Công việc này có thể diện, là làm giúp Thánh thượng, rõ ràng Giang huynh có thể tự mình làm được, Giang huynh nhàn rỗi phơi lưng phơi cả buổi sáng, nhưng để giải quyết chuyện lửa xém lông mày của hắn ta, cứng rắn để hắn ta làm, không chỉ cho tiền, còn cho hắn có cơ hội lộ mặt.
Đây là làm việc cho Thánh thượng và Lư Tướng, làm tốt, lỡ như được khen thưởng, luôn có cơ hội.
Vì vậy đồng liêu Trần Cửu Cúc cực kỳ cảm kích, tính toán cực kỳ cẩn thận tận tuỵ, trưa ăn cơm cũng không dừng lại nghỉ ngơi.
Ăn qua quýt cho có hai miếng tiếp tục tính.
Tiền quá nhiều.
Nối tiếp không ngừng.
Chia thành ba phần.
Phải ghi sổ từng khoản từng khoản một, sổ sách phải rõ ràng.
Cho nên khi Đổng thượng thư đến, Giang thị lang đang nghiêm túc đọc sách.
Ánh nắng buổi chiều đã nghiêng.
Xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng.
Giang thị lang mặc quan bào màu xanh đậm, tóc dài xõa vai, đang tựa vào ghế lật xem sách, ngồi không được ngay ngắn lắm, dáng vẻ có hơi lười biếng.
Trên mặt bàn có nước trà điểm tâm.
Dụng cụ trà hình như không phải trong quan nha, hẳn là hắn tự mang đến.
Chén trà lớn, có thêm lỗ lọc trà, thiết kế rất đặc biệt.
Trong chén còn có một túi đựng nước nóng, dưới bàn có một thùng lửa.
Trong phòng khác lạnh lẽo, không thoải mái.
Còn phòng của Giang thị lang này bước vào là cảm thấy thoải mái.
Nhìn thấy người đến, Giang thị lang đứng dậy, chào hỏi khách khí.
Đứng mặt đối mặt.
Trong lòng lão Đổng không khỏi thầm khen một tiếng, quá tuấn tú!
Thông gia này trông đúng thật là tuấn tú lịch sự!
Nhi tử cho dù không giống cha, dung mạo này, lại giảm một nửa cũng đủ đẹp rồi.
Khuê nữ nhà mình, Đổng thượng thư vẫn có chút hiểu biết.
Khuê nữ nhà mình thích xinh đẹp.
Tiểu tử Liễu gia kia chính là mặt mũi còn tạm ổn, tật xấu khác một đống, khuê nữ cũng nhịn.
Nhưng so với thông gia trước mắt này, không thể so sánh, xách dép đều không xứng.
Vẻ mặt của Đổng thượng thư đầy mặt nhiệt tình, giọng nói vang dội, cười lên gần như có chút nịnh hót.
Giang Trường Thiên có chút không hiểu ra làm sao.
Người này hắn nhớ, người trong triều đình, hắn liếc một cái, cộng với tài liệu chi tiết của Dạ Hàng huynh cho hắn, hắn đều nhớ kỹ.
Người trước mắt này là Công bộ Đổng thượng thư, nghe nói là người cương trực công chính, có thể làm việc, là một nhân tài hữu dụng.
Giang thị lang nhiệt tình chào hỏi.
Không biết Đổng thượng thư đại giá quang lâm, có chỉ giáo gì.
Cấp bậc lãnh đạo này, chắc hẳn không phải là đến lấy đáp án.
Giang Trường Thiên vẫn rất tự biết lấy mình, mọi người đều là nhìn mặt mũi của Lư Tướng, không liên quan đến hắn.
Đổng thượng thư vui vẻ ngồi xuống nói chuyện.
Không nói gì khác, chỉ nhìn dung mạo Giang thị lang này, đã khiến người cảm thấy vui vẻ.
Cảnh đẹp ý vui mà.
Truyền thuyết nhi tức phụ của Mạnh Thanh Xà, dung mạo như Đát Kỷ, xem ra không phải vô căn cứ, chuyện xảy ra ắt có nguyên nhân.
Dung mạo này của cha, khuê nữ có thể không đẹp sao?
Thật là Mạnh Thanh Xà chiếm lợi lớn rồi, hai đại tôn tử chắc chắn trông cũng đẹp.
Đổng thượng thư cũng không nói xa nói gần.
Ông ấy ngồi trước mặt Giang thị lang liền nói: "Nghe Mạnh đại nhân nói trưởng tử của Giang gia thị lang ngài chưa hôn phối, không biết có người ưng ý hay chưa, nếu như chưa có, lão hủ sẵn lòng làm mai, kéo dây."
Giang Trường Thiên hiểu ngay.
Không giống như nói chuyện với Mạnh Thanh Xà cả buổi sáng, miệng đều khô rồi, Mạnh Thanh Xà cũng không hiểu tại vì sao hôm nay lão Đổng lại nhiệt tình như vậy.
"Chưa từng, khuyển tử không có người ưng ý, nếu như Đổng đại nhân có thể kéo dây, tất nhiên là cực tốt, không biết là cô nương nhà nào, ngày mai ta bảo thê tử đến cửa bái phỏng."
Đổng thượng thư nhìn Giang thị lang càng hài lòng hơn, không chỉ dung mạo đẹp, trên người trên đầu Giang thị lang này, chi tiết mọi chỗ đều cho thấy, hắn sống rất tốt, đầu tóc sạch sẽ chỉnh tề, ống tay áo mới tinh, cổ áo thẳng phiu, bố trí trong phòng này tốt, ăn uống nhàn hạ, giày sạch, giữ ấm tay còn có túi nước nóng, đủ các loại, những chi tiết này đều nói rõ, nội trạch nhà hắn rất tốt, thê hiền.
Chỉ dựa vào một điểm này, khuê nữ nhà mình gả qua, chắc chắn có thể sống tốt.
Đổng thượng thư vỗ xuống bàn một cái, không đỏ mặt nói: "Nhà có nữ ngoan."
*
Thịt nướng của Quan Tinh Các rất ngon.
Đại khái là bởi vì đầy đủ công nghệ cao thời đại này.
Người đưa tin của Trịnh sư huynh.
Bọn họ đã biết Miên Miên sẽ đến.
Thời đại này khoảng cách xa, giao thông không thuận tiện.
Nếu như thật sự có nội dung rất quan trọng muốn gửi.
Bình thường sẽ có tận mấy người gửi thư, giao chéo cho nhau.
Miên Miên mang thư mà người quan sát sao ở Kinh Châu đã viết trong nhiều năm đến, Miên Miên nghĩ lâu như vậy không gửi đi, có thể đã không chỉ là thư tín, có thể là cảm ngộ, cũng có thể là luận điểm, ý tưởng, tóm lại là thứ khá quan trọng.
Hắn lại dặn dò có người đến Kinh Thành gửi thư, nói sẽ có người gửi thư.
Người gửi thư của người gửi thư.
Cho nên khi Miên Miên đến, người của Quan Tinh Các cũng không ngạc nhiên.
Ăn thịt nướng xong, sau đó mọi người cùng nhau xem thư.
Miên Miên và Trùng ca cũng nhận được quyền lời xem thư.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thật sự rất nhiều.
Có thư nội dung rất ngắn.
"Hôm nay thân thể đau đớn không thể chịu được. Trời lạnh. Có người tạo phản, bách tính chạy trốn."
"Hôm nay thân thể hơi tốt một chút, nội ngoại thành yên tĩnh rồi."
"Đau đầu. Chiều tối hôm nay ở trước cửa sổ có một con chim trước, dừng lại rất lâu."
TBC
"Hôm nay vì sao rất khác, ta phải ghi lại. Vẽ xong bản vẽ, đã đến chính ngọ, nằm xuống liền ngủ, tỉnh dậy, trời tối, vội vàng chạy đi quan sát sao."
…
Ngày này qua ngày kia.
Người của Quan Tinh Các cùng nhau sắp xếp.
Dựa theo thứ tự thời gian trước sau.
Miên Miên sắp xếp cùng xong mới biết, người quan sát sao đều có loại truyền thống này.
Người quan sát sao ở mọi nơi sẽ ghi lại cuộc sống thường ngày cả đời của mình, có nghĩa là bọn họ cảm thấy đại hạn của mình sắp đến, cần người của Quan Tinh Các ở Kinh Thành gửi cho bọn họ người quan sát sao thay thế mới, hoặc là bọn họ tự tìm người kế nhiệm mới.
Bản ghi chép này cho người của Quan Tinh Các xem, cũng là thông báo cho bọn họ, ở bên bọn họ, sẽ có vấn đề gì, tốt nhất chọn người như thế nào.
Vặt vãnh, cảm động, cũng có giá trị.
Giống như một cuốn sách rất rất tốt.
Miên Miên nghĩ hoàn toàn có thể chỉnh lý rồi xuất bản.
Cảm giác như tìm được một chút việc làm.
Nàng còn có một cửa tiệm, chưa nghĩ ra được có thể làm gì.
Nếu dùng để xuất bản sách, thuyết trà của cô bà, kinh nghiệm làm đẹp, chăm sóc sau sinh, đủ các loại, nội dung thực dụng như vậy, đều có thể xuất bản, nguồn kiến thức của con người ở thời đại này rất mỏng manh, hơn nữa của mình mình quý, nếu như có sách, sách có ích, mọi người đều sẽ rất quý trọng.
Đọc thư ở Quan Tinh Các, đọc đến chiều tối, mới dạo bộ về nhà.
Là một ngày có vẻ có thu hoạch.
…
…
Giang Trường Thiên hết giờ làm về nhà.
Nói với thê tử: "Ta đã viết thư cho Phong ca nhi rồi, bảo nó mau về, ta đã xem cho nó một môn hôn sự, hẳn là rất tốt, ngày mai nàng mang quà đến cửa bái phỏng."
Tần Lạc Hà chưa chưa nói chuyện nàng ấy gặp được cô cô cho tướng công nghe.
Nghĩ đợi tướng công gặp được, chắc hẳn sẽ ngạc nhiên.
Không nghĩ tới tướng công đã cho nàng ấy một ngạc nhiên trước.
Nàng ấy bận tâm chuyện hôn sự của Phong ca nhi rất lâu rồi.
Du Tỷ Nhi đều đã xuất gia có oa nhi, Phong ca nhi là huynh trưởng vẫn còn độc thân.
Nhưng tính cách nàng ấy không phải kiểu thích lẩm bẩm, lo lắng mặc dù có lo lắng, nhưng cũng không suốt ngày lẩm bẩm treo bên miệng.
Nàng ấy tin tướng công nhất định có cách.
Không phải sao, tướng công đã tìm được nhà tốt rồi.
Nhà mà tướng công công nhận nhất định rất tốt, dù sao thì tướng công cũng thông minh hơn.
Tần Lạc Hà được nhắc nhở, nhanh chóng sai người mời Ân cô về.
Chuyện lớn như vậy, vẫn phải có Ân cô trấn giữ.
Không thể vì nàng ấy đến cửa thể hiện kém, đẩy hôn sự tốt của Phong ca nhi đi.
Còn phải chuẩn bị đồ vật gì, cũng phải có điều lệ, ở Kinh Thành này dù sao cũng không quen.
"Đổng cô nương hủy hôn với Liễu gia, à, có nghe qua." Tần Lạc Hà gật đầu.
"Chuyện tốt, nếu không hủy hôn, không đến lượt ca nhi nhà chúng ta, gia thế tốt biết bao nhiêu, cô nương tốt biết bao nhiêu."
Vì vậy, ngày thứ hai.
Giang thị lang đi làm.
Tần Lạc Hà dẫn Ân cô cùng một chuỗi quà, đến Đổng gia bái phỏng.
Mà hai người Miên Miên và Trùng ca đi chùa xem pháp sự.
…
Tí Tòng Hoành cảm thấy cuộc sống hàng ngày bây giờ đều cực kỳ đầy đủ bận rộn.
Mỗi ngày đều có lý do ra ngoài.
Hôm nay phải đến chùa ở chung với linh hồn của cha (giả định là có).
Hai người đều mặc áo bào trắng.
Có lẽ là ăn cơm nhà Miên Miên nhiều quá, động tác cũng có chút nhất trí.
Có cảm giác lười biếng không sao cả.
Hai người cùng ngồi xe ngựa đến Thái A Tự.
Sáng sớm.
Tiếng chuông chùa du dương.
Đến trong chùa, hương khói thịnh vượng.
Ngửi mùi này thực ra còn rất thơm.
Nhìn các hoà thượng mặc tằng bào, bận rộn vội vã, xoay vòng vòng, gõ mõ, quả thật rất náo nhiệt.
Tí Tòng Hoành nhìn một chút, có chút ngoài ý muốn, số lượng hoà thương nhiều hơn ngày đầu tiên rất nhiều, chẳng lẽ Tần cô cô thêm tiền?
Hẳn là không phải, theo hiểu biết của hắn về Tần cô cô, Tần cô cô sẽ không thêm tiền này.
Thật ra hắn cũng rất có tiền, chẳng qua sống chung một chỗ, hình như cũng không thích hợp tính toán rõ ràng, tính toán từng thứ từng thứ một rõ ràng, sẽ có cảm giác rất xa cách.
Tần cô cô luôn nói, nên tiết kiệm thì tiết kiệm nên tiêu thì tiêu.
Tần cô cô ở một số phương diện rất tiết kiệm, nhưng ở một số phương diện lại rất nỡ chi.
Nàng ấy không quan tâm đến thứ ở mặt ngoài, nhưng rất quan tâm đến cảm giác thoải mái của người nhà.