Bên cạnh của bên cạnh là một tiệm bán đồ ngọt.
Nhưng là bên đường.
Có rất nhiều côn trùng bay.
Không có dán đại bàng, cũng không có vợt điện đuổi muỗi.
Được rồi, không mua đồ ăn nữa.
Nhìn mấy nhà.
Thật sự, tiệm bánh nướng đầu tiên đắt hàng như vậy, ngoài ngon ra, cũng có lý do khác, ít nhất trông vệ sinh rất sạch sẽ.
Miên Miên nghĩ, Mạnh lão phu nhân còn tặng nàng một cửa tiệm, có nên đi xem hay không, rất muốn ở trên đường phố này, mở một tiệm ăn uống.
Không đúng, nghe nói làm ăn uống rất mệt.
Có thể mở một trà quán.
Nghe nói mở trà quán không có quan hệ chắc chắn sẽ lỗ tiền.
Miên Miên chưa từng khởi nghiệp.
Nghe nói ăn không đến nỗi nghèo uống không đến nỗi khổ, khởi nghiệp sẽ chịu nghèo.
Bỗng nhiên có chút muốn khởi nghiệp…
Đây đều đến thời cổ đại rồi, không làm một chút, lỡ như lần sau xuyên đến thời hiện đại, điều kiện bình thường, càng không dám làm.
Khi có điều kiện, thì phải làm hết những việc có thể làm một lượt, để tích lũy kinh nghiệm cho sau này.
Nghĩ như vậy, Miên Miên lại dã tâm bừng bừng, dẫn Trùng Ca tiếp tục đi dạo phố.
Xem đường phố này chủ yếu có cái gì.
Trên đường người đến người đi, nam nữ có riêng biệt không quá nghiêm khắc.
Trên đường có rất nhiều nữ tử.
Tất nhiên, chủ yếu là nữ tử của nhà bình dân bách tính.
Cần phải xuất đầu lộ diện, làm việc ở bên ngoài, hoặc là ra ngoài mua đồ, bán đồ, cũng có người đi dạo.
Nữ quyến của nhà đại hộ, tương đối ít, có lẽ là do đường phố này.
Nhà đại hộ ra ngoài, trước sau đều có thị vệ, đề phòng bị người khác đ.â.m vào.
Một nhóm người Miên Miên, trước có Hắc Tháp, sau có Ngỗi Bưu, trái có Phán Nha, phải có Trùng Ca.
Lắc lư một đường.
Có lẽ là thấy nàng tuổi còn nho nhỏ, vừa rồi lại lừa được tiền của công tử Lưu Thượng thư, trong một khoảng thời gian, người đi đường đều tránh bọn họ.
Nàng mua đồ muốn trả tiền, một cửa tiệm lại không dám nhận.
Khiến Miên Miên cảm thấy chính mình như là người xấu vậy.
Cảm giác này thật sự... Thực ra cũng rất tốt.
Đi dạo một con phố, vẫn còn muốn tiếp tục.
Cuối cùng Trùng Ca phản đối nghiêm trọng, kéo Miên Miên về xe ngựa.
Vốn dĩ về nhà có có hơi u sầu.
Hắn thậm chí không dám về.
Ở đó nơi nơi đều có dấu vết của cha.
Sau khi cha chết, nhà như là một mộ huyệt tinh xảo cực lớn.
Mặc dù hắn vẫn sống, nhưng cảm thấy đã tương đương với chết.
Nhưng bây giờ, trán hơi có mồ hôi, nào nhớ đến mộ huyệt hay không, chỉ cảm thấy không thể lại đi dạo phố nữa.
Người quá nhiều.
Cửa tiệm quá nhiều.
Nơi nơi đều hỗn loạn bừa bãi.
Hắn còn lo Giang rùa nhỏ sẽ bị người bắt cóc, dáng vẻ nàng xinh đẹp, đi đường lại ngông cuồng, một khi không để ý nhìn không kỹ, sẽ đi đến chỗ khác.
Dẫn đến hắn vẫn luôn nắm tay nàng.
Không dễ dàng gì mới kéo nàng về xe ngựa, cảm thấy sức lực ăn sáng đều dùng hết.
Miên Miên vừa hay cũng dạo mệt rồi.
Vui vẻ bày ra chiến lợi phẩm của mình trên xe ngựa.
Thuận tiện còn có thể uống trà nhuận cổ họng.
Mùa đông ở bên ngoài vẫn hơi khô.
Nàng mua một số vòng tay, rất đẹp, là bện.
Mỗi một dây đều cảm thấy đẹp.
Có thể tặng cho cả nhà.
Nàng tự đeo một dây.
Lại tặng cho Trùng Ca một dây.
"Ca, ta đeo giúp ngươi."
Tí Tòng Hoành thu tay lại, từ chối.
Nhưng lại cất sợi dây đi.
Nhắm mắt không nói.
Hắn lo rằng nếu hắn mở mắt, Giang rùa nhỏ sẽ nói không ngừng.
Mãi đến khi đến chỗ ở của hắn.
Trạch tử không lớn, rất yên tĩnh.
Là một tư trạch.
Tử Lục bình thường làm việc không ở bên này, hẳn là chỗ ở của hắn và nhi tử, là nơi ấm cúng bí mật.
Bảy xoay tám quẹo, rất khó tìm được.
Bên trong trạch tử cực kỳ tinh xảo.
Có thể nhìn ta là dụng tâm sửa sang qua.
Hơn nữa dáng vẻ cảm thấy đồ vật đều rất quý.
Chẳng qua phòng ngủ của Trùng Ca thì có chút đơn sơ.
Rất lớn rất rộng rãi.
Có giường.
Có cửa sổ.
Có một cái tủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Y phục trong tủ ngoài trắng ra thì chính là đen, rất đơn giản.
Vào phòng của Trùng Ca, cảm giác như đến tiên giới vậy, như là người tu tiên sống.
Cái gì cũng không có, tiên khí bay bay.
May mà còn có một rùa nhỏ.
Mùa đông đang ngủ đông, bốn chân đều rụt lại, Miên Miên cũng không chắc rùa nhỏ còn sống hay đã chết.
Nhìn rùa nhỏ không nhúc nhích.
Miên Miên đưa tay xuống, cầm rùa nhỏ trong tay, ước chừng, khá nặng, có lẽ là còn sống.
"Đi, thay chỗ ở cho ngươi."
Phán Nha mang một thùng gỗ đến, Miên Miên thả rùa nhỏ vào.
Miên Miên hỏi: "Còn cái gì cần lấy nữa không?"
TBC
Tí Tòng Hoành dẫn Miên Miên đến nhà kho.
Giang Miên Miên nhìn kho đầy ăm ắp, bên trong có đủ các loại châu báu đá quý hoàng kim tranh chữ cái gì cũng có.
Không ngờ Trùng Ca có tiền như vậy.
"Những thứ này cần lấy không?" Miên Miên hỏi.
"Chọn thứ ngươi thích mà cầm." Tí Tòng Hoành nói.
Miên Miên cũng không khách sáo, nghiêm túc chọn một lượt.
"Này tặng cho cha, cha rất thích tranh chữ của danh nhân."
"Này là phi đao, có thể tặng cho a huynh."
"Này là vòng cổ này tặng cho a nương. Này hẳn là thuốc bổ, tặng cho tỷ, tỷ tỷ sẽ thích ăn. Cái này, vũ khí này trông cũng rất tốt, tặng cho tỷ phu đi. Con lợn vàng nhỏ này, ta cầm để chơi. Cái bút này không tệ, ca, cái này tặng cho ngươi."
"Cái mền lông này cũng rất tốt, đem đi tặng cho Mộc bá bá."
Miên Miên chọn quà một vòng.
Tí Tòng Hoành kiên nhẫn nhìn nàng chọn.
Lại lấy thêm rất nhiều.
Sau đó đóng nhà kho.
Giống như là chuyển nhà.
Chuyển một xe y phục đồ dùng hàng ngày, một xe sách, một xe các loại quà.
Khi đến một chiếc xe ngựa, khi đi thì bốn chiếc.
Bởi vì lấy đồ nên không chạy lung tung nữa.
Cho nên trên chặng đường tới đây đi dạo phố là sáng suốt.
Dạo phố phải nhân lúc còn sớm.
Hưởng lạc phải nhân lúc còn sớm.
Về đến Giang gia.
Mặc dù không tinh xảo như nhà Tí Tòng Hoành, nhưng sẽ náo nhiệt hơn nhiều.
Khắp nơi đều có cảm giác của khói lửa.
Lúc này Giang Trường Thiên cũng hạ triều.
Nhìn khuê nữ dẫn Tí Tòng Hoành đi lấy thú cưng rùa, kết quả chuyển ba xe đồ về nhà, biểu cảm của hắn có hơi co rút.
Khuê nữ hắn rất giỏi lôi đồ về nhà.
Giang Miên Miên nhìn thấy cha, rất vui vẻ.
Không thể chờ đợi được mà đi lên.
Tò mò hỏi: "Cha, hôm nay cha đi thượng triều sao? Cha gặp được Hoàng thượng không? Hoàng thượng có già hay không? Nghiêm khắc hay không? Đẹp trai hay không?"
*
Hạ triều.
Hà Thần hẹn sẽ đến Mạnh phủ bái phỏng.
Còn mang theo quà.
Huynh đệ tốt năm đó, đều đã thành hôn có hai đứa hài nhi rồi.
Hắn vẫn luôn chuyên tâm chuẩn bị thi cử, không dễ gì mới thi đậu, vốn dĩ cũng có một vị hôn thê rồi.
Kết quả nhà vị hôn thê của hắn lại nghe theo lời nói của Liễu tiên tử, nói hai người bọn họ không hợp, hủy hôn rồi.
Hà Thần thám hoa bối rối không hiểu đầu đuôi gì.
Thúc phụ về Kinh vô duyên vô cớ đánh chính mình một trận cũng thôi đi.
Cài gì mà Liễu tiên tử, sau này hắn gặp, chính là Giang Uyển cô nương.
Tại vì sao lại phá hỏng hôn sự của hắn.
Chẳng qua hủy thì hủy.
Nếu là kiểu người chỉ nghe nói hai câu của nói tuỳ tiện của người khác liền tin, không kết hôn cũng rất tốt, may mà hủy hôn, coi như cứu hắn một mạng.
Vốn dĩ hắn có nhiều hồng nhan tri kỷ như vậy, tưởng rằng chính mình sẽ thành hôn sớm sinh con sớm.
Lại không ngờ, lại để Mạnh huynh chiếm trước.
Hắn cũng nghe được tin đồn trong Kinh, nói Thiếu Hà bị một nữ tử dung mạo như Đát Kỷ mê hoặc, đến nhà cũng không muốn về.
Thật ra hắn thấy buồn cười, lại cũng không tiện giải thích, dù sao hắn cũng không thể ở sau lưng bình luận tướng mạo của thê tử bằng hữu tốt.
Đến Mạnh phủ.
Hà Thần ngồi trong phòng tiếp khách uống trà, đợi Thiếu Hà đến.
Nghĩ đến bạn cũ trùng phùng, có chút kích động nhỏ.
Uống trà cũng cảm thấy thơm dị thường.
Không đúng, hình như là rất thơm.
Trình độ trà của Mạnh phủ tăng lên.
Trước kia đến nhà Mạnh huynh, cảm thấy yêu cầu của bọn họ đối với trà cũng rất bình thường.
Uống không ra vị ngon.
Nhưng bây giờ chỉ là đến nhà làm khách trong khi đợi, đều cảm thấy trà thơm.
Đợi được một nam tử mập mạp to lớn đi ra, Hà Thần còn tưởng là gia tướng của Mạnh phủ.
Chỉ là khi hắn đi lại gần.
Hà Thần mới phản ứng lại.
Mẹ!
"Thiếu Hà?" Hắn có chút do dự hô.