Giang Phong biết cha nương bận tâm chuyện hôn sự của hắn đã lâu, ở Kinh Châu đều sàng lọc tất cả mọi nhà một lần, ước chừng không có nhà nào vừa lòng cha nương, cho nương cũng không nói một tiếng.
Thật ra hắn cũng không để ý lắm, hắn cảm thấy thành hôn hay không cũng không quá quan trọng, hắn cảm thấy chính mình hình như đã mất đi khả năng thích người khác.
Rất khó có lòng trắc ẩn với người khác.
Nhưng trong khoảng thời gian ở Giang Châu, cùng huấn luyện đọc sách làm việc với mấy người Tí huynh bọn họ, lại cảm thấy cuộc sống rất tốt rất sinh động rất chân thật.
Hắn cực yêu náo nhiệt.
Sợ bóng tối.
Cô nương mà ngày hôm đó nhặt được từ trong sông lên tự xưng cha là Công bộ Thượng thư có rất nhiều của hồi môn.
Trong lòng Giang Phong có hơi kích động.
Nhất là nhìn nàng ấy, rất yêu cười, rất náo nhiệt.
Cái nhìn đầu tiên, Giang Phong đã cảm thấy a nương chắc chắn sẽ thích cô nương này.
Cô nương như này, cho dù chôn cùng một chỗ, hẳn là cũng sẽ không cô đơn nữa.
Nhưng hắn cũng hơi do dự, vẫn là thương lượng với Mộc tiên sinh rất lâu.
Hắn chỉ là một kẻ tầm thường, cái gì cũng không phải, phụ thân cũng chỉ là một Thị lang, thân phận còn là do phản tặc được chiêu an, đối phương sẽ nhận sao?
Cha của đối phương còn là Thượng thư.
Tiểu cô nương có thể chỉ là làm theo ý mình.
Chính mình bên này không thể dùng ơn cứu mạng đi cầu hôn, này với lưu manh có khác biệt gì.
Cho nên khi tiễn cô nương đó đi, Giang Phong bọn họ đều không lộ diện, lo sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cô nương đó.
Mộc Tê Trì là người tích cực với đại nghiệp tạo phản nhất.
Thượng thư Công bộ, cho dù không thể dùng người của Công bộ để đóng tàu cho bọn họ, nhưng trước tiên xây dựng quan hệ tốt cũng được, ngay trong đêm lại đào ra một đống bảo vật cho Giang Phong, bảo hắn đi cầu hôn.
Giang Phong lại không muốn đi.
Nếu là như vậy, không công bằng với cô nương đó, cô nương tốt nhà người ta, hắn cầu hôn như vậy, mục đích không trong sáng, không xứng.
Hắn không thành hôn cũng được, không sao cả.
Bởi vì chuyện này, hắn nảy sinh bất đồng với Mộc tiên sinh.
Mộc Tê Trì cảm thấy thật sự chả sao cả, ngươi đối xử tốt với cô nương kia như thường là được, sao ngươi lại chân thành thế chứ.
Giang Phong không phải chân thành, hắn tự nhận mình không phải một người tốt, nhưng trong một số phương diện thì vẫn có kiên trì, chỉ cần đặt cô nương kia vào vị trí của muội muội mình, liền không muốn làm như vậy.
Kết quả đang tranh cãi, thì nhận được thư nhà gọi Giang Phong về gấp, đã nói xong một mối hôn sự tốt cho hắn.
Mộc Tê Trì chỉ có thể thầm nói đáng tiếc, bỏ ý định xúi giục, dù sao bây giờ hắn là mưu sĩ, hắn tuyệt đối tin phục Chủ công của mình.
Giang Phong cũng không rối rắm nữa, cha nương thấy tốt, mạng của phụ mẫu, lời của bà mai, đây là đường đường chính chính.
Bỏ gạch đá xuống, vỗ vỗ tay.
Phi ngựa như bay trở về Kinh Thành.
Vừa đúng lúc ăn bữa tối.
Giang Miên Miên và Trùng ca chơi trong chùa cả ngày, Miên Miên chơi, Trùng ca chịu trách nhiệm ở trong lòng thúc giục cha hắn dập đầu.
Không ngờ tới a huynh trở về, vậy mà lại sắp kết hôn.
Hiệu xuất của cha nương cao như vậy, mới đến Kinh Thành không lâu, đã giải quyết xong đại sự cả đời của đại ca.
Không chỉ như vậy, còn giúp đại ca kiếm được một thân phận công chức.
Tiểu thái giám đến truyền chỉ, còn ban thưởng, thị vệ mang đao lục phẩm.
Giang Miên Miên mấy ngày này chỉ chơi bời linh tinh, không biết đã xảy ra chuyện gì, cha nàng cũng quá trâu bò rồi.
Công chức này không cần thi, đã trực tiếp vào, đúng thật là, đột nhiên cảm giác được loại ngạo mạn của quan nhị đại rồi.
Tiếc là chính mình không phải nam tử, nếu không nói không chừng cũng kiếm được chức công chức để làm.
Giang Phong về mang theo rất nhiều quà cho Tòng Hoành, cũng mang quà cho Miên Miên.
Thấy Tòng ca nhi sống trong nhà rất thoải mái, đã biết trợn trắng mắt, xem ra rất hòa hợp.
Nhìn Miên Miên vẫn nhảy nhót khắp nơi, vui vẻ không thôi, trong đầu hiện ra hình ảnh cô nương kia, nếu như nàng ấy đến, cũng sẽ nhảy nhót khắp nơi đi, như vậy trong nhà ước chừng sẽ náo nhiệt vô cùng.
Do dự một chút.
Sau bữa tối, Giang Phong vẫn thành thật kể chuyện cứu người với phụ mẫu.
Tần Lạc Hà ha ha cười lớn: "Ta nói sao tiểu cô nương đó nhìn ta lại nhiệt tình như vậy, hóa ra đã gặp qua con rồi."
Nói ra, mới biết, người mà phụ thân định thân cho hắn và cô nương hắn cứu là một người.
Viên mãn rồi.
Thương lượng xong đợi ngày nghỉ tắm gội sẽ đến cửa giạm hỏi.
Giang Phong hít sâu một hơi.
Luôn cảm thấy có hơi quá may mắn, không dám tin tưởng, số phận mình tốt như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chính mình ra ngoài một chuyến, trở về đã có tức phục, có quan.
Trời tối, Giang Phong nằm trên giường trong nhà, cảm thấy rất yên tâm, đặc biệt yên ổn
…
Trời tối, Lư tướng tan làm, còn chưa thể lên giường thoải mái nghỉ ngơi.
Mấy ngày nay ông ta luôn cảm thấy bả vai rất đau mỏi.
Trước kia đau thì đau, hạ nhân xoa bóp một chút là khoẻ.
Bây giờ đau lại cảm giác giống như trên đỉnh đầu có tận mấy cái nồi và lò.
Nặng trĩu, nặng không thôi.
Về đến phủ Tể tướng.
Vẫn còn khách đến bái phỏng.
Một phòng tiếp khách trong phủ Tể tướng, được gọi là tiểu triều đình.
Rất nhiều chuyện trong đình, quyết sách chân chính, thật tế là phát sinh ở trong phòng tiếp khách này.
Bả vai của Lư tướng đau đớn không thôi, ngay cả khi tiếp khách, cũng phải để hạ nhân xoa bóp liên tục.
Một trong số phó tướng, Hạ Hạ Tân, là một trung niên gầy gầy.
Là nanh vuốt của Lư tướng, chó săn trung thành.
Thấy điệu bộ này của Lư tướng, trong lòng cảm thấy Lư tướng càng ngày càng kiêu ngạo, trước kia tiếp khách còn khách khí hạ mình cầu hiền, giờ ngay cả giả vờ cũng không thèm giả vờ nữa.
Mấy người hội nghị khẩn cấp, tất nhiên không phải nói chuyện về những chuyện nhỏ như đọc thuộc pháp quy pháp tắc tế tắc, bọn họ chính là bàn về bước tiếp theo của đại sự trong triều đình.
Hạ phó tướng chọn từ chuốt câu nói: "Đại hoàng tử mất thế, Lục hoàng tử đã thành đại thế, nếu như hắn ta lên ngôi, sợ rằng đầu tiên sẽ lấy chúng ta để răn dạy, có lẽ, chúng ta có thể cân nhắc Thất hoàng tử một chút, Hoàng thượng không thích Thất hoàng tử, Thất hoàng tử không có trợ lực khác, hắn ta chỉ có thể dựa vào chúng ta, Thất hoàng tử là người si tình, không có dã tâm, dễ khống chế, nhi tử hắn ta cả ngày cũng chỉ xoay quanh bên Liễu tiên tử kia, không thể thành đại sự."
"Ai da!" Lư tướng kêu lên một tiếng.
Hạ nhân xoa bóp ấn tay hơi mạnh vào một vị trí, đau.
Lư tướng nhớ lại nhi tử ít nhà mình cũng xoay quanh Liễu tiên tử đó, dăm ba hôm lại bị thương, không vui.
Hạ nhân sợ hãi quỳ xuống lui ra ngoài.
Xoay đầu liền nghe thấy tiếng trầm vang đánh giết.
Người vừa xoa bóp vai cho Lư tướng bị đánh chết.
Ngoài phòng tiếp khách, trời tối u ám.
Trong góc có một cái cây, lá đỏ đầy cây, cực kỳ đẹp.
Máu chầm chậm chảy đến gốc cây.
*
Ngày nghỉ tắm gội.
Cuối cùng cũng được nghỉ ngơi.
Này vẫn là bắt đầu đi làm từ hạ tuần [1] .
[1]
[1] mười ngày cuối của tháng.
Đã trải qua một lần Hoàng thượng thượng triều, sau đó đến ngày nghỉ tắm gội.
Vẫn cảm thấy rất mệt.
TBC
Chủ yếu là thời gian ở cùng người nhà ít đi.
Giang Trường Thiên có hơi không vui.
Hắn nỗ lực thăng tiến, chính là hy vọng người nhà có thể sống tốt hơn, hắn có thể có càng nhiều nhiều thời gian ở cùng người nhà hơn.
Nếu không thể ở cùng người nhàm mỗi ngày đi nha môn mài mòn thời gian, luôn cảm thấy có chút bỏ gốc bắt ngọn.
Hơn nữa ngày nghỉ tắm gội chỉ có một ngày.
Cho nên lịch trình hôm nay sắp xếp hơi bận rộn.
Sáng sớm, cả nhà đều phải đến chùa làm pháp sự cho Tí Lộc.
Bởi vì trước đó đã nhắc qua một câu.
Bên kia Giang Du cũng sẽ đến, mang theo hai tiểu hài nhi cùng đi.
Vậy là nhiều người rồi.
Hai đại gia đình.
Sau đó nói xuống núi, buổi chiều sẽ để Mạnh Thanh Xà cùng đi đến Đổng phủ dạm hỏi.
Người c.h.ế.t là lớn nhất.
Đã hẹn trước thời gian bái phỏng, Đổng thượng thư cũng có thể hiểu được.
Không chỉ hiểu, còn cảm thấy Giang gia như vậy mới là nhà có tình nghĩa.
Mặc dù thân phận của Tí Lộc nhạy cảm, nhưng Giang Trường Thiên dù sao cũng là đi theo lập nghiệp cùng Tư Lộc, bây giờ người mất, làm pháp sự cho đối phương, nhận nuôi hài tử của đối phương, đây là điều nên làm, mặc dù có càng nhiều người sau khi vào triều làm quan, hận không thể phủi bỏ quá khứ, thể hiện lòng trung thành.
Loại trung thành đó có, không thành thật.