Muốn gặp quản gia của Lư Tướng cũng phải tốn mấy nghìn lượng.
Càng đừng nói sau đó tặng quà cho Lư Tướng.
Nếu là làm quan bình thường không có bối cảnh đại gia tộc ủng hộ, dựa vào tham ô, có lẽ có thể tham ô được một khoản tiền lớn như vậy, nhưng nếu chỉ dựa vào tham ô, lại không qua được khảo hạch của quan trường, cũng không vào được Kinh, nhưng muốn qua khảo hạch thì không thể tham ô, không tham ô thì không có tiền, không có tiền, thì không hoạt động được, không hoạt động được, chỉ có thể lãng phí thời gian ở đây. Vòng tuần hoàn kỳ lạ.
Ngươi không có tiền cho vẫn có rất nhiều người có tiền cho.
Bây giờ mua bán chức quan trong triều đình đã trở thành một trạng thái bình thường.
Vì vậy người có xuất thân là phản tặc như Giang Nhị cũng không tính là quá tệ.
Có người hoàn toàn là mua quan, đúng thật là tai to mặt lớn, cài gì cũng không hiểu.
Toàn dựa vào phụ tá.
Bởi vì tốn giá lớn mua quan, tất nhiên phải kiếm về lại, sẽ tìm mọi cách để vơ vét tiền, vòng tuần hoàn ác tính.
Đương kim Thánh thượng đối với mọi thứ là có mắt như mù, có lẽ cũng biết một chút, chỉ là hắn cảm thấy không hại đến đại thể.
Mọi người tiêu tiền tranh nhau làm việc cho hắn, không sao cả.
Đương kim Thánh thượng, chỉ cần không cản trở hắn hưởng thụ, những thứ khác đều có thể đặt ở phía sau.
Lư Tướng được sủng ái nhất hiện nay chính là như vậy, nắm giữ triều chính, để Hoàng thượng có thể vui chơi vui vẻ, cố gắng hết sức không quấy rầy Hoàng thượng, cùng Hoàng thượng duy trì một chút ăn ý nhất định.
Trong triều đình ngầm gọi Lư Tướng là Lư Tam Thi, Lư Ngũ Quỷ. Tam Thi Ngũ Quỷ không tham bằng Lư Tướng.
Giang Trường Thiên nghiêm túc nghe đồng liêu phổ cập khoa học.
Rất có hứng thú với Lư Tướng này.
Nhớ lại khi thượng triều, thấy một nhân vật khuôn mặt trung hậu mập mạp giống như một lão viên ngoại đứng bên cạnh Vương tể tướng, đó hẳn là Lư Tướng.
Nghe ông thông gia nói qua.
Ông thông gia nói quan văn xấu nhất, nói chính là Lư Tướng.
Xấu vô cùng.
Mạnh lão tướng quân ở biên cương đánh trận, quân lương ở bên này không vận chuyển qua được có tỷ lệ lớn là bị Lư Tướng tham ô.
Lư Tướng chiếm dụng quân lương của đại quân, bị Mạnh lão tướng quân bắt được một lần, trực tiếp kiện đến trước mặt Hoàng thượng.
Kết quả Hoàng thượng lại không phạt ông ta.
Bởi vì tiền Lư Tướng chiếm dụng tiền quân lương là dùng để xây vườn hí kịch cho Hoàng thượng.
Hoàng thượng muốn phạt Lư Tướng, thì chính là phạt chính y.
Dù đấu nhiều lần tranh đấu, Lư Tướng đều là như vậy, gian trá xảo quyệt, trơn trượt không thể nắm được.
Ngay cả Hà Ngự Sử cũng không tóm được thóp của ông ta.
Lư Tướng có vẻ ngang ngược, cả người đều có lỗ hổng, nhưng thực tế những lỗ hổng này là ông ta cố ý phô bày cho người xem.
Mộc Tê Trì cũng phân tích với hắn về triều đình.
Hiện nay người có quyền thế cao nhất là Lư Tướng, Lư Tam Thi.
Nắm giữ triều chính, dưới một người trên vạn người.
Lư Tướng độ tài đức rất nhỏ, nhưng rất biết làm việc, Hoàng thượng thích.
Giang Trường Thiên đến báo danh, hiểu biết tình hình một chút, quả nhiên, không phân chức vụ cho hắn.
Loại chuyện này, đối với quan viên mà nói là đại sự của cả cuộc đời.
Nhưng đối với Hoàng thượng mà nói, chỉ là phân phối công việc cho nhân viên dưới tay, nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn nữa, cũng không đến lượt y bận tâm.
Đối với Lư Tướng mà nói, cũng là trạng thái bình thường.
Cũng không đến bái cửa miếu, liền thăng quan cho ngươi, ngươi là ai?
Còn có một quan viên thấy Giang Nhị có khuôn mặt hiền lành, đối đãi người khách khí, còn mang đồ ăn cho bọn họ, liền không nhịn được nói nhiều một câu: "Thực ra nếu như có quan hệ trong cung vua thì cũng có thể, hiện nay Đoan công công, Lưu công công là người được đắc yêu thích trong cung vua, đều có một chút quyền lực, nếu như có thể đi qua cửa tặng quà, để bọn họ có thể nói tốt vài câu trước mặt Hoàng thượng, nói không chừng sẽ nhanh hơn một chút, đương nhiên lợi hại nhất là Nghiêm công công, tiếc là Nghiêm công công thường không quản những chuyện này, nếu không khi y mở miệng, Hoàng thượng chắc chắn sẽ xử lý."
Mọi người ngồi trong phòng nhỏ sát cổng, mùa đông rất lạnh, nhai hạnh nhân nhỏ, cũng không có than củi, tụ lại một chỗ, dựa vào nhiệt độ cơ thể sưởi ấm, nói về nỗi xót xa không thành công, quả thật không dễ dàng.
Giang Nhị cầm một quyển sổ, ghi lại thông tin liên lạc của mọi người, đồng thời đưa thông tin liên lạc của chính mình.
TBC
Phương pháp này vẫn là hắn có được cảm hứng từ tấm thẻ mà khuê nữ làm, cảm thấy làm một tấm thẻ tên như vậy, cũng rất dễ nhận biết phân biệt.
Như vậy một đưa một tặng, một ghi chép, mọi người quả nhiên đều nhớ hắn.
Cảm thấy Giang Nhị người này thật sự tốt.
Giang Trường Thiên nhìn sắc trời, này đều đã chiều rồi, về nhà nhanh còn có thể ăn được một bữa nóng hổi.
Hắn định trở về.
Dù sao theo kinh nghiệm của mọi người, đợi cũng là đợi vô ích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hoặc là tặng quà hoặc là tìm quan hệ.
Những người khác cũng chuẩn bị đi.
Phần lớn mọi người vẫn là muốn ở lại thử vận may, lỡ như có thể gặp được Lư Tướng, chào hỏi một câu, quen mặt một chút, tranh một phần quen mặt cũng tốt.
Thực ra trong số bọn họ đi quan hệ cũng có người đi qua, đưa tiền cũng đã đưa.
Nhưng ngặt nỗi quá cạnh tranh. Có người quan hệ mạnh hơn, cho nhiều hơn.
Giang Trường Thiên đi ra bên ngoài, sắp đến cửa rồi, nhưng bị người gọi lại.
"Giang đại nhân dừng bước, Lư Tướng có lời mời."
Các quan viên đang đợi chức đồng loạt kinh ngạc nhìn qua.
Giang Trường Thiên cũng dừng bước chân, có chút ngạc nhiên quay đầu lại.
Hắn còn chưa đi tìm Lư Tướng.
Quy tắc trong quan trường, tặng quà hắn cũng biết.
Lễ thượng vãng lai mà, cùng lắm là tăng đi sau này lại cầm về.
Nhưng không ngờ tới Lư Tướng lại tìm hắn trước.
Giang Trường Thiên có chút kinh ngạc.
Theo quan viên dẫn đường kia đi vào trong, qua bên người một đám đồng liêu, hắn hành lễ.
Lúc này một đám người đợi quan này biểu cảm đều khác nhau.
Có người ghen tị, có người tò mò, cũng có người oán hận.
Quan trường trăm sắc thái.
Một phòng nhỏ sát cổng, hiện rõ.
*
Hôm nay Giang Trường Thiên mặc một áo bào màu xanh lam.
Phong độ ngời ngợi.
Theo quan viên dẫn đường đi vòng vèo bảy tám lần, hình như đi được vài vòng, mới đến trước một đại sảnh.
Ở cửa rất nhiều người đợi.
Người đó đi vào báo cáo.
Hắn lại đợi ở bên ngoài một lúc.
Gió thổi đến mức mũi hắn cũng hơi đỏ.
Sau đó mới được gọi vào.
Cùng lúc có người đi ra.
Sau lưng hắn cũng có người đợi.
Lư Tướng hình như thật sự rất bận.
Hắn cũng xem như là chen ngang vào.
Có một số người đợi phía sau đều mang ánh mắt có hơi bất thiện nhìn hắn.
Giang Trường Thiên cảm thấy rất thú vị.
Đại tham quan, đại gian thần, Lư Tam Thi, Lư Ngũ Quỷ trong miệng của mọi người này, lại khiến người ta có loại cảm giác rất cần cù, rất giống như đang làm việc thực sự.
Giang Trường Thiên đi vào xong thì phát hiện, trong phòng rất bận rộn.
Có tận mấy chiếc bàn, có tận mấy người đang bận rộn xử lý văn kiện.
Mà bên trong còn có một gian phòng.
Lư Tướng chính là đang ở trong đó.
Ông ta dựa vào một chiếc ghế mềm, bụng to đùng đùng, trong tay cầm chén trà.
Thấy Giang Trường Thiên đi vào, ông ta còn rất thân thiết cười nói: "Thứ lỗi, làm việc quá lâu, cổ của ta không xoay chuyển được, không phải cố ý không nhìn ngươi, mà là cổ ta chỉ có thể nhìn thẳng, trong triều có người nói ta kiêu ngạo, đại khái là bởi vì lý do này."
Giang Trường Thiên dáng vẻ như thụ sủng nhược kinh, liên tục gật đầu.
Lư Tướng thấy người trước mắt này, người được Hoàng thượng đích thân giao phó, ông ta rất không thích loại biến số này, nhưng việc Hoàng thượng giao phó, ông ta vẫn phải làm.
Chỉ có thể kéo người đến trước mặt, gõ gõ cảnh cáo.
Nhìn thấy diện mạo của người này, quả nhiên như Hoàng thượng nói, luôn cảm thấy có chút quen mặt, giống như đã gặp qua.
Ông ta không cảm thấy thân thiết, ngược lại có chút chán ghét, trông như thế này, bộ dáng như lộng thần.
Hơn nữa là được Hoàng thượng đích thân giao phó, Hoàng thượng nhớ đến hắn.