Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 284



Lão Đổng vui vẻ nhận lấy, nghe nói khuê nữ của ông ấy thích ăn.

Mạnh Thanh Xà ngông nghênh khệnh khạng đến trước mặt lão Đổng.

Thấy trên bàn ông ấy bày pháp quy pháp tắc chi tiết, biểu tình nghiêm trọng, thỉnh thoảng thở ngắn than dài, ông ấy chớp mắt liền hiểu.

Mối buôn bán đến cửa.

"Lão Đổng, đừng thở dài, thông gia của ta khoanh trọng điểm, ông có muốn mua hay không, thôi vậy thôi vậy, ông người này không tệ, ta trực tiếp khoanh cho ông, ông không cần đưa tiền, ông đừng nói ra bên ngoài là được."

Đổng thượng thư hồi hồn lại nhìn thấy Mạnh Thanh Xà.

"Thông gia? Thông gia gì?"

Bây giờ ông ấy nghe thấy hai chữ thông gia, liền có phản ứng căng thẳng.

Trước đây ông ấy cho Mạnh Thanh Xà đi cửa sau, nhờ thợ chế tạo vũ khí cho ông, là bởi vì lão Đổng thấy nhi tử của Mạnh Thanh Xà làm người không tệ, gia giáo rất tốt, cũng không có tật xấu.

Đáng tiếc là khuê nữ của ông ấy đã hứa hôn rồi, không thể ăn trong chén nhìn trong nồi, nhưng cũng cha phép thân cha là ông ấy đây, nhìn xem thanh niên tài giỏi nhà người khác chứ.

Bây giờ nghe Mạnh Thanh Xà nói thông gia.

Nhớ lại, đại nhi tử của Mạnh Thanh Xà đã thành hôn rồi, nghe nói tôn tử một lượt sinh hai, Mạnh Thanh Xà tuyên truyền khắp triều đình, chim trên nóc triều đình cũng biết chuyện này.

Đại nhi tử nhà người khác đều đã làm cha rồi.

Khuê nữ nhà mình lại sinh bệnh tâm thần, muốn ân nhân cứu mạng đến cưới mình.

Hu hu hu, nhớ lại, Đổng thượng thư liền bi thương từ tận đáy lòng.

"Giang thị lang là thông gia của ta, hắn là người thật sự tốt, chủ yếu là trông tuấn tú lịch sự, làm người thật thà, không có tâm nhãn, chăm chỉ làm việc, bà thông gia là người cũng tốt, có đạo quản gia, cho nên khuê nữ của họ cũng chính là nhi tức phụ của ta, dạy dỗ quá giỏi, trù nghệ vô địch, nàng ấy đến nhà chúng ta mấy ngày, cả nhà chúng ta đều béo mấy cân, cơm canh quá ngon, hai đại tôn tử kia của ta cũng vậy, lớn lên trắng nõn mập mạp... "

Mạnh Thanh Xà nói chuyện với người ta, nói chuyện được một lúc thì bệnh cũ lại tái phát, chuyển đến hai đại tôn tử của mình.

Nhìn ánh mắt của lão Đổng đối diện trống rỗng, mới có chút xấu hổ chuyển lại chủ đề.

"Thông gia ta, người thật sự tốt, có thể qua lại, hắn còn biết vòng trọng điểm... "

Đổng thượng thư đột nhiên nắm tay của Mạnh Thanh Xà, nhiệt tình hỏi: "Thông gia của chúng ta có nhi tử không? Bao nhiêu tuổi? Có hôn phối chưa?"

*

Quan nha Công bộ, cũng không xa hoa, ngược lại là rác hơi nhiều.

Chỗ này một đống, kia một đống, kia kia một đống.

Đều là vật liệu xây dựng.

Không nỡ vứt.

Liền hiện vẻ hơi bừa bộn.

Tất nhiên cổng lớn rất uy nghiêm.

Mặt mũi triều đình không thể ném.

Phòng làm việc của Đổng thượng thư rất lớn.

Rất nhiệt tình kéo Mạnh tướng quân nói chuyện tỉ mỉ.

Ông ấy tốt xấu làm quan đến Thượng thư rồi, tự nhận ánh mắt còn có thể.

Mặc dù vừa mới bị lừa.

Nhưng đó là ngoài ý muốn, Liễu thị lang là thuộc hạ của ông ấy, hai người là đồng liêu nhiều năm, nhìn Liễu Đồng từ nhỏ đến lớn, không quá thông minh, cũng không có tật xấu lớn, ai có thể nghĩ tới lớn lên lại thay đổi.

Ngoại trừ đó ra, Đổng thượng thư cảm thấy chính mình nhìn người vẫn chuẩn.

Nếu không vị trí Thượng thư này cũng không đến lượt ông ấy ngồi.

Mạnh Thanh Xà này chắc chắn là người tốt.

Bộc trực rộng rãi, đại ngu nhược trí.

Nhưng Mạnh lão tướng quân thì không chắc.

Nếu nói Mạnh Thanh Xà là một con Ô Tiêu Xà loè loẹt sặc sỡ, hành động nhanh chóng, phản ứng nhanh nhẹn, giỏi về chạy trốn, tính cách ôn hòa, nhìn có vẻ đáng sợ, thực tế không cắn người, chỉ khi bị dọa sợ quá độ hoặc ép đến bất đắc dĩ mới cắn người.

Mạnh lão tướng quân chính là "Ba", cũng gọi là Ngũ Bộ Xà, Thất Bộ Xà, Trăm Bộ Xà [1] , hổ mang miệng nhọn. Nhìn tên là không cần giải thích. Sẽ cắn người, rất hung dữ, có thể cắn c.h.ế.t người.

[1]

[1] rắn cắn trúng đi năm bước, bảy bước, một trăm bước là chết.

Mạnh lão tướng quân không phải là một con rắn tốt.

Có thể khiến Mạnh Thanh Xà hài lòng, nói rõ là đối phương ít nhất là người hiền hậu.

Có thể khiến Mạnh lão tướng quân hài lòng, nói rõ đối phương là người thông minh.

Vừa hiền hậu vừa thông minh, đó không phải là thông gia của chính mình, thì là ai?

Đổng thượng thư nghiêm túc dò hỏi một phen.

"Thông gia của chúng ta, nhi tử? Có chứ. Phong ca nhi, trung hậu thành thật, võ nghệ không tầm thường, ngày ngày cùng nhi tử ta dậy sớm luyện võ, nóng lạnh không từ, cực kỳ nỗ lực. Nghe nhi ta nói, Phong ca nhi học thức không tầm thường, nếu không phải... thi khoa cử chắc chắn cũng có thể đậu, nhìn thông gia ta là biết, người thông minh đến cỡ nào. "

TBC

Đổng thượng thư kéo lão Mạnh, ngồi xuống, rót trà cho ông ấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chúng ta triển khai nói tỉ mỉ.

Lại lôi một gói thịt khô từ ngăn kéo ra.

Đưa cho lão Mạnh một miếng.

Lão Mạnh người này thật thà, chắc chắn sẽ không nói dối.

Chỉ là người này quá thẳng, cũng không biết uốn éo vòng vo, phải cẩn thận phân tích tình hình cụ thể từ lời nói của ông ấy.

Công vụ cũng không làm nữa.

Đổng thượng thư kéo Mạnh Thanh Xà nói chuyện vui vẻ một buổi sáng.

Làm cho Mạnh Thanh Xà đều nói đến mức hơi chóng mặt.

Lão Đổng này sao lại có thể nói chuyện nhiều như vậy.

Giống như đại gia đại nương ở công viên xem mắt giúp con cái.

Cái gì cũng nói, mặc sức tưởng tượng.

Nói xong, nghĩ đến trưa rồi, vốn dĩ còn muốn mời lão Mạnh ăn cơm.

Lão Mạnh kiên định muốn về nhà ăn.

Cơm nhà mình ngon.

Lại khoe khoang một đợt.

Đổng thượng thư cũng không tốn tiền.

Thả người đi.

Ông ấy cẩn thận phân tích thông qua nội dung của lão Mạnh, bỏ qua những thứ lung tung rối loạn, giữ lại nội dung chính chủ yếu.

Điều kiện Giang gia chắc chắn vẫn ổn, của hồi môn của nhi tức phụ Mạnh Thanh Xà rất hậu hĩnh, chỉ là bề ngoài không thể hiện, người Giang gia rất điệu thấp. (Có tiền, gả qua không phải chịu nghèo, điệu thấp, không dễ bị hại chết, không dễ xảy ra chuyện.)

Chủ mẫu nắm quyền Giang gia tính tình rất tốt, bởi vì nhi tức phụ của Mạnh Thanh Xà có hơi ngốc bạch ngọt, tuỳ tiện cẩu thả, không phải thật lòng yêu hài tử, không thể dạy ra tính cách như vậy. (Mẹ chồng tính tình tốt, dễ ở chung.)

Giang Phong văn võ song toàn, nhưng trước trán từng bị thương, dung mạo hẳn là rất đẹp, Mạnh Thanh Xà nói tận mấy lần, trông tuấn tú. (Từng bị thương cũng không phải chuyện xấu, nếu như thập toàn thập mỹ, đã là phu quân của người khác từ sớm rồi, có chút khiếm khuyết, nói không chừng cũng là vì có chút khiếm khuyết nên mới còn đến bây giờ.)

Tính tình Giang Phong tốt, yêu thương muội muội, đối xử với người khác cực kỳ kiên nhẫn, rất hoạt bát, yêu cười, chỉ là có chút hàm hậu không có tâm nhãn. (Nhìn Giang thị lang, nói không có tâm nhãn, cái này chờ xem xét, chẳng qua người toàn thân đều là tâm nhãn như Giang thị lang, hài tử không cần có quá nhiều tâm nhãn.)

Giang Phong không có sở thích bất lương, thời gian đều dùng để học tập, gia giáo rất nghiêm. Giang gia không có tiểu thiếp, không có người lung tung. (Điểm này rất tốt, gia phong nghiêm chính, khuê nữ sau này không chịu ấm ức.)

Nói chuyện rất lâu rất lâu.

Đổng thượng thư hiện tại gấp đến không thôi.

Giá y của khuê nữ đều thêu xong rồi.

Tân lang không đến không được.

Ông ấy cũng là người quả quyết, chuẩn bị lại đi tiếp xúc với Giang thị lang một chút.

Dù sao lão Mạnh người này, trí thông minh lúc cao lúc thấp, không nắm được chuẩn.

Đổng thượng thư ăn cơm xong liền đến bên tổng nha môn kia.

Hoàng môn Thị Lang thường phải vào cung, không vào cung thì chờ ở ngoài.

Khi Đổng thượng thư đến, Giang thị lang thật sự chưa vào cung.

Giang thị lang dưới sự chỉ thị của Lư Tướng, bị người bài xích ra ngoài.

Một mình trong phòng làm việc.

Cũng không có việc cho hắn làm.

Hắn cũng không sao cả.

Bị bài xích không sợ.

Chút tiền lương đó còn muốn hắn liều mạng làm việc, nghỉ ngơi không tốt sao.

Giang thị lang nghĩ rất thoáng.

Mấy ngày nay thấy thành quả chiến đấu thỉnh thoảng được thông gia phái người gửi đến.

Hắn còn thuê một kế toán ngoài (phòng thu chi) đếm giúp.

Tất nhiên người ngoài không dễ vào.

Giang Trường Thiên liền chọn một đồng liêu trước đây cùng chờ chọn quan.

Đồng liêu đó bần hàn, thuê phòng còn thuê không nổi, đến bái phỏng Giang Trường Thiên, Giang Trường Thiên còn hỗ trợ một khoản tiền.

Nhưng hắn bình thường không dễ dàng làm người tốt.

Tiền cho ra ngoài, cũng phải có lợi ích tương đương, cho không không được.

Cho không một lần, lần thứ hai ngươi cho không không? Lần thứ hai cho rồi, lần thứ ba có cho không?

Lần nào không cho ngươi chính là không phải người tốt.

Cho nên Giang Trường Thiên mời đồng liêu đó đến, ghi sổ giúp, tiện thể còn cho tiền công. (Khi cho tiền, trừ đi tiền hắn đưa ra, chủ yếu là không phải thân huynh đệ, cũng phải tính toán rõ ràng.)

Đồng liêu cũng cực kỳ cảm kích.