Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 281



Dựa theo đại nương chỉ đường, Tần Lạc Hà bế bà ấy vào trong một căn phòng.

Rất sạch sẽ rộng rãi còn ấm áp.

Trên mặt đất thậm chí còn trải chiếu cỏ dày, còn nóng hầm hập.

Mặt đất thế mà sẽ nóng.

Theo yêu cầu của đại nương, cởi giày vào phòng.

Tần Lạc Hà là chân lớn, đại nương này thế mà cũng là chân lớn.

Giẫm xuống đất đều nóng hầm hập.

Trên mặt đất có trải đệm chăn các loại.

Còn có bàn trà.

Bố trí này rất thoải mái, Tần Lạc Hà nghĩ cũng sẽ làm một góc như thế này trong thư phòng của tướng công, khi tướng công đọc sách sẽ ấm áp hơn một chút.

Kinh Thành này mặc dù ấm hơn Kinh Châu, nhưng người ở Kinh Thành không làm giường lò, vào phòng, trong phòng lạnh hơn ngoài phòng.

Tướng công mặc dù mùa đông mấy năm nay không liên tục ho nữa, nhưng cũng phải chú ý.

Bên Kinh Thành này có rất nhiều người ho.

Bà lão sau khi vào phòng tự đi rửa mặt, thay y phục dính người đen xì kia ra, Tần Lạc Hà thấy y phục của bà ấy, mặc vào giống như một cự mãng lớn, có hơi hiểu ra, chính mình có lẽ đã hiểu lầm.

Bà lão này muốn bơi, bị nàng ấy cuốn lên.

Bà lão rửa mặt thay y phục, áo bào màu trắng, tóc dài xõa xuống vai, quyến rũ tựa vào cạnh bàn trà.

Tần Lạc Hà có chút không tự nhiên ngẩng đầu nhìn lên mái nhà.

Nữ nhân này thật đáng sợ, rõ ràng là một lão phụ, nhưng ngồi trước mặt mình như vậy, lại cảm thấy phong thái tuyệt vời, sáng sủa tuyệt đẹp không thể nhìn thẳng, rõ ràng trên mặt bà ấy còn có một vết sẹo.

Tuệ Vân công chúa nhìn người nữ nhân ngồi nghiêm chỉnh trước mặt mình, mỉm cười.

"Sao lại không nhìn ta?"

Tần Lạc Hà mở miệng nói: "Y phục của đại nương ngươi không chỉnh tề, phi lễ chớ nhìn."

Tuệ Vân công chúa:...

"Tiểu nha đầu hôm qua kia sao lại không đến?"

"Nàng ham ngủ, không để nàng dậy sớm."

"Ngươi nhìn ta xem, không cảm thấy quen sao?"

Tần Lạc Hà cúi đầu nhìn đại nương đối diện một cái, cẩn thận chăm chú quan sát một chút, đôi mắt đột nhiên mở to.

Dáng vẻ lười biếng này của đại nương, không phải giống y hệt tiểu khuê nữ nhà mình sao, không chỉ dung mạo giống, dáng vẻ cũng giống y hệt nhau.

Nếu không phải hài tử chui từ bụng của mình ra, nàng ấy thậm chí còn nghi ngờ Miên Miên không phải là nàng ấy sinh ra, đại nương này mới là nương của Miên Miên.

Doạ c.h.ế.t người rồi.

"Ngươi?"

Tuệ Vân công chúa xé tóc mình, cuốn trong tay nói: "Ta hẳn là cô cô của phu quân ngươi, tiểu nha đầu đó có phải lớn lên giống cô bà của nàng hay không."

Tần Lạc Hà nghe đại nương nói như vậy, trong nháy mắt kích động.

"Thật sao?" Không có trưởng bối chân chính yêu thương vẫn luôn là chỗ đau trong lòng tướng công, Tần Lạc Hà có thể cảm nhận được, mặc dù tướng công mỗi lần đến chọc tức lão ngoan bà kia, thực tế vẫn là vì trong lòng có yêu, mới sẽ hận.

Nếu không không yêu không hận, chàng ấy căn bản sẽ không thèm quan tâm người ta.

"Cô thật sự là thân cô của tướng công ta?"

Tuệ Vân công chúa gật đầu, lừa ngươi làm cái gì, nếu không phải thân cô của ngươi, chỉ một câu đại nương của ngươi, lại một câu đại nương, bà ấy bây giờ đã ném nữ nhân này xuống núi từ sớm rồi.

Nương tử thân thể cường tráng như thép này của Tần Lạc Hà ngay lập tức ôm chặt bà lão, gào khóc hô lên: "Cô, cuối cùng cũng tìm được cô, chúng ta sống khổ quá, tướng công chàng ấy sống quá khổ, cô, a, cô, sao giờ cô đến mới đến?"

Tuệ Vân công chúa bị nữ nhân cường tráng ôm chặt, hoàn toàn không thể thoát ra, có thể thấy nữ nhân này vậy mà khóc lóc thảm thiết, này là chịu bao nhiêu uất ức, nghĩ nghĩ cũng phải, vận mệnh của chất nhi nhiều hẩm hiu còn c.h.ế.t bất đắc kỳ tử, nữ nhân này một mình nuôi mấy hài tử, còn nuôi tốt như vậy, chắc chắn đã chịu rất nhiều khổ.

Nữ nhân ôm bà ấy gào khóc thảm thiết, nhưng trên người nữ nhân cảm giác chỗ nào cũng rất đ.â.m người, Tuệ Vân công chúa có chút thở không ra hơi.

Cố gắng đẩy nữ nhân ra, liền thấy nàng ấy có chút ngượng ngùng lấy ám khí độc kim, một vài thanh phi đao, một vài thanh d.a.o găm, một vài cái lưỡi dao, một vài cây kim dài, vài cái roi dài từ trước n.g.ự.c trên người trên chân trên đầu ra…

Nhìn nữ nhân lấy từng loại từng loại vũ khí từ trên người xuống.

Tuệ Vân công chúa trước giờ luôn chơi đùa nhân gian đột nhiên rơi nước mắt, cuộc sống khổ đến mức nào đáng sợ đến mức nào mà một nữ nhân lại phải mang theo nhiều vũ khí g.i.ế.c người như vậy.

Bà ấy trước đây sẽ không nói lời hay, cũng không thích nói lời hay, nhưng lúc này lại không nhịn được vỗ đầu nữ nhân vóc người cao lớn nhào đến trước mặt mình này nói: "Không sao rồi, không sao rồi, sau này cô che chở cho các ngươi, cô ở đây, các người sẽ không có chuyện gì."

"Cô, nếu tướng công biết ta tìm được thân cô của chàng ấy chắc chắn sẽ rất vui vẻ."

Tần Lạc Hà có chút kích động nói.

Tuệ Vân công chúa:... Suối vàng có biết, hẳn là sẽ vui đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Cô, qua mấy ngày ta đưa tướng công đến cho cô xem."

Tuệ Vân công chúa:... Không cần, không cần đào ra, quá doạ người, yên nghỉ là tốt rồi, chất tức phụ này cũng quá nhiệt tình.

Không có danh phận, còn dẫn hài tử đến làm Pháp sự.

Nếu như không bị bà ấy gặp phải.

Ước chừng cả đời đều phải trốn đông trốn tây sống qua ngày.

Tuệ Vân công chúa vốn dĩ không muốn quan tâm chuyện của Thái tử Hoàng tử.

Dù sao đó cũng là chuyện nhà của huynh trưởng.

Bà ấy có thể sống sót chình là bởi vì bà ấy không quan tâm chuyện không đâu.

Nhưng lúc này, lại không nhịn được.

Dù sao nhìn thấy tiểu nha đầu có tướng mạo giống mình như vậy, vẫn là động lòng trắc ẩn.

Hoàng huynh trong mấy năm nay tính cách thay đổi cực kỳ đáng sợ.

Hoặc là trong mắt Tuệ Vân, Hoàng huynh vẫn luôn cực kỳ hoang đường đáng sợ.

Tuệ Vân sinh ra đã xinh đẹp, dung mạo vô song, tính cách tùy tiện, công chúa được sủng ái nhất đương triều.

Lại không nghĩ tới sau khi Hoàng huynh trưởng lên ngôi Hoàng thượng, còn tùy tiện hơn bà ấy.

Hơn nữa bà ấy phát hiện ánh mắt Hoàng huynh nhìn bà ấy có chút dọa người.

Bà ấy sinh ra là nữ tử tôn quý nhất thiên hạ, phụ hoàng cho bà ấy tất cả mọi thứ bà ấy muốn.

Bà ấy cũng xứng với tốt nhất.

Trước đây nhất cử nhất động của bà ấy đều là trào lưu tuyến đầu của cả quốc gia.

Tất cả mọi người đều bắt chước bà ấy, tất cả mọi người đều vì bắt chước bà ấy giống mà tự hào.

Chuyện bà ấy làm cũng rất khác người.

Nhưng khác người thì khác người, không bao gồm có tình yêu l.o.ạ.n l.u.â.n với thân huynh trưởng, cho dù yêu một hòa thượng cũng tốt hơn yêu huynh trưởng.

Sau đó Tuệ Vân công chúa liền thích hòa thượng Tĩnh Tuyệt trẻ tuổi.

Tĩnh Tuyệt người đúng như tên, yên tĩnh tuyệt sắc, môi đỏ răng trắng, khiến người thấy đều khuynh tâm.

Ngay cả Tuệ Vân công chúa được vạn người theo đuổi cũng đắm chìm.

Đại khái là bởi vì Tuệ Vân công chúa được nâng lên quá cao, tất cả nam tử đều dễ như trở bàn tay, bà ấy liền muốn có được người không thể có được.

Tĩnh Tuyệt ở trong chùa được bồi dưỡng như một Phật tử, lớn lên trong chùa từ nhỏ, tinh thông Phật pháp, tinh thông các loại kinh văn.

Tuệ Vân là công chúa bảo bối của Hoàng gia, còn Tĩnh Tuyệt thì tương đương với công chúa bảo bối của Phật môn.

Tiểu công chúa hồn nhiên ngây duy mạo tuyệt sắc ai có thể từ chối được.

Dù là Tĩnh Tuyệt ăn chay niệm Phật từ nhỏ đến lớn cũng không thể từ chối.

Kết quả sau khi hai người yêu nhau tất nhiên là không được thế gian dung thứ.

Huynh trưởng đã trở thành Hoàng thượng không cho phép, Phật môn cũng không cho phép.

Hai cây gậy cùng đánh xuống.

Tĩnh Tuyệt trở về Phật môn, sau khi bị trấn áp tàn khốc, bị sư phụ hắn dẫn ra khỏi quốc gia đi lấy kinh.

Hoàng thượng trực tiếp tìm cho Công chúa một phò mã, bảo bà ấy xuất giá.

Phò mã cũng là một thiếu niên tuấn tú, trông văn nhã ngoan ngoãn, nói chuyện êm tai, làm việc cẩn thận, sau khi cưới Công chúa, mặc dù biết Công chúa không nguyện ý, lại mặc đánh mặc chửi, tính tình cực kỳ tốt.

Rất nhanh chữa lành vết thương lòng của Công chúa.

TBC

Công chúa chỉ là tùy tiện một chút, bản chất cũng không xấu.

Khi bà ấy cũng dần dần chấp nhận phò mã, lại phát hiện, phò mã căn bản không thể giao hợp, hắn ta căn bản không phải là nam tử khoẻ mạnh.

Tâm tư của Hoàng thượng qua nhiều năm như vậy vẫn không thay đổi, vẫn muốn độc chiếm bà ấy.

Quả thật là điên cuồng.

Phò mã hoàng huynh tự mình chọn cho bà ấy.

Lại là một trò lừa bịp.

Công chúa thiên chi kiêu tử [1] trầm cảm rồi, cứ vậy mà bị ép thành bệnh thần kinh ~ Sau đó bà ấy phát hiện mình có thai ~ Khó sinh ~ Hài tử vừa sinh ra đã c.h.ế.t ~ Bệnh thần kinh lại bộc phát~~~~

[1]

[1] Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu. Đứa con cưng của ông trời.

Nhiều lần tự làm tổn thương mình, hủy dung, sau đó trở thành bây giờ, bà tổ yêu thích hoạt động cực hạn, các loại hạng mục đều chơi, không sợ chết, c.h.ế.t cũng được, sống cũng không sao, dù sao trong thế gian này không có người mà bà ấy quan tâm nữa.