Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 277



Pháp sự rất náo nhiệt.

Đại sư quây một vòng một vòng gõ mõ tụng kinh.

Chính là siêu độ.

Bọn họ đi một vòng, nghe a nương ở phía dưới nhỏ giọng thì thầm: "Tám lượng... Tám lượng... Tám lượng"

Miên Miên cẩn thận đếm một chút.

Một hồi Pháp sự đi mười vòng.

Tám mươi lượng bạc.

Chín ngày.

Tám chín bảy mươi hai, bảy trăm hai mươi lượng bạc.

Tiêu tiền quả thật như nước chảy.

Hơn bảy trăm lượng bạc đổi thành tiền lương bổng của cha, cha phải không ăn không uống làm việc hơn ba năm.

Lòng hiếu đáng khen.

Ở Kinh Thành sinh sống không dễ dàng.

Loại chuyện có tính nghi thức như này đắt hơn bên Kinh Châu rất nhiều.

Bên kia tổ chức một hồi Pháp sự, một trăm lượng đã rất long trọng, có thể có không ít hòa thượng tụng kinh.

Lương của hòa thượng ở Kinh Thành cũng cao.

Lại cộng thêm đèn trường minh trong một năm, việc vụn vặt các loại.

Khoảng chừng một nghìn lượng bạc.

Đây chỉ là sự tưởng nhớ đối với người chết, đối với người sống, thực tế hoàn toàn không có ích lợi gì cả, có một phần an ủi tâm linh.

Tất nhiên nếu như người tổ chức dùng tâm lý đau đớn để tổ chức, cơ bản là không có an ủi gì, an ủi cũng không che được nỗi đau mất tiền của.

Chẳng qua đau đớn thì đau đớn, trên mặt Tần Lạc Hà vẫn là làm ra vẻ rất hào phóng.

Rất sảng khoái, cũng không mặc cả.

Nàng ấy lo một khi đã mặc cả sẽ hối hận.

Tí Tòng Hoành nhìn các hòa thượng niệm kinh từng vòng từng vòng một, trong lòng thực ra có chút muốn cười.

Cha không thích người khác lảm nhảm lải nhải bên tai mình.

Không biết có nhiều hòa thượng cùng lảm nhảm lải nhải như thế này, liệu cha có tức đến mức bò từ trong địa phủ ra hay không.

Hắn cũng có thể cảm nhận được nỗi đau về tiền của Tần cô cô.

Tần cô cô bình thường thực ra là người rất tiết kiệm.

Trong phủ rất ít khi nhìn thấy cảnh tượng lãng phí.

Tần cô cô cố gắng quản lý trong phủ, giống như một phần lớn nguyên nhân là để ngăn chặn lãng phí, cũng không phải thật sự nắm toàn cục trong tay, mạnh như thác đổ.

Hắn cũng là ở mấy ngày mới phát hiện ra.

Rõ ràng không như kiểu Mộc tiên sinh nói, Mộc tiên sinh nói Tần thị có trí tuệ tuyệt vời, đôi khi trí tuệ tuyệt vời chỉ là sự hiểu lầm sinh ra từ các kỹ xảo nhỏ trong cuộc sống mà thôi.

Nhưng Tí Tòng Hoành thích Tần cô cô như thế này.

Không có trí cái gì mà tuệ tuyệt vời cái gì mà quý nhân trời sinh, chỉ là sống động, mới mẻ thú vị, hơn nữa ở bên cạnh Tần cô cô, tràn đầy cảm giác an toàn.

Làm xong hồi Pháp sự ngày đầu tiên, có thể nghỉ lại, có thể ngày hôm sau lại đến.

Bởi vì khoảng cách cũng không xa.

Lựa chọn trở về.



Đại sư làm một hồi Pháp sự kiếm được tám mươi lượng bị gọi đến hỏi chuyện.

Thái A Tự nổi tiếng vì cảnh đẹp tuyệt trần.

Thực tế hầu hết mọi người chỉ có thể thấy một nửa phong cảnh của Thái A Tự.

Cho nên luôn có người hứng thú đi tới lại thất vọng mà về, cảm thấy danh không xứng với thực.

Thực tế không phải vậy.

Vị trí cảnh đẹp nhất của Thái A Tự bị một vị quý nhân thần bí khoanh lại lấy mất.

Mà rõ ràng là ở trong chùa, bọn họ lại không thể đi vào.

Như là gặp Phật đánh tường [1] , đi loanh quanh.

[1]

[1] giống quỷ che mắt, không nhìn thấy đường

Nhưng người bên trong thỉnh thoảng sẽ ra ngoài.

Giống như lúc này, Tịnh Hồi được gọi đến hỏi chuyện.

"Một vị phu nhân hai hài tử, một nam một nữ, phu nhân lạ mặt, chưa từng đến, là tổ chức Pháp sự cho nam tử, để lại ngày sinh và ngày mất."

Tờ giấy ngày sinh và ngày mất được đưa vào trong.

Tuệ Vân nhìn ngày sinh kia, đồng tử co lại.

Ngày sinh trùng là cùng một ngày với Thái tử, Hoàng huynh vào ngày Thái tử sinh ra, hắn cực kỳ vui vẻ, mở đại tiệc ba ngày, đồng thời cũng tặng cho bà ấy một tòa Quan Tinh Lầu.

Nữ nhân kia nhìn không giống phu nhân thế gia, hài tử kia lớn lên lại có chút giống bà ấy, chẳng lẽ là hài tử ngoại thất của Thái tử?

Ngày mất cũng là ngày mất của Thái tử.

Trùng hợp quá nhiều.

Tuệ Vân chơi miếng gỗ trong tay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lần đầu nhìn chính chỉ là một miếng gỗ, nhẹ bay bay.

Cầm trong tay xoa vài cái, không ngờ có hương thơm nhàn nhạt, mùi rất nhạt, nhưng cũng rất thơm.

Tuệ Vân không quan tâm đến thế sự đã lâu, bà ấy dựa theo sở thích của mình mà sống, cũng không phải là đèn xanh phật cổ [2] như người ngoài tưởng tượng, giải quyết xong phần đời còn lại, sở thích của bà ấy rất nhiều, lớn đến leo núi nhảy xuống mạo hiểm (sư tổ tìm chết), nhỏ đến xâu chuỗi hạt…

[2]

[2] ý chỉ đời sống nhà chùa tịch mịch

Nếu là hài tử của chất nhi, vậy xâu hạt châu bị lấy đi cũng bị lấy đi rồi, nếu không bà ấy vẫn rất thích.

Làm Pháp sự chín ngày, vậy chắc chắn còn sẽ gặp lại.

Tuệ Vân vẫy vẫy tay, bảo Tịnh Hồi ra ngoài.

Như là không biết sao lại vào được, cũng không biết sao lại ra ngoài.

Tịnh Hồi đứng trước đại điện, sờ sờ đầu trọc, thôi vậy, đi thêm dầu cho đèn trường minh thôi, chuyện của quý nhân, là chuyện của quý nhân, chuyện của hắn, là chuyện của hắn.



Trên xe ngựa trở về.

Miên Miên nghĩ đến việc viết thư cho a huynh, nhờ huynh ấy giúp đưa đoàn ca múa của nàng vào Kinh Thành, kinh doanh ở Kinh Thành càng rộng lớn, Kinh Thành lớn như vậy, chắc chắn cũng có nhiều người chết, cũng có rất nhiều khách hàng cần siêu độ.

Thị trường này không thể bỏ.

Vừa nghĩ vừa chơi chuỗi vòng tay mới nhận được, phối màu đúng thật là rất đẹp, càng nhìn càng thấy đẹp.

Bà bà này nhìn có vẻ tính khí không tốt, thực tế người vẫn rất nhiệt tình.

Cảm giác giống cung Ma Kết, có hơi trong ngoài bất nhất. (Tác giả cung Ma Kết.)

Tí Tòng Hoành nhìn chuỗi hạt trong tay nàng, nhất là Bàn Long quấn quanh hạt châu vàng sống động như thật, chắc chắn cực kỳ khó làm được.

Thợ thủ công phải khắc ra hai con rồng trên vàng, còn là hạt châu nhỏ như vậy, có thể nói là khéo léo tuyệt vời.

Miên Miên dường như không có khái niệm gì đối với những công việc tinh tế như này.

Nhưng hạt châu này tuyệt đối không bình thường.

Chỗ kia của cha hắn ước chừng cũng ít có thứ như này.

"Ngươi lấy ở chỗ nào?"

"Trong chùa có một hậu viện, bên trong đó có một lão bà bà xâu hạt, ta khen bà ấy xâu đẹp, bà ấy tặng ta."

"Lão bà bà gì?" Tí Tòng Hoành bỗng nghĩ đến trước khi c.h.ế.t cha có dặn dò gì mà không được đến Thái A Tự, nơi đó cực kỳ tà môn.

Sau khi chết, lời của cha trở thành gió qua tai, hắn quên mất.

Còn sắp xếp Pháp sự của cha ở Thái A Tự, hay hay hay, chắc chắn cha sẽ rất kích động.

Hắn cũng nghĩ đến một tin đồn ở Kinh Thành, nói Tuệ Vân công chúa có thể là sống ở Thái A Tự, nhưng Tuệ Vân công chúa tính khí không tốt, người chọc đến Tuệ Vân công chúa đều không có kết cục tốt, không c.h.ế.t cũng bị thương.

Nhìn Miên Miên cầm chuỗi vòng tay, trái một câu lão bà bà, phải một câu lão bà bà..

Tí Tòng Hoành chỉ cảm thấy, tổ tiên ngươi sợ là ở dưới lòng đất lạy đến xanh đầu mới đuổi được ngươi trở về.

Người khác kẻ thức thời là tuấn kiệt, còn Miên Miên đã là hào kiệt rồi.

"Vậy người đó trông như thế nào?"

"Không nhìn thấy mặt, đều bị che bằng vải, nhưng hẳn là là một bà bà rất xinh đẹp, khí chất rất tốt, đúng không, a nương?" Miên Miên cue~ nương nàng một chút.

A nương không biết nghĩ cái gì, đang ngẩn người.

Tần Lạc Hà vẫn đang nghĩ khi vừa quay người có người khóa bóng lưng của nàng ấy, hình như có chút sát khí, ngày mai ngày kia, trong tám ngày tiếp theo đều phải đến Thái A Tự làm Pháp sự, có cần chuẩn bị chút gì không?

"A, đại nương đó? Hẳn là rất xinh đẹp."

Tí Tòng Hoành:...

Quên đi, không biết cha hắn ở dưới địa phủ có dập đầu không.



Khi xe ngựa đi về, chiều tà ló ra.

Tắm mình trong chiều tà, có một loại phong cảnh khác biệt.

Cực kỳ rực rỡ.

Cả toà thành đều tươi mới náo nhiệt.

Bên đường có một tửu lầu.

Mạnh Thanh Xà được Cửu hoàng tử mời khách.

Cửu hoàng tử hỏi ông ấy xảy ra chuyện gì, Mạnh Thanh Xà vẫn là khá chân thành mà giải thích với bằng hữu tốt cùng bắt chim, đây là thông gia vòng ra, không chắc là thật, ngươi đừng mua, không phải ngươi có đáp án rồi sao?

Cửu hoàng tử liếc nhìn Mạnh Thanh Xà một cái, không biết ông ấy ngốc thật hay giả ngốc.

Đáp án của hắn ta là lừa Mạnh Thanh Xà.

Nhưng thông gia của Mạnh Thanh Xà không phải là tân sủng bên cạnh Lư Tướng, Hoàng môn Giang thị lang trước mặt sao.

Nghe nói Lư Tướng rất coi trọng hắn, sớm muộn cũng đề điểm.

Ngày đầu tiên Giang thị lang tan chức, Lư Tướng vì chờ hắn, chờ cả hơn nửa đêm.

Chức vụ Hoàng môn Thị Lang quan trọng như vậy, cũng là Lư Tướng đích thân chỉ định.

TBC

Lần này nói Giang thị lang tổ chức mọi người cùng học pháp tắc pháp quy tế tắc, sợ rằng chính là ý của Lư Tướng, chỉ là treo trên đầu của người mới mà thôi.

Việc nhận tiền này, sợ rằng cũng có quan hệ với Lư Tướng.

Tháng trước Lư Tướng còn cãi nhau với Hộ bộ.

Mặc dù một người có thể dùng hai trăm lượng là có thể mua được đáp án trọng điểm, sau đó mọi người truyền nhau xem.

Nhưng đều là người trong vòng, ai cũng không thể không có mắt như vậy, ì à ì ạch như vậy, ngươi mua Lư Tướng sẽ không nhớ ngươi, nhưng ngươi không mua, Lư Tướng chắc chắn sẽ nhớ.

Lư Tướng bụng dạ hẹp hòi nhỏ mọn nhất nhất nhất rồi.