Giang Nhị này trước đó nói cô nhi mà hắn nhận nuôi cũng là hài tử của phản tặc có bệnh não, mọi người không dám khen cái gì, chỉ cảm thấy hắn rất có nghĩa khí. Dù sao thì thân phận của Tí Lục nhạy cảm, Hoàng thượng cũng là người ghét, đã ở trong cung mắng rất nhiều lần.
Chỗ này nói hắn đào được một bộ xương cốt, không ngờ cũng cẩn thận xếp xương thành hình người, lại an táng, liền không hiểu sao cảm khiến người ta cảm thấy, người này là người tốt, đối với người c.h.ế.t không quen biết đều là như vậy, đây là quân tử thật sự.
Hơn nữa Giang Nhị mới đến Kinh Thành, chắc chắn không hiểu Hoàng thượng sẽ bố trí người ở mỗi nhà, hành động này nói rõ là xuất phát từ nội tâm.
Đây là do Hoàng thượng sắp xếp.
Y nhìn như lẩm cẩm, thực tế mỗi nhà đều có tai mắt.
Cho nên quyền lực của các nội thị trong cung cũng cực lớn, bọn họ nắm giữ một nhóm người như vậy.
Mặc dù có một số chỉ là nha hoàn quét dọn làm việc thô.
"Vậy ngày thứ ba thì sao? Có phải là đi tặng quà cho Lư Tướng không, quan viên mấy năm nay đều thành luật bất thành văn rồi, nhà kho của Lư Tướng có lẽ còn giàu hơn phủ nội vụ của ta." Hoàng thượng thuận miệng nói.
Lưu công công ở bên cạnh cúi đầu mày hơi nhíu lại.
Lư Tướng gần đây đã làm chuyện gì, khiến Hoàng thượng không vui, những lời nói thuận miệng này của Hoàng thượng không giống như lời nói vô tình.
Lưu công công thường ngày nhận rất nhiều bảo bối do Lư Tướng tặng, trong lòng có chút lộp bộp.
Ngày thường ông ta không ít lần nói tốt cho Lư Tướng.
"Không có, Giang đại nhân này mặc dù có Mạnh gia là thông gia, nhưng Mạnh đại nhân, Hoàng thượng ngài cũng biết, hắn nghe nói Giang đại nhân được chức vị Hoàng môn Thị lang câu đầu tiên lại là thấy cười trên nỗi đau của người khác, cảm thấy Giang đại nhân không dễ lười biếng, bởi vì mỗi ngày phải gặp ngài."
"Ha ha ha." Hoàng thượng bật cười.
Thật sự có một người nhi tử chày gỗ như vậy, Hoàng thượng thật khó lòng không tin tưởng Mạnh lão tướng quân.
Nếu ông ấy có hai lòng, cũng không dám để nhi tử như vậy ở Kinh Thành.
"Giang đại nhân có lẽ không hiểu quy củ của Kinh Thành, lại không có ai chỉ điểm, Mạnh đại nhân hẳn là cũng sẽ không nhớ đến cái này, dù sao ngày thứ ba, Giang đại nhân ở nhà trồng rau cùng khuê nữ, hắn dẫn thê nữ, tự mình đào đất trồng rau, tưới nước, bận rộn, làm việc cả một ngày. Làm cho cả người đầy bùn đất. Hạ nhân trong nhà muốn nói lại không dám nói, trồng rau vào mùa đông này, đại khái là không sống được."
Hoàng thượng nghĩ đến dung mạo anh tuấn của Giang Nhị, dáng vẻ cả người đầy bùn đất lại không nhịn được mà cười.
Lúc này Nghiêm công công đưa một chén trà qua, y thuận tay cầm uống.
Không nóng không lạnh, vừa hay vào miệng.
"Tỷ tỷ kia của ta từ nhỏ lớn lên ở trong thôn, quý trọng lương thực, hẳn là thấy một mảnh đất lớn như vậy, cảm thấy không trồng chút lương thực, thì phí không thôi đi." Giọng nói của Nghiêm công công dễ nghe tùy ý nói.
"Vậy hôm nay Giang Nhị làm gì?" Hoàng thượng bị gợi lên hứng thú hỏi.
"Chắc chắn ở nha môn chép điều lệ chế độ rồi đi, hắn không tặng quà cho Lư Tướng, lại không hiểu quy củ, ước chừng phải chép điều lệ mấy ngày, mới có thể vào cung diện Thánh." Đoan công công ở một bên bổ sung nói.
Khóe miệng của Hoàng thượng cong lên.
Đặt chén trà trong tay xuống.
Có chút không vui.
Người chính mình muốn gặp Lư Tướng cũng cắm tay vào, tay của lão Lư vươn càng ngày càng dài rồi.
Lưu công công ở bên cạnh vội vàng: "Này sắp đến giờ dùng bữa trưa, không bằng gọi Giang đại nhân vào, hỏi chuyện bộ xương cốt kia, có oan tình hay không."
Hoàng thượng gật đầu.
Lưu công công cúi đầu, lau mồ hôi trên trán, ván này, ông ta thua.
*
Hôm nay.
Miên Miên tự mình định một thời khóa biểu.
Quyết định bắt đầu nỗ lực từ hôm nay.
Buổi học đầu tiên, tiết thể dục.
Bình thường thật ra không có tiết thể dục xếp ở đầu.
Trong nhà trẻ có.
Sau lớp một, tiết thể dục đều là tiết ba tiết bốn.
Hoặc là buổi chiều.
Dùng để cho các lão sư khác chiếm dụng.
Nhưng thời khóa biểu đều tự là mình định, học cái gì tất nhiên cũng tự mình định.
Miên Miên sáng sớm kéo Trùng ca chạy vòng quanh trong viện.
Ba viện nối liền với nhau, chạy một vòng còn thực sự rất vất vả.
Tí Tòng Hoành:...
Hắn cảm thấy sau khi hắn sống ở Giang gia, hắn đã dùng hết xã giao và vận động của mười mấy năm trước.
Sao lại có người hiếu động như vậy, có nhiều năng lượng như vậy, có nhiều ý tưởng như vậy, ùn ùn vô cùng tận.
Hôm nay lại quên đau đầu rồi.
Hắn đang ở trong viện chạy theo nàng.
Nàng nói gió sẽ chạy ngược, cảnh sắc cũng sẽ lùi về sau.
"Ca, ngươi chạy đi, thở, hít, thở ra toàn bộ buồn rầu trong lồng ngực, hít vào không khí tươi mới, như vậy ngươi sẽ có cơ thể khỏe mạnh."
Nàng chạy đến mức khuôn mặt đỏ ửng.
TBC
Tóc trước trán lộn xộn.
Ăn mặc kỳ kỳ quái quái, giống như thường phục khi đào đất, chân chia ra buộc chặt, cổ tay cũng buộc chặt, nếu phải miêu tả, dáng vẻ giống như một ếch tinh nằm xuống mặc y phục.
Nhưng nàng xinh hơn ếch tinh rất nhiều.
Tí Tòng Hoành chạy theo nàng, chạy chậm chậm, tốc độ không nhanh.
Cây ở hai bên đang lùi về sau, hồ đang lùi về sau, cỏ đang lùi về sau.
…
Nội dung của tế tắc trong "Cung Quy" có một trang hình như không đúng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giang Trường Thiên lại lật về sau một lần.
Lật về sau, lật về sau, lật về sau.
Tìm thấy rồi.
Giang Trường Thiên mở ra, lại cẩn thận nghiêm túc đọc một lần.
Làm ghi chú.
Đóng lại.
Đọc quyển tiếp theo.
Nói thật, hắn rất biết ơn sự sắp xếp này của Lư Tướng.
Hắn cũng lo lắng chính mình ở Kinh Thành sẽ lỗ mãng.
Cái gì cũng không hiểu.
Có thể đọc qua quy tắc một lần, là cực tốt.
Chỉ cần ghi nhớ mỗi một quy tắc, sau đó dùng tốt quy tắc, làm việc trong phạm vi quy tắc, là cực tốt.
Có sai hay không, nhìn phát biết ngay.
Mỗi một quan viên việc đầu tiên cần làm là đọc thuộc lòng các loại quy tắc pháp tắc.
Giống như bọn họ ở Minh huyện, được Tiểu Hà tặng "Hình Phạt" bọn họ vẫn luôn đọc thuộc lòng, đã có thể đọc ngược thuận như đọc xuôi được rồi.
Sau đó dù làm chuyện gì, bọn họ đều có căn cứ.
Trước khi g.i.ế.c người đều sẽ tìm tốt bằng chứng.
Lý do chính đáng.
Đây chính là tầm quan trọng của đọc sách.
Cho dù bọn họ là phản tặc, cũng đều làm việc dựa theo pháp luật.
Hiện tại con đường có được sách rất ít.
Trong cung nhiều tế tắc như vậy, quy tắc quan trường, pháp tắc hàng ngày, đều là sách không tìm được ở nơi khác.
Này trong chốc lát liền cho hắn hết.
Lư Tướng đây là yêu thương người mới như hắn.
Giang Trường Thiên trước tiên đọc lướt qua một lần.
Sau đó dự định đọc kỹ lại.
Khi đọc lướt đọc thuộc lòng.
Sau đó tìm ra những nơi cảm thấy có chút không thoả đáng, ghi chú.
Khi đọc kỹ, nghĩ xem có thể chui lỗ hổng hay không, à không, là phương pháp cải tiến.
Tất nhiên "phương pháp cải tiến" này hắn chỉ ghi nhớ trong lòng, không viết xuống.
Nói tóm lại, Giang Trường Thiên là một người nghiêm cẩn.
Hắn đặc biệt thích quy tắc tế tắc pháp tắc.
Đọc thuộc lòng.
Phải đọc thuộc lòng.
Khi hắn đang đắm chìm trong thiên đường của pháp tắc pháp quy.
Bị người cắt đứt.
Trì đại nhân sáng nay đưa đến cho hắn rất nhiều pháp tắc pháp quy tế tắc, biểu tình nghiêm túc nói: "Giang đại nhân, Hoàng thượng triệu kiến. Chúng ta là thần tử, cái gì có thể nói, cái gì không thể nói, tin rằng ngươi có thể hiểu."
Giang Trường Thiên nghiêm túc gật đầu.
Hiểu, đọc pháp tắc cả buổi sáng rồi, những lời đại nghịch bất đạo kia, hắn chắc chắn sẽ không tùy tiện nói.
Chẳng qua ngươi thấp hơn ta một cấp, dựa theo điều hai mươi chín, ví dụ thứ ba của quan tắc, ngươi phải tôn xưng ta, hành lễ, sau đó mới nói việc công.
Chẳng qua nhìn thấy công công ở không xa, thôi đi.
Lần sau lại dạy ngươi làm việc.
Hôm nay bận việc trước.
Sau khi tiễn Giang đại nhân đi, Trì đại nhân luôn cảm thấy ánh mắt của Giang thị lang vừa rồi nhìn hắn ta có chút không đúng.
Thực ra hắn ta có chút bực dọc.
Chức vị Hoàng môn Thị lang này, hắn ta đã tranh thủ rất lâu rồi.
Hắn ta cẩn thận cần cù chạy trước chạy sau cho Lư Tướng, chó của nhà Lư Tướng sinh sản, hắn ta cũng chạy nhanh đến giúp đỡ, Lư Tướng cũng ám chỉ qua, chức vị này sẽ tranh thủ giúp hắn ta.
Kết quả, đột nhiên bị một người không biết là gì đến từ thôn quê chiếm mất.
Tất nhiên hắn ta không trách Lư Tướng, cũng không dám trách.
Tất nhiên chỉ có thể trách người mới này thôi.
Không phải chỉ có một khuôn mặt sao.
Giang Trường Thiên có một khuôn mặt đi theo công công cùng vào cung.
Hắn không nói chuyện với công công, cũng không hỏi thăm việc gì.
Mà đang lặng lẽ học thuộc lòng cung quy.
Công công này thực ra rất muốn nói chuyện.
Hắn ta là Lưu công công phái đến.
Hắn ta muốn lấy lòng.
Nhưng Giang thị lang không mở miệng, hắn ta cũng không thể chủ động mở miệng.