Khuôn mặt của Mạnh Thiếu Hà đầy vẻ phúc tướng.
Thiếu niên mặt vuông thanh tuấn năm xưa, bây giờ biến thành dáng vẻ cực kỳ có phúc phí.
Hà Thần ngay trong cái nhìn đầu tiên cũng không nhận ra.
"Hà huynh, chúc mừng ngươi, ngươi đậu thám hoa, được như ước nguyện."
"Thiếu Hà, chúc mừng ngươi, ngươi thành hôn hôn làm cha, được như ước nguyện."
Hai người cùng khen nhau một câu, sau đó ôm nhau.
Đập mạnh bả vai tấm lưng của đối phương.
Diện mạo của hai người đều có thay đổi.
Trong mắt Mạnh Thiếu Hà, cũng cảm thấy kinh ngạc.
Hà huynh già đi nhiều, trước kia vẫn là thiếu niên phong lưu, bây giờ nhìn thấy đường chân tóc cao hơn nhiều, khóe mắt đều có nếp nhăn rồi, đọc sách nhiều quả nhiên dễ già.
Nhưng khi ôm, lại cảm thấy đối phương không thay đổi.
Quả nhiên, vẫn là dáng vẻ cùng chu du học hỏi thiên hạ trước kia.
Tình cảm không thay đổi.
Hai người quá lâu không gặp, có rất nhiều chuyện muốn nói.
Vừa lảm nhảm liền nói một canh giờ.
Mạnh Thiếu Hà muốn giữ ăn cơm, sau đó dẫn hắn gặp hai hài nhi của mình.
Hai tiểu hài tử béo, ánh mắt trong suốt, nhìn thẳng vào ngươi.
Vẻ mặt Hà Thần đầy vẻ không thể tin được
Thật sự không nghĩ tới.
Song bào thai lại không giống nhau chút nào.
Một đứa mặt vuông một đứa mặt tròn.
Nhưng đặt chung một chỗ thật sự quá thương.
Hắn muốn bế, lại không dám bế.
Còn nhớ nhiều năm trước bế tiểu di của huynh Mạnh, vẫn luôn chảy nước dãi.
Dưới sự khuyến khích của Mạnh huynh, Hà Thần cũng bế hai tiểu gia hoả này.
Biệt danh một đứa gọi là Đại nga một đứa là Tiểu nga.
Bế lần lượt từng đứa một lần, nuôi thật sự rất tốt, nặng trịch.
Bế lên là cười toe toét, đặt xuống thì yên lặng nhìn hắn.
Hà Thần nhìn đến mức lòng như nở hoa.
Trong nháy mắt, hắn cũng muốn thành hôn sinh con.
Chẳng trách Mạnh huynh dáng vẻ thỏa mãn.
Đến bữa tối, ăn bữa tối của Mạnh gia.
Hiện nay dưới sự chỉ đạo của Ân cô.
Giang Du tập trung nắm giữ việc ăn uống của Mạnh gia.
Chỉnh đốn cho cả nhà đều phục phục tùng tùng.
Mạnh phu nhân và Mạnh lão phu nhân mấy ngày nay đều béo thêm một hai cân rồi.
Ăn quá ngon.
Mạnh Thanh Xà cũng béo.
Người cả nhà có dấu hiệu đồng loạt phát tướng.
TBC
Món ngon trước mặt, không thể cưỡng lại.
Hà Thần ăn cơm Mạnh gia, cũng rưng rưng nước mắt.
Thơm đến mức suýt chút nữa cắn rách đầu lưỡi rồi.
Mạnh huynh thật có phúc khí.
Gặp được cô nương bắt cóc năm xưa, bây giờ cũng càng ngày càng khí chất, mặc dù không phải là dáng vẻ Đát Kỷ như truyền thuyết người bên ngoài nói, nhưng cực kì đoan trang hào phóng, nhìn có vẻ rất thân thiết.
Ăn cơm tối xong, Hà Thần lại nói chuyện với Mạnh Thiếu Hà rất lâu, đến khi Mạnh Thiếu Hà nói muốn đi chăm sóc hài nhi, mới cáo từ.
Kinh Thành đường rộng, xe ngựa lăn qua, trong lòng Hà Thần cảm khai, có chút thỏa mãn, lại có chút chơi vơi, nhìn đêm tối ngoài cửa sổ, vẫn là thỏa mãn chiếm phần nhiều.
Dù sao bạn cũ vẫn có thể tụ tập lại, mỗi người bình yên, là rất tốt rồi.
…
Mùa đông trời tối sớm.
Giang Trường Thiên sau khi hạ triều, không ra ngoài xã giao nữa.
Chỉ ở nhà bầu bạn với thê nhi.
Bây giờ đại cô nương và con rể không ở nhà, người trong nhà có hơi ít một chút.
Chẳng qua lại nhiều thêm Tiểu Tòng, cũng có thể hơi bù đắp một chút cảm giác thiếu hụt dân số.
Mộc Tê Trì và Giang Phong hai người này lại quay về quê nhà Giang Châu.
Không thể dẫn quá nhiều người vào Kinh Thành, trước mắt dự định sắp xếp ở Giang Châu.
Mộc Tê Trì và Giang Phong đi sắp xếp nhân số.
Trong nhà chỉ có Giang Trường Thiên, Tần Lạc Hà, Miên Miên cùng Tí Tòng Hoành.
Miên Miên rất hứng thú với dáng vẻ của Hoàng thượng.
Dù sao cũng là đại BOSS lớn nhất triều hiện nay, nếu có thể nhìn thấy cũng rất thần kỳ.
Nghĩ xem nhà nàng thật sự rất lợi hại, đã có người lăn lộn đến trình độ có thể gặp người lãnh đạo cao nhất rồi, trâu bò.
Tí Tòng Hoành không tò mò, hắn không chút quan tâm đến thế giới bên ngoài.
Nhưng Miên Miên rất tò mò.
Miên Miên nắm lấy Trùng ca, cùng tham gia cuộc sống gia đình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Hoàng thượng nhìn rất hòa ái, lần sau có cơ hội sẽ dẫn con đi xem."
Giang Trường Thiên nói.
Giang Miên Miên cảm thấy cha mình đang có lệ với nàng.
Có lệ thì có lệ đi, luôn tốt hơn kiểm tra nàng đọc sách.
Kết quả đang nghĩ như vậy, buổi chiều cha đã bắt đầu kiểm tra nàng đọc sách.
May mà có Trùng ca ở bên.
Cả một buổi chiều, Giang Miên Miên chỉ thấy cha mình khen Trùng ca.
Cảm giác cùng học đọc sách với một học sinh siêu cấp xuất sắc quá kinh khủng.
Hắn cái gì cũng nghe hiểu, ngươi vẫn còn đang bối rối không hiểu câu hỏi đầu tiên là có ý gì.
Miên Miên mê man buồn ngủ.
Trong thư phòng yên tĩnh.
Nằm tựa vào ghế sofa đơn lớn, trong tay Miên Miên vẫn cầm một quyển sách, bộ dáng giả vờ chăm chú.
Chỗ tốt của có hai học sinh, không cần lúc nào cũng bị gọi tên, rất dễ ngủ.
Thật sự là buồn ngủ.
Thư phòng buổi chiều thực sự rất yên tĩnh.
Giang Trường Thiên và Tí Tòng Hoành một hỏi một đáp.
Giang Trường Thiên rõ ràng đang kiểm tra học vấn, đột nhiên lại mở miệng nói: "Tên thật của Tí Lục có phải là Sở Hằng không?"
Tí Tòng Hoành ngây người một chút, gật gật đầu.
Việc rất quan trọng rất bí mật, ở chỗ Giang Nhị, giống như mở một quyển sách, đọc đáp án vậy.
Đọc ra.
Tiền Thái tử c.h.ế.t đột ngột, Tí Lục cũng c.h.ế.t đột ngột, thời gian gần nhau.
Bình thường không có ai điên cuồng liên hệ hai người này với nhau như vậy.
Giống như người bình thường nhìn thấy khuôn mặt giống nhau chỉ cảm thấy quen mặt thân thiết, mà không phải là nghĩ đến ôm nhầm các loại.
Tí Tòng Hoành hai mắt lại đen nhánh như mực, nhìn chằm chằm Giang Nhị.
Giang Nhị cũng nhìn hắn.
Miên Miên ngây người một chút, đột nhiên có hơi tỉnh táo.
Nàng thấy Trùng ca thế mà gật đầu.
Giống như đang nói về rau này giá bao nhiêu tiền một cân.
Đột nhiên nói đến tên ác bá trong truyền thuyết của con phố này có lai lịch cực lớn.
Cho dù nàng không có thường thức, cũng biết Chu Hằng chính là tiền thái tử.
Thời gian trước c.h.ế.t đi, còn tổ chức quốc tang.
Bây giờ nghĩ lại, chuyện cái c.h.ế.t của Tí Lục và thời gian c.h.ế.t của tiền Thái tử cũng gần như nhau.
Mà thân phận của Tí Lục rất kỳ lạ, không dưng xuất hiện.
Lại rất có căn cơ, nhưng không có nguồn gốc.
Mộc Tê Trì là trạng nguyên, lại cam nguyện bưng cơm rót nước cho hắn.
Mà Tí Tòng Hoành chính là nhi tử của Thái tử, cũng là Hoàng tôn chính thống?
Giang Miên Miên trợn to mắt, nhìn Trùng ca.
Ngàn vạn lần không nghĩ tới, cho rằng tiền Thái tử bị cấm túc, vậy mà mang khuôn mặt râu quai nón ra ngoài tạo phản, tạo phản chống lại cha mình.
Trùng ca của nàng lại là Hoàng tôn chính thống, nếu như không có những chuyện hỗn loạn ngoài ý muốn kia, sợ là còn có thể là Hoàng thái tôn đời tiếp theo.
Nhưng nghĩ đến tính cách của Trùng ca, làm Hoàng đế thì hơi làm khó cho hắn.
Cũng hơi làm khó cho các đại thần.
Hoàng thượng không muốn nói chuyện, đại thần mỗi ngày đều phải chơi trò chơi ngươi vẽ ta đoán, quá khó rồi quá khó rồi.
Đột nhiên cảm thấy thân phận của ca ca mình tôn quý, hành vi tao nhã hơn.
Miên Miên vội vàng thò đầu qua, cọ cọ.
Tí Tòng Hoành:...
Giang Trường Thiên: "Miên Miên, con đang làm cái gì?"
"Cọ một chút quý khí." Giang Miên Miên nói.
"Không được nghịch ngợm."
"Ta từ nhỏ có bệnh đau đầu, sợ là sống không lâu, cha ta thương ta có tuổi thọ ngắn ngủi, bị nhốt trong phủ, vì thế chạy trốn ra ngoài, hắn muốn chữa bệnh cho ta, cho nên tạo phản, khi còn nhỏ cái lần ta ở nhà ngươi kia, cảm thấy khi về nhà, bệnh đau đầu hình như khỏi rồi, nhưng không nghĩ tới, cha ta lại cũng có bệnh đau đầu, chỉ là cha chưa từng nói với ta, sau này bệnh đau đầu của cha tái phát, đột nhiên qua đời, qua đời cực kỳ đột ngột." Tí Tòng Hoành bình tĩnh kể lại chuyện này.
Tính tình lạnh nhạt của hắn cũng có nguyên nhân là do bệnh đau đầu, hắn thậm chí không dám quá vui mừng hoặc là quá buồn rầu.
Hắn cũng không dám tiếp nhận người khác, thích người khác.
Lo sợ một ngày nào đó, hắn cũng giống như cha mình, bệnh đau đầu tái phát, rồi đột nhiên qua đời.
Hắn cũng không bị trầm cảm.
Hắn chỉ sợ hãi, tự phong bế, trốn tránh.
"Đừng nghĩ quá nhiều, chuyện qua rồi, thoảng qua như mây khói, sống tốt hiện tại, sống tốt mỗi một ngày, chồng lên, chính là cuộc sống rất tốt đẹp." Giang Trường Thiên nói.
*
Có một chuyện, Tí Tòng Hoành (Sở Uyên) không nói.
Sau khi chứng kiến đầu cha mình nổ ra, bệnh đau đầu của hắn lại tái phát.
Rất đau.
Đau đầu muốn nứt ra.
Phần lớn thời gian đều như vậy.
May mắn là biểu cảm của hắn lạnh nhạt.
Cho dù đau buốt, cũng không nhìn ra.