Cho dù biết cô cô của Liễu tiên tử là Thất hoàng tử phi, nhưng bây giờ Thất hoàng tử tiếng tăm không nổi bật, cũng không phải là ứng cử viên đắc lực cho chức Thái tử, nhìn không có cơ hội gì.
Chỉ là một Hoàng thân bình thường.
Ở Kinh Thành tông thất đều có cả đống.
Cho nên lại ép Liễu Đồng đến xin lỗi cầu hôn.
Khiến Đổng phu nhân tức giận muốn chết.
Mấu chốt nói là đến xin lỗi.
Kết quả Liễu Đồng nói: Xin lỗi, Đổng muội muội, trong tim ta chỉ có Thanh Thanh, thế gian không có bất kỳ nữ tử nào so được với nàng, cho dù ta cưới muội, trong tim cũng chỉ có nàng ấy.
Đổng phu nhân tức đến mức tìm gậy, đánh loạn lên Liễu Đồng một trận.
Này là đến xin lỗi sao?
Này là đến đ.â.m vào tim.
Khuê nữ ta không gả đi được sao?
Này cứ phải ngươi cưới, ngươi cưới rồi, trong lòng còn để người khác.
Mặt mũi ngươi lớn như vậy sao.
Đổng phu nhân quá tức giận, lập tức mắng đuổi người đi.
"Cô nương ta có người cưới, đẹp hơn ngươi gấp trăm lần, xuất chúng hơn ngươi một trăm lần, cưỡi ngựa cao lớn đến nghênh cưới, loại như ngươi xách giày cho hắn còn không xứng!"
"Ngươi là một kẻ thường dân cái gì cũng không phải, ngươi có tư cách gì, phu quân của khuê nữ ta chắc chắn có chức quan trên người, cút."
Đánh kèm theo mắng xua đuổi người đi.
Đổng phu nhân tức đến nỗi tay run.
Đổng A nhìn a nương như vậy, có hơi ngại ngùng nói: "Nương, ân nhân cứu mạng con hình như là thường dân, không có chức quan trên người."
TBC
Đổng phu nhân giận dữ nói: "Bảo cha con đi cửa sau, cha con làm quan cả đời rồi, bảo ông ấy hạ mặt già đi cầu xin, ta không tin, cầu không được một chức quan."
Ma ma:... Lão gia hẳn là không làm được, thôi bỏ đi, loại lời này để lão gia tự nói đi.
Đổng A vui vẻ hào hứng tiếp tục thêu gia y.
…
Buổi chiều.
Nắng ấm gió êm.
Thích hợp uống trà trò chuyện.
Trong cung điện thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng cười vui vẻ.
Giang - thêm mắm thêm muối - thị lang biết rõ thêm mắm thêm muối cũng có giới hạn.
Nói xong hai câu đó thì không lại nhắc đến Lư Tướng nữa.
Tiếp theo liền bắt đầu nói chuyện nhà với Hoàng thượng.
Hoàng thượng hỏi Giang ái khanh hai ngày nay đang làm cái gì?
Người không giỏi nói chuyện có thể sẽ trả lời đang làm việc.
Mặc dù ngươi muốn thể hiện mình chăm chỉ làm việc, nhưng thể hiện thành quả là được.
Khi lãnh đạo hỏi ngươi như vậy, là muốn trò chuyện một vài chuyện khác với ngươi.
Trả lời đang làm việc, sẽ đưa cuộc trò chuyện vào ngõ chết.
Giang Trường Thiên còn chưa trả lời, trên mặt đã lộ ra nụ cười.
Lập tức khiến cả căn phòng đều như được tắm gió xuân.
Có người cười lên, thật sự sẽ rất chói mắt.
Hoàng thượng cũng ngẩn người một chút.
Đột nhiên cảm thấy Giang Nhị có vẻ hơi quen mặt.
Thậm chí tim y còn đập loạn nhịp mấy cái.
Không biết có phải do vừa mới uống đan dược hay không.
Gần đây y uống đan dược xong, lồng n.g.ự.c sẽ đập mạnh.
Đập phành phạch phành phạch, chính y cũng có thể cảm nhận được.
Nếu như Miên Miên ở đây sẽ nói với y đây là tim đập nhanh, rối loạn nhịp tim, sắp xảy ra chuyện lớn, không phải ngươi sắp tu tiên thành đạo, mà là có nguy cơ thành tiên.
"Hai ngày nay, trong nhà có thể có chuyện vui. Trưởng tử nhà thần chưa có hối phối, vừa khéo Đổng thượng thư là bằng hữu tốt của thông gia thần, nghe chỗ của Mạnh tướng quân biết được chuyện trưởng tử nhà thần, muốn kết thân giữa hai nhà, thần nghe thông gia thần nói, Đổng thượng thư làm người cũng rất tốt, thông gia nói Đổng thượng thư rất biết làm việc, mặc dù nói kháy chửi mát, nhưng mỗi lần đều làm xong chuyện một cách tốt đẹp, khuê nữ của nhà như vậy, nghe có vẻ rất thực tế, nếu như có thể cầu cưới được thì là phúc khi của nhi tử thần."
Hoàng thượng không quá quan tâm chuyện của thần tử.
Nhưng hóng chuyện thì là nghe.
Nói đến Đổng thượng thư, Công bộ Thượng thư, y giao tiếp nhiều.
Nhớ ra rồi.
Ông ấy có một khuê nữ, còn là trung tâm của lời bàn tán trong khoảng thời gian trước.
Nghe nói vị hôn phu nhận một nghĩa muội, chính là Liễu tiên tử kia, sau đó Đổng thượng thư tức giận liền hủy hôn cho khuê nữ.
Hoàng thượng cũng không thích vị Liễu thị lang kia, chính y tin ma ma quỷ quỷ, nhưng không quá thích người khác tin.
Nhìn người khác làm như vậy, cảm thấy giống như ngốc xít.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cảm giác có hơi bị kéo vào, không vui.
Đổng cô nương bị hủy hôn, tất nhiên không có danh tiếng tốt gì.
Hoàng thượng hơi kỳ quái, tại sao Giang Nhị lại vui vẻ như vậy.
"Danh tiếng của cô nương kia không tốt đúng không."
"Vi thần chỉ là một thị lang nho nhỏ, xuất thân cũng bình thường, danh tiếng của vi thần càng không tốt, người ngoài nói càng nhiều lời xấu về vi thần, người thanh liêm tự mình biết, Đổng thượng thư có thể qua lại tốt với thông gia thần, thần cảm thấy chính là người thật thà hiếm có, ông ấy không chê nhi tử thần không quan không vị, chỉ là một kẻ tầm thường, thần sao sẽ kén chọn khuê nữ của ông ấy, biết ơn còn không kịp."
Lúc này Nghiêm công công ngồi bên cạnh Hoàng thượng, đang rót trà đột nhiên mở miệng nói: "Hoàng thượng, Phong ca nhi kia nhận nô làm nghĩa phụ, nó sắp kết hôn, nô cũng không có thứ gì tốt để tặng, thứ của nô tài đều do Hoàng thượng ban cho, nô không nỡ tặng cho người khác, chi bằng ngài ban thưởng cho nó một thân phận thị vệ, Đổng đại nhân làm việc cũng tận tâm tận tuỵ, con rể của ông ấy được thưởng cũng không tính là bôi nhọ, tránh cho người ngoài khua môi múa mép, nói nghĩa tử của nô không bằng tiểu tử Liễu gia kia. Một nghĩa phụ như nô ít nhất còn có tác dụng hơn thân cha nào đó."
Nghiêm Văn Tâm nói xong còn trừng mắt nhìn Giang thị lang một cái.
Hoàng thượng bình thường sẽ kiêng kị người bên cạnh xin quan.
Nhưng Văn Tâm trước giờ chưa từng xin, lần đầu tiên mở miệng.
Hơn nữa bản thân y cũng sắp ban thưởng cho Giang Nhị.
Nhưng Giang Nhị mới đến, đã là Hoàng môn Thị Lang, cũng không tiện lên chức ngay được.
Nếu như thưởng bạc, bạc này vẫn là Giang Nhị mang đến, hình như cũng không có ý nghĩa gì.
Nghe Văn Tâm nói như vậy, vừa hay.
Lại có thể thỏa mãn mong muốn của Văn Tâm.
Văn Tâm trước giờ chưa bao giờ muốn làm y khó xử.
Một tiểu thị vệ mà thôi.
Phẩm cấp thị vệ từ lục phẩm đến tam phẩm.
Ban thưởng một thị vệ lục phẩm mang đao, sẽ không có đại thần cằn nhằn gì đó.
*
Lẩm bà lẩm bầm.
"Phiền c.h.ế.t rồi."
Tuệ Vân công chúa nhìn tiểu hài tử kia ăn cơm bày từng kiểu từng kiểu ra.
Tiểu gia hoả ăn còn giống như Công chúa hơn cả bà ấy.
Luôn cảm thấy bề cao, phải tìm cơ hội đánh nàng một trận mới được.
Nhưng nghĩ đến cha nàng cũng không còn nữa, lại khuyên bản thân nhịn một chút, ức h.i.ế.p cô nhi quả mẫu, không phúc hậu.
Nhưng nghe tiểu gia hoả lầm bà lẩm bẩm nói nàng còn có ca ca còn có tỷ tỷ, tỷ tỷ đã xuất giá rồi.
Công chúa lại thấy hơi không khớp.
Chất tử Thái tử đáng thương của bà ấy, sau khi bị cấm túc còn có thể sinh nhiều hài tử như vậy sao?
Không phải nói Thái tử phi khó sinh mà chết, Thái tử sau lại không lập Thái tử phi nữa, hài tử hình như cũng không giữ được.
Này ở bên ngoài còn có thể sinh một loạt hài tử với người khác?
Tiểu hài nhi này cũng không giống người bị cấm túc sống qua ngày.
Hoạt bát không thôi.
Quả nhiên bà ấy thật sự không thích tiểu hài tử.
Tiểu hài tử nhà người khác, nhìn cũng thấy rất phiền.
Cho dù là thân thích cũng không được.
Tuệ Vân công chúa tiếp xúc với tiểu gia hoả này một ngày, đau cả đầu.
Não cứ thình thịch.
Tuệ Vân công chúa quyết định hôm nay sau khi tiếp đãi hai tiểu hài tử xong, sẽ gọi đại sư trận pháp đến gia cố lại một chút.
Thật sự không được, đắp một bức tường đi.
Không thể nào lại trèo tường vào chứ.
…
Khi Giang Phong nhận được thư, đang làm việc cùng mọi người, cùng nhau đắp tường.
Đều là tiểu tử cường tráng, làm việc rất nhanh.
Tay chân vô cùng nhanh nhẹn.
Mộc Tê Trì ở một bên, thỉnh thoảng giúp một tay.
Chủ yếu là hắn muốn khuyên Giang Phong.
Cưới đi, cô nương đó rất tốt.
Tí Văn Hâm và Tí Can Tướng cùng với Tí Viễn Thiên đều chưa có thê quyến.
Tí Văn Hâm thì có tận mấy hồng nhan tri kỷ trong viện, hắn tướng mạo tuấn tú, lại biết ngâm thơ làm đối, cũng có tiền, khi các hoa khôi động tình, bằng lòng bỏ tiền lại, hắn không đồng ý.
Tí Can Tướng lúc trước còn muốn cưới muội tử của Giang Phong, sau này không cưới được, cũng không quá sáng suốt, có hay không cũng không sao cả, không vội.
Tí Viễn Thiên hơi cô độc, chưa tìm.
Mộc Tê Trì lại từng có thê quyến, hắn bị lưu đày liền đưa thư thả thê cho thê quyến, ly hôn rồi, thể tử đã tái giá, hài tử cũng đã có ba đứa rồi, bây giờ hắn là người cô độc lẻ loi.
Nói ra tạo phản quả thật không dễ dàng, môi trường làm việc không ổn định, đều không tiện lập gia đình.
Bởi vì một khi lập gia đình có gia thất, thật ra cũng sẽ không có mong muốn tạo phản mãnh liệt như vậy nữa, sống tạm còn hơn chết.
Suy nghĩ sẽ nhiều hơn.