Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 276



Chuỗi Vô Hoạn Tử này kích cỡ đồng đều chặt chẽ đẹp đẽ.

Phối hạt trông càng đẹp. Có một hạt màu vàng ở đỉnh, mặt trên có bàn long uốn lượn, trên một hạt vàng có hai con rồng, móng rồng sống động như thật, mặt rồng cực kỳ sinh động.

Mà rồng ở thời đại này không phải là đồ trang sức điêu khắc mà người bình thường có thể dùng.

Vậy nên bà lão trước mắt này có liên quan đến Hoàng gia.

Có thể là lão ma ma Hoàng gia.

Kiểu giống như cô bà.

Ngoài đỉnh hạt có rồng vàng ra, còn có ngọc trai lớn, khoá bình an xanh lục như nước chảy có kiểu có sắc, một khối san hô đỏ được điêu khắc thành hình con dơi, một hạt Đông chấu lớn được điêu khắc thành song phúc, mặt dây tạo hình giọt nước xanh lục như nước chảy.

Khi Miên Miên đến, đã xâu được một nửa rồi.

Nhìn bà lão tiện tay cầm hạt châu xâu cực kỳ linh hoạt.

Sau đó thắt nút, rất thuần thục, nếu không xâu vài trăm chuỗi sẽ không thể thắt được loại nút này.

Không dùng hạt châu, dây ở trong tay bà ấy quấn quanh, nút thắt tạo thành ở cùng một chỗ trông cực kỳ đẹp đẽ.

Miên Miên đều sẽ dị thường quan tâm người có ngón tay linh hoạt một chút.

Giống như đôi tay nhỏ của cô bà, còn giỏi về đỡ đẻ.

Tay của bà lão trước mắt này, trình độ linh hoạt không thua kém cô bà.

Quả nhiên người già thời xưa đều là bảo vật, kinh nghiệm sống phong phú, chỉ riêng việc sống được lâu như vậy, đã rất phi thường rồi.

Miên Miên bước đến ngồi yên lặng xem bà lão xâu xong phật châu cầm tay, thắt nút xong, bà lão mới ngẩng đầu nhìn nàng.

"Ngươi là hài tử nhà ai?" Bà lão hỏi.

Giọng của bà lão khàn khàn, không dễ nghe, giống như dây thanh quản từng bị thương, giọng rất thô ráp, nhưng biểu cảm rất ôn hòa.

"Cháu là hài tử của nhà cha nương cháu." Giang Miên Miên mở miệng nói.

Bà lão:...

TBC

"Ngươi trông rất giống một cố nhân của ra."

Giang Miên Miên gật đầu: "Vậy cố nhân của bà chắc chắn rất đẹp."

Bà lão cười.

Đúng vậy, cố nhân của bà ấy rất đẹp.

Bà ấy thấy nàng nhìn chuỗi hạt mình xâu rất lâu, lại hỏi: "Ngươi thích cái này không?"

Giang Miên Miên gật đầu: "Bà bà bà xâu rất đẹp, mắt của bà rất tốt, phối hợp rất đẹp."

Bà lão đối với cách gọi bà bà này, ngây người một lúc lâu.

Nụ cười cũng không có nữa.

"Ban đầu chỉ là một chuỗi Vô Hoạn Tử, ta cảm thấy đơn điệu lại phối một hạt châu vàng, vẫn cảm thấy đơn điệu lại phối vòng ngọc, san hô, ngọc trai, mỗi lần thêm một hạt mới, phải xâu lại chuỗi một lần."

Giang Miên Miên nghiêm túc gật đầu.

Bà lão thấy nàng gật đầu nghiêm túc, không nhịn được hỏi: "Ngươi nghe ra được cái gì?"

"Bà bà bà rất có tiền, rất nhàn rỗi, rất nhàm chán."

Bà lão:... Bị đả kích rồi.

Tiểu thí hài từ chỗ nào đến.



Miên Miên còn muốn nói chuyện thêm vài câu.

Kết quả lúc này a nương đến, kéo nàng đi.

"Đại nương, thật ngại quá, chúng ta còn có việc, đi trước." Tần Lạc Hà không chờ ai nói kéo hài tử đi.

Nàng vừa mới bàn chuyện làm pháp sự với hòa thượng trong chùa, quyết định làm một hồi pháp sự, có một ngày, có ba ngày, có chín ngày, còn có loại bốn mươi chín ngày.

Mặc dù bây giờ có tiền rồi, nhưng tiền cũng không phải là gió lớn thổi đến.

Luôn cảm thấy cho những hòa thượng hói đầu này, thiệt thòi vô cùng, hơn nữa không chắc pháp sự có tác dụng hay không.

Nhưng để cho Tòng Ca Nhi yên tâm, vẫn hào khí chọn chín ngày.

Sau này trước khi mình c.h.ế.t phải dặn dò đám hài tử, làm một ngày, à không, ba ngày là được rồi.

Không cần tiêu quá nhiều tiền, lãng phí.

Chọn làm pháp sự chín ngày, sau đó lại chọn thắp đèn trường minh.

Đèn trường minh chính là thắp một ngọn đèn, luôn sáng, mỗi ngày bọn họ sẽ thêm dầu giúp, cái này chọn một năm trước, chuẩn bị tiếp tục từng năm từng năm một.

Tần Lạc Hà cảm thấy bọn họ khoẻ, đèn có thể thắp.

Bọn họ đều không khoẻ, chắc chắn cũng không có người đến tiếp dầu.

Cứ như vậy đi.

Chẳng qua tường của đèn trường minh rất đẹp, một mặt tường đầy ánh lửa, ngọn lửa đong đưa, rất giống như có hồn đang run rẩy.

Bàn xong chuyện.

Quay đầu, tiểu hài nhi không thấy đâu.

Tần Lạc Hà bảo Tòng ca nhi đi xem sắp xếp pháp sự với hòa thượng, lo lắng đối phương ăn bớt ăn xén, đồ chuẩn bị không thích hợp, cho dù có hiểu hay không hiểu, đi theo xem sẽ tốt hơn một chút.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ban đầu là chuyện rất đau thương, nhưng Tòng Hoành được giao nhiệm vụ lại cảm thấy nghiêm túc tràn đầy khói lửa.

Tần cô cô luôn có thể làm cuộc sống rất tươi sống.

Có lẽ Miên Miên càng giống cô cô hơn.

Tần Lạc Hà ra ngoài tìm khuê nữ.

Đi cả một vòng quanh chùa lớn, đều không nhìn thấy Miên Miên.

Miên Miên mặc dù ham vui nhưng hẳn là sẽ không chào hỏi đã chạy lung tung.

Tần Lạc Hà có hơi hoảng, xem càng kỹ hơn.

Bỗng nhiên cảm thấy có một chỗ rất không ổn.

Lúc đầu nhìn giống như không có đường.

Bố cục dường như không giống, có ẩn tàng.

Bình thường cũng giống như một góc rẽ.

Hình như có một thế giới riêng.

Cảm giác giống như có lớp lớp cao thủ.

Có một loại cảm giác hưng phấn như đi săn trong rừng, nơi nơi đều có con mồi.

Ở chỗ này có một con hổ ẩn mình, ở chỗ kia có một con gấu ẩn mình, trên cây cảm giác còn treo một con trăn lớn.

Tần Lạc Hà bước một chân vào, nhìn xung quanh.

Phán đoán lực chiến một chiến.

Một mình nàng ấy chắc hẳn có thể đều đánh bại được hết.

Nhưng muốn dẫn theo Miên Miên và Tòng ca nhi thì hơi khó.

Hơn nữa bình thường hẳn là không cần đánh đánh g.i.ế.c giết.

Có thể không đánh g.i.ế.c thì cố gắng hết sức không đánh đánh g.i.ế.c giết.

Dù sao chỗ này cũng là chùa.

Cảm giác hẳn là không phải là cố tình mai phục chính mình.

Khí tức không giống.

Cho dù như vậy, đối mặt với tình huống không biết không thể đảm bảo trăm phần trăm đánh c.h.ế.t đối phương toàn thân rút lui, Tần Lạc Hà cảm thấy vẫn phải thận trọng một chút.

Rẽ vào quả nhiên thấy tiểu hài nhi của mình.

Đang nói chuyện với một bà lão.

Biểu cảm của bà lão không được tốt lắm.

Tần Lạc Hà thấy vòng vây kia đều là bao quanh bà lão.

Nàng ấy giả bộ không quan tâm đi vào vòng vây, sau đó nắm lấy cánh tay của tiểu hài nhi, trên mặt treo cười hào phóng rộng rãi vui vẻ chào hỏi: "Đại nương, khuê nữ ta không hiểu chuyện, phiền đến ngài, ta đây liền dẫn nàng đi."

Thực tế tay đã dùng sức.

Miên Miên cảm thấy cảm xúc của a nương hơi căng thẳng một chút, giống như lúc bình thường muốn đánh nàng, tự giác trở nên ngoan ngoãn.

Vẫy vẫy tay chào bà lão: "Bà bà hẹn gặp lại."

"Đại nương chúng ta đi đây, lần sau lại đến."

Tần Lạc Hà cười rồi kéo hài tử của mình đi.

Để lại Tuệ Vân công chúa trái bị gọi một câu bà bà, phải bị gọi một câu đại nương, sắc mặt đều muốn bốc khói xanh rồi.



Bình thường chỗ này của bà ấy, mặc dù cũng ở Thái A Tự, nhưng người ngoài không thể bước vào.

Chỗ này mời cao nhân thiết kế một pháp thuật che mắt, pháp thuật che mắt rất cao thâm.

Hài đông trong sáng vô tri, vô duyên vô cớ đ.â.m vào cũng thôi.

Bởi vì ở chỗ này, cũng sẽ có con thỏ ngu ngơ gì đó đ.â.m vào.

Có một số hài tử đặc biệt chuyên chú đơn thuần, có khả năng bước vào.

Nhưng tiếp đó một nữ nhân trung niên cũng bước vào.

Kéo hài tử của nàng ấy đi chuyện thường ngày.

Này là pháp thuật che mắt ở ngoài biến mất rồi?

Điều khiến Tuệ Vân công chúa chịu kích thích nhất chính là, bà ấy, bà bà? Đại nương?

A…

Chuỗi hạt xâu cả sáng nay cũng không thấy nữa.

Chỉ nhớ người đó gọi mình là đại nương, bà ấy quá kinh ngạc, chuỗi hạt rơi vào tay tiểu hài tử.

Tiểu hài tử cầm chuỗi hạt, vẻ mặt đầy ngượng ngùng nói: "Cảm ơn bà bà."

Rồi móc một một miếng gỗ trong túi áo ra đưa cho bà ấy nói: "Không ngủ được có thể ngửi, có thể an thần."

Nếu không phải phỉ thúy Đông châu san hô cầm trong tay biến thành một miếng gỗ, Tuệ Vân công chúa đều cho rằng mọi chuyện vừa rồi đều là ảo giác.

Lúc này trong đầu bà ấy toàn là bà bà, đại nương, đại nương, bà bà... muốn rắc người!!