Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 282



Về phần phò mã, thế tử trong Phủ công chúa bây giờ, là ai, bà ấy cũng không muốn quan tâm.

Tất nhiên Hoàng thượng vẫn rất quan tâm đến Tuệ Vân công chúa.

Nếu như bây giờ ai thổi gió bên tai Hoàng thượng có tác dụng, trong đó chắc chắn có Tuệ Vân công chúa.

Tuệ Vân nhìn người nữ nhân này, mặt ngỗng lớn, mắt to mũi cao, lông mày đen rậm, vóc người cao lớn cường tráng, rất hài lòng với ánh mắt của chất tử đã qua đời của mình.

Chọn nữ nhân thì phải chọn kiểu như này, dễ sinh đẻ là thứ yếu, quan trọng là nhìn vui vẻ rộng rãi, sống với người như vậy, có thể sống thêm mấy năm.

Với bà ấy thì không được, bà ấy ngang ngược, bà ấy rất ra vẻ, bà ấy thậm chí không thể sinh hài tử, thực tế bà ấy biết, cho dù huynh trưởng không chia rẽ bà ấy và Tĩnh Tuyệt, bọn họ cũng không thể sống tốt được.

Chỉ là bởi vì bị chia rẽ, cho nên có vẻ vô cùng quý giá, hồi tưởng lại đều là tốt đẹp.

Hơn nữa bà ấy cũng không kiên định, khi bà ấy rời khỏi Tĩnh Tuyệt, khi Tĩnh Tuyệt bị nhốt trong tháp tối tăm ngột ngạt, bà ấy lại nhanh chóng thích phò mã.

Bà ấy cũng không rõ bà ấy có yêu Tĩnh Tuyệt hay không.

Chỉ là lần cuối cùng Tĩnh Tuyệt gặp bà ấy, bà ấy đang nằm trên chân phò mã, nhìn ngôi sao trăng sáng.

TBC

Trong bóng tối đó.

Hòa thượng tên Tĩnh Tuyệt kia, yên tĩnh quyết tuyệt mà nhìn.

Phật tử vì nữ tử mình yêu, cửu tử nhất sinh, xông qua cửa ải hà khắc nhất thế giới, đi ra khỏi tháp Phật, đẫm m.á.u trở về.

Tăng bào màu đen, toàn là máu.

Mà nữ tử hắn trân trọng yêu quý, bụng nhỏ hơi nhô lên, nằm trên chân của tướng công, giọng nói vẫn hồn nhiên ngây thơ.

Nữ tử nói, tướng quân chàng nhìn đám mây đó có giống như một con thỏ hay không, thỏ trắng lớn.



Khi bọn họ gặp nhau lần đầu tiên, nữ tử nói, ai, hòa thượng kia, ngươi giống như con thỏ ta nuôi, thỏ trắng lớn.



Hỏi thế gian tình là gì, mà khiến người ta ruột gan đứt đoạn, ân đoạn nghĩa tuyệt.



Tuệ Vân nhìn nữ tử cất từng món từng món vũ khí một trở lại trên người, ánh mắt hiếm khi có sự từ áu.

"Tiểu Tần nếu không ngươi dẫn hài tử chuyển qua đây sống với ta đi."

Tần Lạc Hà lắc đầu.

"Không, cô cô, ta muốn sống với tướng công, nếu không cô cô chuyển qua sống cùng một chỗ với chúng ta."

Tuệ Vân nghe được những lời này, nước mắt không nhịn được mà trào ra.

"Đồ ngốc, ngươi đồ ngốc này, ngươi là kẻ cực ngốc."

Bà ấy ôm lấy nữ nhân cường tráng sống động này.

Đồ ngốc à.

Đồ ngốc.

Người đều đã c.h.ế.t rồi.

Ngươi muốn giữ cái gì.

Không đáng giá.

Thế gian này, không đáng giá.

*

Sáng sớm.

Miên Miên tỉnh dậy.

Mở mắt, không nhìn thấy mặt trời, cảm thấy vẫn còn sớm, nhắm mắt tiếp tục ngủ.

Ngủ lại hai giấc.

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ khắc hoa, chậm rãi di chuyển đến trên giường, nàng mới dậy.

Thích người phát minh ra từ lười này.

Bởi vì như vậy có thể nói ta không thành công chỉ là bởi vì ta quá lười.

Nếu không lỡ như, chăm chỉ nỗ lực cũng không thành công, sẽ bị bại lộ.

Ăn bữa sáng trưa xong, rất nghiêm túc đi tưới nước cho vườn rau nhỏ chính mình trồng.

Làm cho toàn bộ y phục ướt sũng, trên chân còn dính đầy bùn, lại thay một bộ y phục.

Hôm nay cha nương đều không ở nhà.

A huynh a tỷ cũng không ở nhà.

Cô bà cũng không ở nhà.

Đột nhiên trở thành người chủ gia đình.

Tất nhiên đây là chắc mẩm.

Trong nhà vẫn còn Trùng ca.

Trùng ca nhìn chằm chằm nàng.

Tí Tòng Hoành sáng sớm nhận được một mệnh lệnh, chăm sóc tốt muội muội.

Tần cô cô dặn dò một lần.

Giang cô phụ dặn dò một lần.

Thực ra hắn cảm thấy Miên Miên rất ngoan, không cần phải dặn đi dặn lại.

Chẳng qua trưởng bối đều dặn dò rất nghiêm túc.

Mà là lần đầu tiên, để hắn chăm sóc người khác.

Trước đây đều là nghe cha dặn dò người khác, bảo chăm sóc hắn.

Không nghĩ đến có một ngày, hắn trở thành người chăm sóc người khác.

Cuối cùng cảm thấy mình lớn lên một chút xíu.

Tí Tòng Hoành ở Kinh Thành không có bằng hữu, bởi vì hắn cũng không ra ngoài giao tiếp.

Thứ nhất là bởi vì thân phận đặc thù, hai là bởi vì thân thể đặc thù.

Đặc thù của hắn như xiềng xích, khóa chặt hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chỉ có ở Giang gia, hình như không có ai quan tâm thân phận của hắn.

Tần cô cô sẽ quan tâm xem hắn ăn có ngon không, mặc có ấm không.

Giang cô phụ sẽ quan tâm hắn đọc sách gì, tâm trạng có tốt không.

Miên Miên sẽ quan tâm thân thể của hắn có tốt không, vui vẻ hay không.

Sáng sớm nhìn Miên Miên bởi vì ăn uống quá vui, nước canh b.ắ.n lên người thay một bộ y phục, nhất định phải tự mình tham gia tưới rau, bùn nước b.ắ.n lên người thay một bộ y phục, đã thay ba bộ y phục rồi.

Đi dạo đến trước mặt Trùng ca.

Miên Miên định kéo Trùng ca hai người bọn họ cùng đi đến Quan Tinh Các ở Kinh Thành gửi thư.

Đến Kinh Thành cũng được mấy ngày rồi.

Phải làm xong việc cần làm.

Tí Tòng Hoành nghe Miên Miên nói muốn đi gửi thư, cảm thấy là việc chính đáng, việc đã đồng ý với người ta quả thật phải làm được.

Chẳng qua khi thấy một hòm đầy thư, thay vì nói là thư, không bằng nói là sách.

Cả đường dò hỏi đến Quan Tinh Các, đi về phía thành Đông.

Còn đi qua nhà tỷ phu.

Miên Miên suýt chút nữa muốn luồn vào xem hai đại cháu ngoại trai của mình.

Nhưng ở Kinh Thành như vậy hình như không được, không thể tùy tiện chạy vào nhà người ta.

Như vậy cảm giác kỳ quặc.

Đến Quan Tinh Các, phát hiện Quan Tinh Các cách rất gần Hoàng cung.

Ở phía bên kia của Hoàng cung.

Có một cánh cửa ước chừng nối với Hoàng cung.

Quan Tinh Các ở Kinh Thành rất uy nghiêm.

Không thể tùy tiện vào.

Cho dù lấy vật tín ra, nói là đến gửi thư, vẫn phải đợi một lát.

Sau đó có người dẫn bọn họ vào.

Người đến là một thiếu niên.

Ngũ quan bình thường, rất nghiêm túc.

Nhưng Phán Nha, Ngỗi Bưu và Hắc Tháp đều bị chặn ở bên ngoài.

Không được phép vào trong.

Nhìn người bên trong ăn mặc trắng tinh như vậy, giống như người tu tiên.

Rất lo người bên ngoài vào trong sẽ làm bên trong nhiễm bẩn.

Nếu như nói người quan sát sao ở Kinh Châu như là lập trình viên khổ sở, vậy thì người quan sát sao ở Kinh Thành giống như nhà khoa học cao cấp mặc áo blouse trắng.

Ở chỗ này vậy mà không hiểu sao tràn đầy một loại cảm giác công nghệ cao, xem từ cách trang trí thì cực kỳ gọn gàng sạch sẽ.

Bởi vì không cho dẫn theo tuỳ tùng, là Tòng Hành ôm hòm thư kia, Miên Miên đi theo.

Hai người đi theo cả chặng đường, nhìn thấy đủ các loại thiết bị, cảm giác vừa cổ xưa vừa tiên tiến.

Miên Miên là người ngoài ngành không hiểu.

Trùng ca lại nhìn rất chăm chú, nhìn từng cái từng cái một.

Đi có hơi chậm.

Cả chặng đường đi vừa yên tĩnh lại thần bí.

Giống như đi đến một quốc gia ở một chiều không gian khác.

Đi rất lâu, mới nghe thấy tiếng người.

Có người nói chuyện.

Không biết liệu có nhìn thấy từng người từng người một ngẩng đầu có bệnh thoái hoá đốt sống cổ, ăn mặc trắng bệch, cùng ngẩng đầu, như vậy cảm giác như là thấy một đám quỷ treo cổ đang bay trước mặt ngươi.

Hình như còn ngửi thấy mùi khói.

Ừm?

Mùi khói có hơi thơm?

Miên Miên đi theo thiếu niên dẫn đường, khi thiếu niên đi đến đây thì bước chân nhanh hơn một chút.

Đợi đến bên trong.

Phát hiện bọn họ đang tổ chức một hoạt động khoa học nghiêm túc.

Sử dụng phản xạ ánh sáng của gương để có được nguồn lửa, dùng vật vô cơ để cắt vật hữu cơ, lại dùng thứ tự riêng biệt để kết hợp sắp xếp tổ hợp, dùng lửa thay đổi tính chất của vật chất, sau đó dùng để giải quyết vấn đề thiếu hụt năng lượng.

Nói một cách đơn giản, bọn họ thế mà đang nướng thịt.

Là nướng thịt dê.

Thơm không thể chịu được.

Còn có gia vị.

Một đám người quan sát sao thời cổ đại mặc áo blouse trắng đang tổ chức một hoạt động kiểu lớn có tính nghi thức, cùng nướng thịt.

Chẳng trách không cho bọn họ dẫn theo nha hoàn bảo tiêu.

Đại khái là lo lắng dẫn theo người quá nhiều, thịt không đủ ăn…

*

Lại một ngày.

Sáng sớm.

Đổng thượng thư thức dậy, kéo lão thê đi dạo trong viện.

Làm Công bộ Thượng thư, không giống với lãnh đạo các bộ phận khác, đôi khi vẫn phải tham gia vận hành đủ loại công trình, mặc dù mấy năm nay, dự án chủ yếu biến thành xây nhà, xây viện, xây vũ đài, xây thuỷ tạ, xây ôn tuyền, xây lầu tắm, xây… cho Hoàng Thượng.

Ông ấy mỗi ngày vẫn muốn đi bộ một chút.

Hơi tập luyện một chút.

Thể phách tốt là cơ sở của làm quan.

Thân thể không tốt, chỉ có thể lui xuống sớm, cãi nhau với người khác cũng không đủ khí lực.