Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 265



Lư Tướng cảnh cáo người này mấy câu, nhìn thấy hắn bày ra dáng vẻ không hiểu, nhắm mắt lại.

Xuất thân là phản tặc, đến từ thôn quê, cũng chỉ dựa vào khuôn mặt này, vào mắt Hoàng thượng mà thôi.

"Ta và tằng phụ ngươi từng là đồng liêu, lại không nghĩ chớp mắt ngươi đều đã lớn như vậy." Lư Tướng lại nhắc đến tiền Giang thái phó đã chết.

Câu này trong quan trường không phải có ý lấy lòng, mà ý nói ta là cha ngươi, cùng một thời, tốt nhất thành thật một chút.

Giang Trường Thiên ngoan ngoãn gật đầu.

Dáng vẻ không giỏi ăn nói.

Cực giống bao cỏ lớn lên đẹp trai.

Trong lòng hắn nghĩ Lư Tướng gọi chính mình đến, không chỉ là cảnh cáo.

Quả nhiên đến cuối cùng Lư Tướng đưa bổ nhiệm cho hắn, hắn nhìn thấy quan chức, liền hiểu, hôm qua theo thông gia đi gặp Hoàng thượng, vẫn có tác dụng.

"Hoàng môn Thị Lang, chính tứ phẩm, lệ thuộc Môn Hạ Tỉnh [1] ,cận thị của Thiên tử, bổng lộc sáu trăm thạch."

[1]

[1] một cơ quan thời cổ đại chuyên xử lý và kiểm tra văn bản, chiếu chỉ của Hoàng đế.



Về đến nhà, Miên Miên tò mò xem công văn của cha.

Cha này là lại thăng một phẩm rồi?

"Ca, Hoàng môn Thị Lang là quan chức gì?" Miên Miên tò mò hỏi.

Tí - Bách khoa - Tòng Hoành giải thích: "Hoàng môn Thị Lang thuộc về cận thị gần Thiên tử, là ngoại quan có thể khá tự do ra vào cấm nội, chẳng qua phải ra ngoài khi cửa đóng, công việc chính là truyền đạt xử lý công việc chung qua lại giữa Hoàng thượng và Thượng thư lệnh."

Giang Miên Miên phân tích một chút, này ý là thư ký trong văn phòng thư ký của Hoàng thượng đúng không? Chính tứ phẩm ít nhất cũng phải là cấp cục cấp sảnh, ở Kinh Thành, mặc dù cấp bậc không xem là trâu bò, nhưng gần Hoàng thượng, hẳn là khá trâu bò.

Lương của cha là sáu trăm thạch, hẳn là lương năm.

Thạch là đơn vị, khoảng 120 cân.

Ở đây chắc là dùng lương thực để thanh toán.

Miên Miên tính toán một chút, ví dụ dùng gạo, một cân gạo khoảng 3 đồng.

3 đồng * 120 cân * 600 thạch = 216000 nhân dân tệ.

Lương năm của cha khoảng hai trăm mười sáu nghìn nhân dân tệ.

Lương một tháng khoảng tầm mười tám nghìn nhân dân tệ.

Lương tháng mười tám nghìn nhân dân tệ, cán bộ cấp cục, Kinh Thành, hình như không kiếm thêm tiền ngoài, một nhà lớn như này, hẳn là không đủ sống.

Nuôi ngựa nuôi đầy tớ nuôi thị vệ nuôi trạch tử, tình nghĩa qua lại.

Tí Tòng Hoành thấy Miên Miên đang vạch ngón tay tính tiền, có chơi cạn lời mà ngẩng đầu nhìn trời.

Không có ai thật sự sống bằng lương bổng, lương bổng thường dùng khi phạm sai lầm, Hoàng thượng nói phạt lương bổng mấy năm mấy tháng.

Miên Miên trả công văn cho cha, mở miệng nói: "Cha, chúng ta nghĩ cách kiếm tiền, đừng tham ô, công việc này của cha rất có rủi ro, đều nói gần quân như gần hổ, rất khó."

Giang Trường Thiên nhìn tiểu khuê nữ lộ dáng vẻ chững chạc đàng hoàng, không nhịn được cười nói: "Được, đều nghe con, con ở nhà nghĩ kỹ xem, chúng ta có thể làm cái gì ở Kinh Thành, làm sao kiếm tiền."

*

Sáng sớm.

Dậy sớm.

Cha còn có ba ngày nghỉ.

Hôm nay dùng để đi xem thân khuê nữ.

Miên Miên sáng sớm đã kéo Trùng ca dậy.

Tí Tòng Hoành đêm qua ngủ rất ngon ngoài dự đoán.

Bệnh đau đầu hình như không tái phát.

Nhưng còn chưa tỉnh, đã bị người đánh thức, cũng thật sự là có chút buồn ngủ.

Hắn ngáp một cái hỏi: "Ngươi không buồn ngủ sao?"

Miên Miên đều đã chuẩn bị xong hết.

Hưng phấn bừng bừng nói: "Đến trường thì buồn ngủ. Khi không đến trường thì không buồn ngủ. Lười biếng tranh thủ từng khắc, dậy sớm một chút, thời gian lười biếng có thể thêm nhiều hơn, ngủ muộn một chút, thời gian lười biếng lại nhiều hơn một chút, dậy sớm ngủ muộn, thời gian lười biếng của một ngày dài vô số, vui vẻ."

Tí Tòng Hoành:...

Hắn bảo Hắc Tháp đẩy Miên Miên ra ngoài, hắn ngồi dậy rửa mặt.

Rửa mặt xong thay y phục.

Cả nhà cùng ăn sáng xong, sau đó đi thăm thân thích.

Đối với Tí Tòng Hoành mà nói đây là một trải nghiệm kỳ lạ.

Cha không dẫn hắn đi thăm thân thích.

Sáng sớm khá sớm.

Nội thành còn chưa tắc.

Chưa đầy nửa canh giờ đã đến nơi.

Mạnh gia đã có hạ nhân đợi từ sớm.

Hạ nhân cảm giác nhiệt tình hơn lần trước rất nhiều.

Mạnh Thanh Xà tự mình đến đợi thông gia.

Con rể Mạnh Thiệu Hà cũng ngoan ngoãn cùng ra đón.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hoàng môn Thị lang?

Mạnh Thanh Xà đồng tình vỗ vỗ bả vai thông gia.

Giang Trường Thiên:...

Hôm qua trong đêm liền có đồng liêu mới quen đến bái phỏng tận mấy đợt.

Biết được chức vụ của hắn là Hoàng môn Thị Lang, quả thật là ghen tị đến mức con ngươi đều đỏ hoe.

Cận thần của Hoàng thượng, gần như được công nhận là quan được thăng chức nhanh nhất.

Giang Trường Thiên cũng cảm thấy chức vị này rất không dễ dàng.

May mắn mà thôi.

"Biết ngay Hoàng thượng lần trước là tuỳ tiện nói. Chức vụ Hoàng môn Thị lang này rất vất vả, dưới mí mắt của Hoàng thượng, ngươi muốn trộm trốn cũng không dễ, phải chạy hai đầu trong cung ngoài cung."

Mạnh phu nhân, Mạnh lão phu nhân mỉm cười nhẹ nhìn chày gỗ nhà mình.

Nếu như không phải có người khác ở đây, Mạnh phu nhân đã muốn xuống tay huấn luyện tướng công một trận rồi.

Nói những lời ngu ngốc gì thế.

Mạnh Thiệu Hà vào Kinh Thành, cũng phải đi làm, thị vệ Hoàng gia, cũng là kiểu ra vào cung, cũng là cận thần gần Hoàng thượng.

Đây chính là sự khác biệt giữa Mạnh gia và những quan viên bình thường kia.

Mạnh gia không cần đợi, trực tiếp có kết quả.

Hơn nữa là công việc nhẹ nhàng thanh quý.

Bình thường chỉ cần không có người tạo phản, công việc này căn bản là không có chuyện lớn gì.

Nhiều tiền việc ít gần nhà.

Dù sao sau này nhạc phụ con rể chắc sẽ thường xuyên gặp nhau trong cung.

Mạnh phu nhân và Mạnh lão phu nhân biết được thông gia cũng có thể vào cung làm việc, yên tâm hơn một chút.

Thân cha rõ ràng không cậy được.

Lão gia tử lại thì là người đáng tin cậy, nhưng không ở đây.

Thông gia ít nhất nhìn có vẻ đáng tin cậy hơn thân cha một chút.



Miên Miên dẫn Trùng ca đi gặp a tỷ.

TBC

Ân cô thấy thiếu nhiên này, nắm lấy tay hắn, nắm chặt không buông.

Nhất thời rất là thổn thức.

Lúc đầu là Tí soái bảo bà ấy đến Giang gia.

Nhưng không có chuyện phía sau, hỏi cũng không hỏi qua.

Không có chuyện cài cắm người gì đó.

Sau đó bà ấy liền an tâm ở Giang gia, vừa ở là nhiều năm như vậy.

Đại cô nương gả người sinh con rồi.

Bây giờ gặp lại thiếu niên này.

Tí soái đã qua đời, để lại một cô nhi.

Tí Tòng Hoành không quen tiếp xúc với người khác.

Nhưng trước mặt là một bà lão, cũng không có ác ý.

Không hiểu tại sao bà ấy lại kích động như vậy.

Nhưng lại cảm nhận được một phần cảm động, xen lẫn với ơn huệ của cha.

Ân cô cũng không nói những lời như sau này coi Giang gia như nhà mình các thứ, có một số lời không cần nói, không cần lặp lại.

Không cần dùng sự đáng thương của người khác để chứng minh mình tốt bụng.

Thời gian sẽ chứng minh.

Ân cô chỉ là từ ái nắm tay hắn, xoa xoa đầu.

Tí Tòng Hoành bị động chấp nhận phần từ ái này, bởi vì hắn phát hiện từ khi đến Giang gia, người nào mà từ ái nắm tay xoa đầu, hắn đều không đẩy ra được, người Giang gia đều có sức lực rất lớn.

Tí Tòng Hoành được giao một nhiệm vụ, trông hai tiểu hài tử béo phơi nắng.

Nếu như mặt trời leo lên mặt, thì dịch chuyển một chút.

Lo lắng chiếu đến mắt, chói mắt.

Đồng thời nghe ở bên phòng bên cạnh, Miên Miên và tỷ tỷ của nàng nói chuyện ríu ra ríu rít.

"A tỷ, tỷ gầy đi rất nhiều rồi." Miên Miên nhìn a tỷ, cảm thấy eo nhỏ đi một vòng, n.g.ự.c lớn hơn một vòng.

Không nghĩ a tỷ sau khi sinh xong, lại càng đẹp hơn lúc trước.

Trước đây chính là tiểu cô nương mặt tròn, bây giờ dường như có thêm một ý nhị nói không rõ.

Dù sao rất mê người.

Nàng đến gần, đều không nhịn được dùng tay sờ sờ.

Nhìn thấy nha hoàn bưng điểm tâm lên.

Miên Miên đi lấy điểm tâm.

A tỷ không ở nhà, cảm thấy đồ ăn trong nhà không có linh hồn.

Giang Du ngồi bên cạnh muội muội, cũng duỗi tay, tay vừa mới đủ chạm đến điểm tâm.

Liền nghe thấy một tiếng ho.