Hoàng thượng hắng giọng, mở miệng nói: "Mạnh Khanh gia, hôm nay ngươi có chuyện gì không."
Mạnh Thanh Xà đột nhiên bị gọi tên, sợ hết hồn.
Đã biết, tốt nhất đừng đứng trước mặt, đứng trước mặt sẽ dễ bị gọi tên.
"Không có chuyện gì không có chuyện gì, này không phải là thông gia ta Giang đại nhân, lần đầu đến đây, chưa được thấy thánh nhan của Hoàng thượng, thần kéo hắn đến phía trước mở mang tầm mắt." Giọng nói của Mạnh Thanh Xà vang dội nói.
Người khác:...
Giang Trường Thiên:... Khuôn mặt ngoan ngoãn.
Hoàng thượng: "... Ồ!"
Y danh chính ngôn thuận nhìn về quan viên thanh niên bên cạnh Mạnh Thanh Xà.
Mặc dù dung mạo tuyệt sắc, dường như cũng không tự biết, dáng vẻ giống như còn có chút tự ti căng thẳng.
Giang Trường Thiên có chút hoảng loạn quỳ xuống: "Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế. Không trách Mạnh tướng quân, là bởi vì hạ quan đến từ thôn quê, chưa từng thấy Thánh nhan, nghĩ đến gần Thánh thượng một chút, hy vọng có thể thấy long nhan của Thánh thượng, về nhà có thể khoe khoang với thê nhi, cho nên nhờ Mạnh tướng quân dẫn hạ quan đến phía trên này."
Hoàng thượng nghe xong cười ha hả.
Cười đến mức nước mắt cũng chảy ra.
Lâu lắm rồi không gặp chuyện buồn cười như vậy.
Có người chen lên đầu, không phải để tố cáo ai, cũng không phải để lưu danh thiên cổ, thế mà chỉ là để xem y trông như thế nào, về nhà có thể khoe với thê nhi.
Thật là một quan viên không có chí khí.
Nhưng Hoàng thượng nhớ hắn.
Thê tử của hắn chắc hẳn là tỷ tỷ cùng thôn mà Văn Tâm nói thích đi.
Thua một nam tử như này, không oan uổng.
Không chỉ lớn lên đẹp trai, còn luôn nhớ đến thê nhi.
"Hai vị ái khanh bình thân." Hoàng thượng cười nói.
Một khắc trước mới đuổi một vị tể tướng, bắt Đại hoàng tử đóng cửa suy nghĩ, khiến triều thần đều im lặng, giờ khắc này lại ôn hòa vui vẻ, nói chuyện thân mật với một quan viên đến từ thôn quê, chúng thần cũng không biết là chuyện gì.
Nhưng trước có ví dụ trước đó của Vương tể tướng, mọi người cũng không dám nói cũng không dám hỏi.
Chỉ nghe Hoàng thượng ôn hòa vui vẻ đối đáp với quan viên đó.
Cũng không biết tên đầu ngốc này đến từ chỗ nào, nói chuyện thẳng thắn đến mức khiến người tức lộn ruột.
Quả thật là giống Mạnh Thanh Xà y như đúc.
Mạnh Thanh Xà có cha tốt, hắn có cái gì?
Đợi đến khi hạ triều, mọi người thấy hắn quay đầu lại.
Chết tiệt.
Hắn có khuôn mặt.
Khuôn mặt này, gian lận rồi.
Sáng khi vào vào triều, mọi người đều có tâm sự riêng, đều không có thời gian để nhìn người khác trông như thế nào.
Hạ triều, khi mọi người đều tò mò hắn trông như thế nào.
Lại nhìn.
Một khuôn mặt được trời ưu ái.
Các quan viên đều có một loại cảm giác số phận không công bằng, thời vận không tốt.
Cố gắng khổ cực đọc sách thi công chức, cuối cùng, không địch nổi một khuôn mặt.
Người khác đều đi ra ngoài rồi.
Công công lại chặn Mạnh Thanh Xà và quan viên thôn quê đó.
"Quan viên Mạnh, Giang đại nhân, xin dừng bước."
Vẻ mặt Mạnh Thanh Xà buồn bực, ông ấy liền biết, đứng quá gần phía trước không có chuyện tốt, ông ấy còn đang vội về nhà xem tôn tử đây.
Hai tôn tử của ông ấy rất thú vị, hôm qua cười với ông, cười rất lâu.
Kết quả bây giờ bị giữ lại, ở lại triều đình, người khác đều đi rồi.
"Thông gia đừng sợ, đi theo ta, không có chuyện gì, Hoàng thượng không dữ, nhiều nhất chỉ dài dòng một chút." Mạnh Thanh Xà lo lắng thông gia căng thẳng, dặn dò một câu.
Công công:... Ta không có chim chứ không phải không có tai.
Giang Trường Thiên ngoan ngoãn gật đầu, cười càng vô hại.
Theo công công một đường đi tới trước.
Tường cung hoa lệ, ánh nắng chan hòa.
Bình minh chiếu vào cây lớn, bóng cây in trên tường đỏ, đây là một ngày cực đẹp.
*
Sau khi hạ triều.
Việc đầu tiên của Hoàng thượng là đi uống thuốc.
Tuổi tác lớn rồi, một ngày tận mấy bữa thuốc.
Thức dậy một viên.
Sau bữa sáng một viên.
Sau bữa trưa một viên.
Sau bữa tối một viên.
Trước khi đi ngủ một viên.
Một ngày uống năm bữa thuốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không có cách nào, mấy năm trước đó, di chứng của việc tìm đường c.h.ế.t quá lớn.
Bây giờ không uống thuốc thì không tỉnh táo.
Tất nhiên, mặc dù là đan dược, cũng không được ăn bừa bãi, có mời Thái y kiểm chứng qua.
Còn dùng người sống khác để thử qua.
Dáng vẻ không độc không hại không tác dụng phụ, uống xong còn rất tỉnh táo.
Đan dược bảo vệ sức khỏe rất tốt.
Có thể đáy lòng đôi khi sẽ cảm thấy có hơi chút vấn đề, nhưng cũng bỏ qua, bởi vì có tính lệ thuộc.
Bây giờ quan viên hoặc phi tần thái giám cung nữ trong hậu cung, được sủng ái hay không, xem có được Hoàng thượng ban thưởng đan được hay không, có thưởng đan dược, mới là đại diện cho được sủng ái.
Thường là uống một viên đan dược sau bữa sáng.
Hôm nay có triều sớm, liền lùi sau khi lui triều.
Uống đan dược còn có một cảm giác nghi thức.
Phải ngồi ngay ngắn, hít thở sâu, uống một ngụm nước làm ẩm cổ họng, sau đó uống đan dược.
Uống xong phải ngồi yên một lát, bởi vì phần bụng sẽ có cảm giác nóng.
Đợi cảm giác nóng đó tan đi, mới có thể đứng dậy.
Thân thể sẽ cảm thấy đổ mồ hôi nhẹ.
Mỗi lần uống đan dược đều phải có một bộ nghi thức như vậy.
Uống thuốc xong, nghỉ ngơi một lát, công công đến nói hai người Mạnh Thanh Xà và Giang Trường Thiên đang chờ.
Hoàng thượng mới từ từ đứng dậy đi qua đó.
Nơi y nghỉ ngơi uống thuốc cách nơi tiếp khách có một khu vườn nhỏ.
Trong Hoàng cung chỗ nào cũng có vườn.
Hoàng thượng đi ra vài bước, đột nhiên gặp một mỹ nhân trang phục lộng lẫy.
Nàng ta lấp la lấp lửng nhìn Hoàng thượng, muốn nói lại thôi, ánh mắt lã chã sắp khóc, dáng vẻ điềm đạm đáng thương.
TBC
Hoàng thượng liếc nhìn một cái, thấy khuôn mặt hình thù kỳ quái của nàng ta, giật nảy mình rõ ràng đã đi đến gần rồi, đột nhiên quay đầu rẽ một cái, đi mất.
Đi được vài bước nói với công công: "Người xấu từ đâu đến, tuỳ tiện chặn đường, đưa vào lãnh cung, doạ đến ta thì thôi đi, nếu như doạ đến thần tử, quá mất mặt."
Công công vội vàng chạy trở về đi phân phó người, đưa Lệ quý nhân đến lãnh cung.
Hoàng thượng mấy năm nay vô cùng cặn bã.
Rõ ràng tháng trước còn sủng nữ tử này, tăng từ đáp ứng lên đến quý nhân.
Này mới một tháng, không ngờ đã quên người ta rồi.
Đến cả tướng mạo cũng không nhớ.
Đãng trí không thôi.
Chẳng qua ngoài không nhớ nữ tử y đã sủng hạnh ra, cũng không có vấn đề lớn khác, dù sao đám công công cung nữ đều cho rằng là Hoàng thượng cặn bã, có mới nới cũ.
…
Mạnh Thanh Xà bị giữ lại trong triều nhiều lần.
Dù sao cha ông ấy ở biên cương đánh sống đánh chết.
Vì để thể hiện sự quan tâm hỏi thăm cơ bản.
Hoàng thượng vẫn thỉnh thoảng giữ Mạnh Thanh Xà lại, nói vài câu thân mật, tỏ vẻ thân thiết.
Dù sao cũng là Hoàng thượng, một vài hành động, khắc sâu trong xương cốt, không cần học, tự nhiên liền biết.
Tất nhiên cũng có một mặt là Mạnh Thanh Xà vẫn xem như là một người đáng yêu.
Là người tương đối đơn thuần.
Nếu như giống các quan viên khác, tâm tư nhiều đường, Hoàng thượng cũng lười đoán.
Cho nên giờ khắc này Mạnh Thanh Xà không căng thẳng.
Còn có vẻ như học sinh kém lâu năm, chia sẻ kinh nghiệm bị giữ lại với thông gia.
"Nếu như ngươi đói, có thể ăn một miếng điểm tâm lót dạ, chẳng qua điểm tâm này không ngon, quá ngọt, ngọt đến sặc, ăn xong cổ họng không thoải mái, khi Hoàng thượng hỏi ngươi, ngươi cứ ho liên tục, thì không tốt."
Giang Trường Thiên:... Hiểu, thông gia đã từng ăn, đã từng ho.
"Khát rồi có thể uống nước làm ẩm họng, chẳng qua cũng tốt nhất không nên uống tùy tiện, từng có một quan viên ngồi ở chỗ này uống một ngụm nước, liền chết." Vẻ mặt Mạnh Thanh Xà tám chuyện nói.
Đợi dáng vẻ kinh hãi của thông gia.
Giang Trường Thiên cho một dáng vẻ kinh hãi.
Mạnh Thanh Xà tiếp tục nói: "Quan viên đó khi nói chuyện với Hoàng thượng chọc giận Hoàng thượng, bị ban chết."
Giang Trường Thiên:... Một chút cũng không buồn cười.
"Ăn nói tầm bậy, trẫm là kiểu người một câu không hợp liền tùy tiện ban c.h.ế.t sao?" Tiếng nói vang dội truyền từ cửa đến.
Cực giống xã súc sau khi tan làm tinh thần trở nên phấn chấn.
Vừa nãy trong triều đình, Hoàng thượng còn có vẻ uể oải vô cùng buồn chán
Lúc này tới đây tinh thần sáng láng.
Đổi một bộ áo bào và mũ miện thường phục, nhìn trông trẻ hơn một chút.
Mạnh Thanh Xà ở sau lưng nói người ta, bị người chọc thủng trước mặt, cũng không hoảng.
Kéo thông gia cùng quỳ xuống hành lễ.
"Hoàng thượng, thần đây không phải chưa nói xong sao, chính là quan viên đó tham ô phạm pháp, cho nên mới bị ban chết."
Hoàng thượng từ từ đi tới.