Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 254



Giang Trường Thiên đứng đó, người mới, ngoại hình xuất chúng.

Tạm thời không có ai quan tâm.

Lại có người thì thầm to nhỏ.

Trong quan trường không có bí mật.

Quan viên nhỏ bình thường đều không có ai quan tâm.

Nhưng ngươi có bối cảnh đặc biệt hoặc gì khác, trong lòng mọi người đều biết cân nhắc.

Ở đây đều là người già đời.

Một Tư mã được chiêu an từ phản tặc xuất thân ở địa phương nhỏ, bởi vì thành tích cực kỳ tốt, lăn lộn đến triều hội này.

Không có bối cảnh.

Thủ lĩnh phản tặc Tí Lục của bọn họ không lâu trước đây, vừa mới chết.

Hiện tại hắn không tạo ra nổi sóng gió gì.

Phản tặc không tạo phản, trong tay không có binh, chỉ đợi bị nấu đến chết.

Dù sao cũng không có tiền đồ.

Dù sao đây là quan trường, không phải nhẹ nhàng, lớn lên đẹp trai cũng không có tác dụng.

Khi có địa vị cao quyền lực lớn, trông như thế nào cũng đều đẹp trai.

Giang Trường Thiên rất ngoan ngoãn quan sát biểu cảm của mọi người, cực giống như một người mới rụt rè bị cô lập.

Khi Mạnh Thanh Xà đến nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy.

Ông ấy có thể đứng đầu, nhưng vẫn dừng lại, đi đến trước mặt thông gia.

Tha thiết giao lưu với thông gia, muốn chống đỡ cho thông gia.

Giang Trường Thiên và Mạnh Thanh Xà đứng cùng một chỗ, Mạnh Thanh Xà hình như mới là người có xuất thân phản tặc kia.

Giọng nói của Mạnh Thanh Xà vang dội thô lỗ.

Giang Trường Thiên nói nhỏ nói nhẹ, rất là dịu dàng.

Mạnh lão tướng quân dẫn đại quân trấn thủ biên cương, là tướng quân có thực quyền có binh trong tay.

Hiện nay Thánh thượng tuổi tác lớn bệnh nghi ngờ càng nặng, nếu như ngươi biểu hiện ra muốn thân cận, vậy tiền đồ liền xong rồi.

Trong triều ngầm mặc định là một đống quan văn tố cáo Mạnh tướng quân đủ kiểu, xoi mói tật xấu.

Hoàng thượng xuất hiện làm người tốt chuyện tốt, bác bỏ.

Mặc dù bác bỏ, nhưng tố cáo tốt, Hoàng thượng cũng sẽ thăng quan.

Kết quả dẫn đến chính là tố cáo Mạnh tướng quân, cắt đứt với Mạnh tướng quân, là có thể thăng quan.

Nhìn thấy Mạnh Thanh Xà đi qua chào hỏi Giang tư mã.

Quan viên khác lại không có dấu vết mà cách xa hai người một chút.

Đột nhiên nghe thấy tiếng chuông vang.

Thấy các quan viên đều vội vội vàng vàng đi vào trong.

Giang Trường Thiên cũng kéo Mạnh Thanh Xà đi vào trong.

Mạnh Thanh Xà đi ở phía sau chia sẻ kinh nghiệm nói: "Lão đệ, ngươi đi chậm một chút, đứng ở phía đằng sau, lát nữa bãi triều, chúng ta có thể chạy đầu tiên, không bị tắc xe ngựa."

Giang Trường Thiên không biết nên khóc hay nên cười mà nhìn thông gia của mình.

Đúng thật là đầu thai vào nhà tốt.

"Được rồi, Mạnh lão ca thật là thông minh, suy nghĩ cực kỳ chu đáo, chẳng qua ta lần đầu đến đây, cũng chưa thấy qua Hoàng thượng trông như thế nào, ta muốn đến gần một chút, có thể nhìn dung nhan của thiên tử là được rồi, về nhà cũng có thể khoe khoang với Hà muội một chút." Giang Trường Thiên e dè nói.

Mạnh Thanh Xà nghĩ, không phải chỉ là muốn xem Hoàng thượng trông như thế nào sao, cái này phải thỏa mãn, vậy là dẫn Giang Trường Thiên chen vào trong, bang bang bang, chen rớt cả mấy vị quan viên ra.

*

TBC

"Ai!"

Hoàng thượng lười biếng ngáp một cái.

Đối với những quan viên này mà nói hôm nay là một ngày căng thẳng.

Hôm nay có thể sẽ quyết định rất nhiều việc, sẽ có rất nhiều thay đổi.

Quyền lợi vẫn luôn tranh đấu giành giật từ trước đến nay, hôm nay có lẽ sẽ có một kết quả.

Còn đối với một số quan viên nhỏ mà nói, nỗ lực hơn nửa đời người, cuối cùng cũng giành được cơ hội diện Thánh.

Hôm nay có thể gặp được Hoàng thượng, tiếp theo có thể sẽ thay đổi vận mệnh của cả đời bọn họ.

Một bước lên mây hoặc là sầu não không thành công.

Tóm lại, đối với các quan viên trong triều mà nói đây là một ngày cực kỳ cực kỳ quan trọng.

Có lẽ một mất một còn, có lẽ là bước ngoặt của vận mệnh.

Đối với Hoàng thượng mà nói, chỉ là một trong vài ngàn ngày làm việc, là một ngày khá buồn tẻ.

Hôm nay phải dậy sớm.

Đêm qua bàn luận kịch với Văn Tâm, ngủ hơi muộn.

Khó khăn rời giường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trời còn chưa sáng, công công gọi dậy nhíu mày, cũng không muốn làm người xấu.

Thánh thượng khó khăn lắm mới vào giấc, sáng sớm còn ngủ đang ngon.

Những thân tử đó mỗi người đều có tâm tư riêng, chính là không có ai chân chính quan tâm đến sức khỏe của Thánh thượng.

Bọn họ mới là người thật lòng quan tâm đến Thánh thượng.

Dù sao thì, bọn họ chẳng có cái thá gì cả, chỉ có Hoàng thượng, bọn họ sống cùng c.h.ế.t với Hoàng thượng.

Cuối cùng vẫn phải gọi.

Đau lòng thì đau lòng.

Việc vẫn phải làm.

Nhìn thấy Hoàng thượng ánh mắt nhập nhèm, vừa tỉnh dậy, hoàn toàn là dáng vẻ của ông lão, trên mặt có nhiều vết đồi mồi hơn.

Tóc cũng bạc trắng thưa thớt.

Thậm chí không khỏe mạnh như ông lão bình thường.

Hoàng thượng thực ra còn không già bằng Mạnh lão tướng quân.

Nhưng lẫn trước khi Mạnh lão tướng quân trở về, đi đường nhanh như bay, ở trong Hoàng cung ăn tận ba bát cơm cứng.

Hoàng thượng kém hơn nhiều.

Thỉnh thoảng ngồi lâu còn chóng mặt mấy lần.

Khi còn chưa đánh răng rửa mặt cho Hoàng thượng xong, công công đều lặng lẽ không cho gương xuất hiện ở trước mặt Hoàng thượng.

Xử lý mọi mặt xong, Hoàng thượng thay long bào hoa lệ, đội vương miện, che đi đầu tóc bạc trắng thưa thớt.

Mặt cũng được xoa ấn một phen, đầy đặn hơn.

Thực ra chính Hoàng thượng ít nhiều gì cũng biết.

Chỉ là không muốn đối mặt mà thôi.

Dù sao có thể vui vẻ được bao nhiêu thì vui vẻ bấy nhiêu.

Mỗi lần y triệu kiến Văn Tâm, đều thu thập xong hết rồi mới triệu kiến.

Long trọng hơn cả gặp phi tử.

Có thể nói, Nghiêm công công là tình bằng hữu mà Hoàng thượng cần ăn mặc chỉnh tề rồi mới gặp.

Còn các phi tử kia vẫn là từng thấy mặt mộc của Hoàng thượng.

Thu thập xong xuôi, ăn chút điểm tâm.

Hoàng thượng không cần lo lắng muốn đi vệ sinh, y là lão đại, y muốn đi vệ sinh, trực tiếp bảo mọi người bãi triều là được.

Điểm tâm là ăn cùng Nghiêm công công.

Bây giờ trong Hoàng cung, không chỉ không có Thái hậu, Hoàng hậu cũng không có, các phi tử không quản được Hoàng thượng, cho nên Hoàng thượng muốn dùng bữa với một công công cũng không có ai sẽ nhiều miệng.

Bên ngoài đồn Nghiêm công công là nam sủng của Hoàng thượng, thực tế cũng không có chuyện như vậy.

Chỉ là nam nhân già rồi, đôi khi hứng thú với nữ nhân cũng bình thường, càng thích một người có thể nói chuyện được, giới tính cũng không quan trọng lắm.

Nói chuyện như vậy với các đại thần đều sẽ nghiền ngẫm y có thâm ý gì.

Nghiêm công công thì khác, y chỉ là một công công thích hát, Nghiêm công công hiểu y.

Hai người cùng thảo luận chính là sở thích đam mê, là nghệ thuật.

Lúc này y là vẫn chưa có từ nghệ thuật này, dù sao chỉ là cùng chung chí thú mà thôi.

Bên kia các triều thần một nắng hai sương ngồi xe ngựa, dừng xe, xếp hàng, xã giao, ngươi đến ta đi, lục đục với nhau.

Bên này Hoàng thượng ở trong Hoàng cung ấm áp, thảo luận quả dưa này không ngọt lắm với Nghiêm công công.

"Không cần quá ngọt, thanh thanh, làm ẩm cổ họng cũng rất tốt, quá ngọt sẽ hơi ngấy." Nghiêm công công thong thả ung dung nói, ăn cũng rất thong thả ung dung.

Hoàng thượng cười.

Y thích khí chất điềm đạm này của Văn Tâm.

Biết chơi thích chơi chơi được, tâm thái tốt, ở cùng một chỗ với Văn Tâm, luôn cảm thấy chính mình trẻ hơn mấy tuổi, nhìn thấy đều là điều thỏa mãn.

"Văn Tâm tính cách này của ngươi, trước đây chẳng lẽ không thích cô nương nào sao? Hẳn là cũng rất được lòng các cô nương đi." Hoàng thượng ăn một miếng dưa không ngọt hỏi.

"Có chứ. Lúc đó nô đặc biệt thích một tỷ tỷ trong thôn, tỷ ấy cao lớn khỏe mạnh, mặt tròn tròn, cực kỳ có sức lực, chặt củi, một mình tỷ ấy có thể vác được nhiều như thế này." Nghiêm công công dùng tay ra dấu, vẽ một vòng tròn lớn.

Hoàng thượng nghe xong không nhịn được cười.

Các công công cung nữ hầu hạ bên cạnh cũng không nhịn được mà mím môi cười.

Nhất thời trong phòng đầy ắp hơi thở vui vẻ.

Hoàng thượng càng nghĩ càng thấy buồn cười.

Nữ tử mà Văn Tâm thích cao lớn khỏe mạnh là cái quỷ gì, còn chặt được nhiều củi như vậy, đó là bao nhiêu chứ... Nào có dùng củi để đánh giá một cô nương.

"Vậy sau đó thì sao?"

"Thân thể nô yếu, lại không có thân thích, chỉ biết ca hát, chính mình còn nuôi không nổi, thỉnh thoảng còn được tỷ tỷ tiếp tế, có một ngày nô cuối cùng cũng hạ quyết tâm, phải nỗ lực kiếm tiền, nô đến huyện thành tìm được một công việc, đến Bào Đường làm tiểu nhị, làm được một tháng, cuối cùng cũng gom đủ tiền, mua được một cây trâm."

So với những chuyện lung tung rối loạn trong triều đình, rõ ràng nghe chuyện thị phi thú vị hơn.

Hơn nữa còn là người trước mặt chia sẻ chuyện thị phi của chính mình.

Nói rất đặc sắc sống động.