Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 258



Đây không phải đại điện triều đình, mái nhà đặc biệt cao, người đặc biệt nhiều.

Có thể nhìn rõ vài người xếp phía trước, phía sau cơ bản là một mảng đen nghìn nghịt.

Căn phòng này chỉ lớn hơn phòng bình thường một chút, thanh nhã một chút, hào hoa một chút, nhưng người ngồi ở đây thoải mái hơn trong triều đình rất nhiều.

Cự ly gần, Hoàng thượng càng thấy dung mạo của Giang Nhị không tầm thường, quan trọng nhất chính là, còn tràn đầy cảm giác thân thiết.

Cảm thấy hắn khác biệt với mọi người, thân thiết dị thường, hợp mắt, nhìn thấy lần đầu tiên đã có loại cảm giác này.

Cho nên sau khi tan triều hội, Hoàng thượng vẫn giữ người lại chuẩn bị nói chuyện riêng.

TBC

Giang Trường Thiên nhìn Hoàng thượng thay thường phục, trạng thái hoàn toàn khác với lúc thượng triều buổi sáng.

Không giống trạng thái tan ca bình thường, mà như uống thuốc.

Lúc này Hoàng thượng không chỉ có tinh thần, dường như tư duy cũng tinh tế hơn một chút.

Giữ lại Mạnh Thanh Xà nhắc một hai câu về Mạnh lão tướng quân, khi Mạnh Thanh Xà chuyển chủ đề đến trên người hai đại tôn tử của ông ấy, kịp thời dừng giao lưu.

Sau đó nhớ lại Giang Bạch Thái phó của tiền Thái tử với Giang Trường Thiên một lát.

Tiền thái tử c.h.ế.t rồi.

Người c.h.ế.t tội tan.

Các loại cảm xúc phẫn nộ bục dọc đã từng, đều ở sau khi người chết, tan thành mây khói, hòa giải.

Cho nên lại nhìn thấy nhi tử của Giang thái phó, lại cảm thấy thân thiết.

"Cha ngươi khi còn trẻ đã phong thái văn hoa, không ngờ ngươi còn tử giỏi hơn phụ, về Kinh có dự định gì?"

Giang Trường Thiên nói thẳng: "Mưu đồ chức quan, mưu đồ một vị trí cao một chút, sau này thê nữ ra ngoài có thể tự do một chút, nghe nói trong Kinh Thành đầy đường đều là quan, lo lắng khuê nữ ra ngoài gây họa, cho nên muốn mưu đồ một chức vị có chút quyền lực."

Hoàng thượng nhìn dáng vẻ của Giang Nhị, cách nói chuyện này, quả thật là câu nào câu nấy đều hợp đáy lòng y.

Sao lại có người hợp tâm ý y như vậy.

Y chính là thích kiểu người có dục vọng có yêu cầu trực tiếp nói, hắn cảm thấy kiểu người này mới là người chân chính, mới là người đơn thuần.

Những người vô dục cô cầu, hở ra là treo đại nghĩa ở bên miệng, cuối cùng thật sự xảy ra chuyện, loạn nhanh hơn ai hết.

Mạnh Thanh Xà ở bên cạnh nghe, cảm thấy không hổ là thông gia, cách nói này thẳng hơn cả ông ấy.

Rất lo hắn ở Kinh Thành nói chuyện như vậy, ra ngoài bị đánh.

Sau này xem ra vẫn phải chăm sóc hắn một chút.

"Vậy ngươi thấy chức vị nào thích hợp?" Mạnh Thanh Xà nháy mắt ra hiệu hỏi.

Giang Trường Thiên nói: "Nhất phẩm nhị phẩm chắc chắn đều rất tốt, nhưng ta không có quyền lợi lớn như vậy, chỉ nghĩ đến ăn no mặc ấm, nếu khuê nữ ra ngoài gây họa, ta có thể bao bọc được là được."

Trong lòng Hoàng thượng cũng tò mò, đây là khuê nữ có thể gây họa đến mức nào.

Không đúng nghe nói Giang Nhị chỉ có hai khuê nữ.

Đại cô nương gả cho Mạnh Thiếu Hà rồi, lão nhị vẫn còn là tiểu cô nương đi.

Hồi tưởng một phen.

Hoàng thượng nghe người nói chuyện, thú vị.

Cùng với lão Mạnh không hổ là không phải một nhà không vào một cửa.

Nói chuyện thẳng thắn đến mức ghê gớm.

Nhìn rất quan văn, làm việc rất quan võ.

"Vậy ngươi tiếp tục làm Tư mã? Trước là Tư mã Kinh Châu, bây giờ là Tư mã Kinh Thành, có được không?"

"Thần tạ chủ long ân." Giang Trường Thiên quỳ bái cảm tạ.

Hoàng thượng vui tai vui mắt nhìn vài cái, nghĩ nghĩ, không gọi Văn Tâm đến xem, liền đuổi người đi.

Thậm chí có chút mong chờ triều hội mười ngày sau.

Giang Trường Thiên trên đường về, đi chầm chậm.

Nghe giọng nói của thông gia ríu ra ríu rít không ngừng.

Hoàng cung này thật xa lạ.

Hắn một chút ký ức cũng không có.

Nhưng hôm nay hắn quỳ lạy tận mấy lần.

Dưới gối nam nhi không có vàng, trong mắt nam nhi có quyền thế.

*

"Tư mã Kinh Thành cụ thể là quan gì?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trên đường xuất cung, Giang Trường Thiên nghiêm túc hỏi thông gia.

Công công đưa tiễn, mặt đầy cạn lời, ngẩng đầu nhìn trời.

Mạnh Thanh Xà nói: "Ta cũng không biết, Hoàng thượng vui vẻ thì cái gì cũng đồng ý, quay đầu lại quên mất, có thể là phi tần hậu cung quá nhiều, phi tần luôn hứa nguyện, liền thành như vậy. Nhưng Hoàng thượng đã nói chuyện với ngươi, qua mấy ngày chắc chắn sẽ nhớ lại, đến lúc đó ngươi sẽ biết mình nhận được chức quan gì."

Công công đưa tiễn:...

Ngươi là đang nói Hoàng thượng cặn bã? Hay đang nói Hoàng thượng đãng trí? Hay là đang nói gì? Có phải ngươi cảm thấy đầu trên vai nặng quá, muốn di chuyển một chút hay không?

Giang Trường Thiên gật đầu: "Hoàng thượng là Thiên tử, con của Thiên Đạo, tuỳ tâm sở dục, mới là bình thường."

Mạnh Thanh Xà đáp: "Cũng không được, đôi khi đại thần cũng sẽ tố cáo hắn, làm cái gì cũng tố cáo, khoảng thời gian trước không phải Kinh Châu có động đất sao? Các đại thần lại hô Hoàng thượng gánh tội, bắt hắn viết chiếu tự trách, hễ là có thiên tai gì đó, đều phải hô Thiên tử gánh tội. Giang huynh ngươi cũng đừng chấp nhất chức quan gì nữa, làm quan rất vất vả, động một tý là gánh tội, đại khái là được. Hơn nữa tính cách của ngươi quá thẳng thắn, làm quan dễ gặp chuyện, các quan văn xấu tính không thôi."

Giang Trường Thiên nghiêm túc lắc đầu nói: "Nếu chỉ có một mình ta, ta cũng không quan tâm, nhưng ta dẫn thê nhi vào Kinh, ta hỏi khuê nữ ta, khi vào trong Kinh nó muốn làm gì, nó vậy mà lại nói muốn kẹp đuôi làm người, có thể thấy nó đều biết ta vị thấp quyền mọn, không dám gây họa, ngươi nghĩ xem nếu sau này hai đại tôn tử của chúng ta ra ngoài, bị hài tử nhà người khác đánh, cấp bậc của nhà người ta cao hơn chúng ta, chúng ta chịu bị đánh không chỉ không thể đánh lại, còn phải đến nhà xin lỗi, có tức không?"

Mạnh Thanh Xà nghe vậy, mặt đen cũng đỏ bừng.

Quay người muốn đi về Hoàng cung.

Bị Giang Trường Thiên kéo lại.

"Không vội, không vội, chúng ta tương lai còn dài, hai đại tôn tử đến cả lật người còn chưa biết, hẳn là sẽ không ra ngoài gây họa, khuê nữ kia của ta thực ra rất ngoan rất hiểu chuyện."

Hai người ngươi một câu ta một câu, câu nào câu nấy tìm đường chết, đi ra ngoài cung.



Công công tiễn hai người đi ra, lau một đống mồ hôi lớn trên đầu.

Trời lạnh, lại cứ bị hai người này dọa ra một thân mồ hôi.

Trong cung bốn phía đều là mắt, ngươi bước đi một bước đường, nói một câu, đều có người quay đầu lại nói cho người khác.

Hai người các ngươi thì tốt rồi, ở chỗ này có qua có lại mà sắp đặt Hoàng thượng.

Mạnh Thanh Xà nguyên do bởi vì có Mạnh lão tướng quân, vào cung một chút cũng không sợ thì thôi đi.

Giang đại nhân này tại vì sao, bộ dáng như đang đi trong vườn nhà mình.

Tiểu công công trở về trước mặt Hoàng thượng, không sót một chữ, kèm theo biểu cảm, học lại những lời nói vừa rồi của hai người nói một lượt cho Hoàng thượng.

Hoàng thượng như nghe chuyện thị phi, nghe xong lại không giận.

Còn cười ha hả.

"Thiên tử là con của Thiên Đạo, uổng phí hắn nói được ra. Tuỳ tâm sở dục, ta trái lại cũng muốn."

Hoàng thượng cười.

Cung nữ thái giám xung quanh Hoàng thượng cũng cười.

Nhất thời xung quanh đầy ắp hơi thở vui vẻ.

Cười xong.

Hoàng thượng hỏi Văn Tâm ngồi đối diện mình.

"Giang Nhị này chính là nam tử mà tỷ tỷ ngươi thích? Thực sự thú vị, nhìn không chỉ đẹp trai mà còn có vẻ hiền lành, Văn Tâm ngươi thua không oan."

Nghiêm công công bật lực xoa lông mày, có hơi oán trách liếc nhìn Hoàng thượng một cái nói: "Hoàng thượng chúng ta phải có thứ tự trước sau, nô đến bên người Hoàng thượng trước, Giang Nhị kia đến sau. Chẳng qua ba hài tử của tỷ tỷ, trước khi nô đến Kinh Thành, nô lo chính mình c.h.ế.t trên đường, bảo chúng đều bái nô làm nghĩa phụ, nếu thật sự gây họa, nô tài có thể vì chúng mà dùng quyền thế ức h.i.ế.p người khác, cáo mượn thánh uy một chút hay không?"

Hoàng thượng lại cười ha hả.

Cười đến mặt đỏ bừng, tâm tình rất tốt.

Cáo mượn thánh uy, Văn Tâm cũng là một người nghịch ngợm.

Làm Hoàng thượng hơn nửa đời, bây giờ bệnh đa nghi của y cực nặng, lại cực kỳ tuỳ tâm sở dục, cực độ mâu thuẫn.

Xem chuyện gì cũng đều rất thoáng, lại đều không thoáng.

Thích nhất kiểu có chuyện gì mở miệng trực tiếp, muốn chức quan trực tiếp mở miệng.

Người người đều nói hắn độc sủng Hàn thế tử, thậm chí y còn nghe được trên phó có lời đồn hèn mạt, nói y và công chúa có tư tình, Hàn thế tử mới là hài tử của Hoàng thượng.

Y sai người xử tử những người nói chuyện hồ đồ này.

Y thích Hàn thế tử, chỉ bởi vì hắn ta thẳng thắn.

Hắn ta muốn gì đều trực tiếp mở miệng, rõ ràng bày ra trên mặt.

Hơn nữa hắn ta rất lệ thuộc vào mình.

Nghĩ như vậy, hình như tiểu tử kia đã mấy ngày không vào cung rồi.

Hoàng thượng hạ lệnh, gọi hắn ta vào cung, chuẩn bị quan tâm tiểu bối một chút.

Bên ngoài cửa sổ, tiếng chim hót vui vẻ.