút.

Thường ngày hắn cũng thích đi dạo một mình vào ban đêm, đi rất bình tĩnh.

Nhưng giờ khắc này trước mặt luôn có một người đi đường thích nói chuyện không ngừng.

"Ca, ngươi ở Kinh Thành có đi tham dự tụ hội không? Tụ hội gì sẽ vui?"

"Ca, mỗi ngày ngươi đi học lúc mấy giờ?"

"Ca, ngươi có tập luyện buổi sáng không? Nếu có, chúng ta cùng tập."

"Ca, nhiều năm như vậy rồi, vẫn không thích ăn hành sao? A nương ta nấu mì rất thích cho hành vào, nếu ngươi không thích, nói trước với a nương."



Bầu trời rất tối.

Ánh sáng trong viện như ẩn như hiện.

Nàng ríu ra ríu rít mà nói không ngừng.

Nói chuyện thở ra sương trắng.

Tí Tòng Hoành đi rất bình tĩnh.

Trước mặt luôn có một người đi đường thích nhảy nhót.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vô tri vô giác liền đi được vài vòng.

Tiêu cơm xong.

Miên Miên dẫn Trùng ca trở về phòng.

A nương đã sắp xếp phòng xong.

Rất ấm áp gọn gàng.

Vại đã đặt xong, nhưng đất nàng muốn thì không có.

"Ngày mai để Tiểu Miên đi cùng cháu đón con rùa hoa của cháu về." Tần Lạc Hà nói.

"Cảm ơn cô cô." Tí Tòng Hoành đanh mặt, vẫn có lễ phép nói.

Nhân được cái xoa đầu thân mật của Tần Lạc Hà.

Đồng thời kéo đầu khuê nữ đi

"Con còn không đi ngủ, canh ở đây làm cái gì."

"A nương, Trùng ca lớn lên đẹp trai quá, quá đẹp trai."

"Những lời này đừng nói với cha con, cha con sẽ ghen."



Ngày thứ hai, nửa đêm canh ba.

Trời còn chưa sáng.

Rõ ràng là nửa đêm.

Nhưng Giang Trường Thiên đã dậy.

Tần Lạc Hà cũng dậy.

Chỉnh đốn cho tướng công.

Có chút giống như khi sống ở thôn Khảm Nhi, đi làm trong Bị Dược Ti ở huyện Minh lúc trước.

Luôn phải dậy sớm đi sớm về khuya.

Này không nghĩ tới, cố gắng nhiều năm như vậy, vậy mà vẫn phải dậy sớm ra cửa đi sớm về khuya.

Lúc đó Giang Trường Thiên là tầng dưới cùng trong huyện nha.

Bây giờ Giang Trường Thiên là tầng dưới cùng trong triều đình.

Nhìn đáy mắt tướng công có hơi xanh xao, đêm qua ngủ muộn, lại nói chuyện với Mộc tiên sinh rất lâu.

Tần Lạc Hà dùng trứng gà chín nóng lăn hầm hập quanh đáy mắt cho tướng công một vòng.

Thay quan phục cho hắn, chuẩn bị lương khô, cũng không dám uống nhiều nước, lo lắng sẽ muốn đi ngoài.

Nếu ở trong triều đình muốn ngoài thì xấu hổ đến chết.

Rất nhiều quan viên lo lắng xấu mặt đều không ăn không uống.

Cho nên đa số quan viên đều có bệnh dạ dày.

Còn có một số khác biệt, lúc trước khi đi làm phải đi bộ.

Bây giờ có thể ngồi xe ngựa.

Giang Trường Thiên ngồi xe ngựa, chạy nhanh đi về phía triều đình.

Cùng một thời gian, trên đường phố có rất nhiều tiếng xe lăn bánh.

Các quan viên từ mọi hướng đều ngồi xe ngựa hội tụ đi về phía triều đình.

Hôm nay là đại triều hội, Hoàng thượng sẽ tham dự.

Cho nên các quan viên cũng đến dị thường đầy đủ.

Ngồi xe ngựa khoảng gần một canh giờ, đến cổng đại triều.

Xe ngựa xếp thành hàng dài.

Xe ngựa của Giang Trường Thiên không vào được phía trước, chỉ có thể dừng ở vòng ngoài, hắn vẫn phải đi một đoạn đường.

Từ xe ngựa đã bắt đầu phân biệt đối xử.

Xe ngựa của đại lão có thể trực tiếp vào trong.

Xe ngựa của đại lão dừng gần hơn một chút, có chỗ đỗ xe riêng, xuống xe chỉ cần đi vài bước là đến.

Xe ngựa của quan viên bình thường rất xa ở bên ngoài, không có chỗ đỗ xe, tạm dừng, xuống xe là phải đi bộ.

Cực có một cảm giác lộn xộn.

Giống như phiên chợ bán quan viên.

Khắp nơi đều là quan viên, mặc quan bào đủ các màu sắc hoa văn.

Cấp bậc cao, người người tranh nhau chào hỏi.

Quan viên nhỏ không ai quan tâm.

Có một số quan viên giỏi giao thiệp sẽ nhiệt tình bắt chuyện xung quanh.

Nhưng đại đa số đều đứng một mình.

Giang Trường Thiên đi giữa dòng quan viên.

Nhìn thấy nhiều người như vậy.

Hắn như nở hoa trong lòng.

Không biết tại vì sao, hắn nhìn thấy nhiều người như vậy, nhiều người có tâm nhãn nhiều như vậy, nhiều người đều đã thi qua kỳ thi như vậy, trong lòng hắn liền đập thình thịch, vui vẻ, kích động.

Có một cảm giác như cá vào giữa nước, đầy ắp cảm giác vui vẻ quen thuộc.

Nhìn ai cũng rất thân thiết.

Có lẽ đã lâu không gặp được nhiều đồng liêu như vậy.

Ở Kinh Châu đến sau này các đồng liêu đều không chơi cùng nữa.

Lúc ban đầu đều rất thân thiện.

Giang Trường Thiên dáng vẻ rụt rè.

Trời còn chưa sáng.

Nắng mai.

Tia sáng yếu ớt.

Giang Trường Thiên đứng ở đó như một bức tranh cuộn.

Hắn làm cho quan phục phẩm cấp của mình trông đẹp hơn một chút.

Khiến người không nhịn được nhìn nhiều mấy lần, liệu có mặc sai không.

Một số lão quan viên ngáp dài.

Dải băng trên mũ lắc lư đong đưa.

Một số quan viên cáo già nheo mắt lại, đánh giá người khác.

Một số quan viên giỏi về xã giao tìm người xung quanh nói chuyện, tràn đầy hứng khởi.

Một số quan viên đêm qua cuộc sống về đêm quá phong phú, bọng mắt biến xanh, hai chân mềm nhũn.

Mà phạm vi sáu trượng bên người Hà ngự sự đều không có người.