Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 293



Giang Trường Thiên chỉ tưởng là bởi vì đến trong chùa.

Nếu cần thành kính một chút, trước khi đến chùa đều phải tắm rửa thắp hương.

Hôm nay trời lạnh, nàng ấy chuẩn bị cho tướng công một chiếc áo choàng lông thú, cổ áo bào đều là lông.

Tần Lạc Hà cảm thấy tướng công mình hợp với phong cách công tử ca phú quý nhất, càng hoa lệ càng tốt.

Cho dù là đến làm pháp sự, tốt nhất nên mặc màu trắng, nhưng màu trắng cũng có có trắng hoa kệ.

Trên mặt gấm trắng còn có thể có hoa văn thêu phức tạp, cổ tay cổ áo đều có thể phối cùng lông thú.

Về phương diện xa hoa này, Kinh Thành vẫn có tính tiên tiến.

Tần Lạc Hà khi đi đường cũng sẽ quan sát cách ăn mặc của người khác.

Ở nhà cũng không rảnh rỗi, sắp xếp may y phục giày dép cho người nhà, ít nhất không thể bị người cười chê về việc ăn mặc.

Khi nàng ấy nghèo cũng ăn mặc sạch sẽ ngay ngắn.

Điều kiện tốt rồi, tất nhiên không keo kiệt.

Giang Trường Thiên của hôm nay vẫn là Giang thị lang đẹp nhất trong triều.

Mặc thường phục, càng thêm sang trọng hoa lệ.

Một khuôn mặt trung niên nét đẹp thanh niên, hơi có dấu vết của thời gian, lại càng thêm có sức hấp dẫn có ý nhị.

Không phải kiểu cảm giác của thiếu niên, dù sao cũng là cha của mấy hài tử, còn vinh quang thắng lên chức ngoại tổ phụ, cũng không thể vẫn luôn là thiếu niên.

Mà là vẻ đẹp của trung niên có kiến thức có phong độ có học thức còn có tu dưỡng.

Phong độ ngời ngợi, gặp quên tục trần.

Giống như ngọc đẹp, cuối cùng cũng được mài giũa ra.

Sông núi đều không thể che lấp phong thái của hắn.

Gió tuyết đều không thể che lấp dung nhan của hắn.

Vẻ tuấn mỹ của Giang Trường Thiên, dưới sự sửa soạn tỉ mỉ của thê tử Tần Lạc Hà, phô bày càng thêm triệt để.

Không biết tại vì sao, bước vào chùa, chùa cổ ngàn năm, Tần Lạc Hà cảm thấy khung cảnh này rất hợp với tướng công.

Giang Miên Miên cũng cảm thấy cách ăn mặc cả người này của cha, đến chùa cảm giác rất hợp, dễ ra ảnh, đáng tiếc không có máy ảnh, chính mình cũng không vẽ được loại tranh phong cảnh con người.

Hôm nay là ngày cuối cùng của pháp sự.

Trong chùa vẫn long trọng sắp xếp rất nhiều hòa thượng.

Pháp sự làm rất phức tạp, gõ gõ đánh đánh.

Giang Trường Thiên cảm thấy quy mô này cũng không giống như giá của một nghìn lượng.

Giá tiền của đại hòa thượng, hắn vẫn tương đối hiểu rõ.

Pháp sự một nghìn lượng, có năm sáu hòa thượng gõ gõ đánh đánh cho ngươi đã xem như làm tròn trách nhiệm rồi.

Người Mạnh gia, Mạnh lão phu nhân và Mạnh phu nhân cũng đều đến rồi.

Chính là mặc dù đồng ý cho hai tôn tử bảo bối ra ngoài, hai người vẫn không yên tâm, dù sao là đến chùa, cũng đi theo cùng nhau đến, lễ nhiều Phật không trách.

Chùa lớn đều có nơi nghỉ ngơi cho nữ quyến.

Thời đại này nữ tử ra ngoài cũng tương đối phiền phức, cần nơi nghỉ ngơi đi vệ sinh riêng, không thể ra ngoài dùng nhà vệ sinh công cộng, y phục cũng rất phức tạp, ở nhà vệ sinh bên ngoài rất dễ dính phải phân.

Đi vệ sinh đều có người hầu hạ hoàn thành, có nha hoàn giúp ngươi xách y phục, tránh cho làm bẩn.

Bên Mạnh gia có một sương phòng lớn, dẫn theo tôn tử đi nghỉ ngơi thu xếp trước.

Để Giang Du và Mạnh Thiếu Hà ở lại, giúp một tay.

Thật ra làm pháp sự cũng không cần chủ nhà phải làm cái gì cả.

Chỉ là người đầy đủ, cùng nhau thắp hương rồi lại bái lạy.

Tí Tòng Hoành rất an tâm.

Khi cha sống hình như cũng thích náo nhiệt đi.

Sau khi chết, nhiều thêm một đám người nhà, hắn cũng ở trong đó, nếu như vậy, hẳn là có thể thật sự an nghỉ rồi.

Hôm nay thắp hương không xuất hiện tình trạng hương đổ rạp.

Có lẽ cho dù thật sự có linh, cũng bị ngăn bên ngoài chùa, dù sao quỷ rất khó vào được, vùng đất trong chùa quá nhiều thần.

Thắp hương xong, mỗi một người đều thêm một chút hương dầu vào đèn trường minh.

Nghi thức này coi như xong.

Tần Lạc Hà cuối cùng nói: "Hôm nay còn có một việc quan trọng, ta tìm được thân thích quan trọng, vừa hay cả nhà đều ở đây, cùng gặp một chút."

Hôm nay người cả nhà gặp mặt, Tần Lạc Hà không vội vã bước vào.

Mà để Miên Miên đi nói một tiếng.

Nơi ở của cô cô cũng có chút cổ quái, hình như người khác không vào được.

Miên Miên chạy lon lon liền tìm được bà bà.

Thấy bà bà rất có nhã hứng, trời tuyết lớn nấu trà, trên lò còn đặt mấy củ khoai đất nướng, một vài quả hồng cam đông lạnh bảo quản tốt, dù sao chính là dáng vẻ rất thích hợp để đăng trạng thái.

Miên Miên chạy nhanh tiến lên trước, lao thẳng đến trước mặt bà bà, ban đầu muốn lao vào lòng bà bà, bà bà lùi về sau tận mấy bước.

Nàng thở hổn hển nói: "Bà bà, a nương cháu bảo cháu đến nói một tiếng, nương đưa cha đến cho bà xem."

Tuệ Vân công chúa trợn lớn mắt, trời buốt tuyết lớn này? Thật sự đào người ra? Hay là? Tiểu Tần còn có bệnh nặng hơn bà ấy.

Tuệ Vân công chúa hôm nay cũng mặc một thân y phục trắng, giống như hồ ly trong tuyết, đeo khăn che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt.

Bà ấy căng da đầu nói: "Nương ngươi đúng thật là nhiệt tình, đến cũng đến rồi, gặp một chút cũng tốt."

Tần Lạc Hà đi cùng tướng công.

Sau lưng còn đi theo một chuỗi người.

Tuyết lớn, chùa cổ ngàn năm, vòng vo loanh quanh.

Tuệ Vân công chúa nhìn thấy một đám người trước mặt, nhìn thấy nam tử đứng đầu, tim bà ấy đột nhiên ngừng đập.

Bà ấy mơ một giấc mơ, mơ thấy hài tử của bà ấy không chết, lớn lên, thành gia, có thê có nhi có nữ, cả nhà hòa thuận vui vẻ, hài tử của bà ấy trông giống bà ấy, nhưng càng giống cha nó.

Hắn là lang quân trong nhân gian.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hắn cười lên còn ấm áp hơn Tĩnh Tuyệt.

Hắn là hài tử của bà ấy.

Nỗi đau vĩnh cửu trong lòng bà ấy.

Nguyên nhân bệnh của bà ấy.

Nguyên do bà ấy vô số lần tìm đường c.h.ế.t tìm cái chết.

Bà ấy làm cái gì cũng nghĩ, như vậy mà c.h.ế.t thôi, c.h.ế.t rồi sẽ gặp được hài nhi của bà ấy.

Nhưng hắn đang sống sờ sờ đứng ngay trước mặt bà ấy.

Tuệ Vân công chúa chỉ cảm thấy tim ngừng đập, hơi thở ngừng lại, nhưng nước mắt lại không cách nào ngừng lại, cảm giác chua xót cực lớn, ập đến bà ấy, bà ấy có chút không thể tin nổi.

Bà ấy lo lắng là bệnh của mình lại tái phát, khi bà ấy phát bệnh, đến cả người bên cạnh cũng không nhận ra, nhận nhầm, bà ấy đã nhận nhầm người khác thành Tĩnh Tuyệt tận mấy lần…

*

Tuyết phong ấn sông núi.

Vẽ lại một thế giới trần tục.

TBC

Trời lạnh hơn rất nhiều.

Ngọn lửa bếp bùng cháy.

Công chúa cho rằng chính mình lại điên rồi.

Không phân rõ sinh thời hay là đã chết.

Không chỉ nhìn thấy hài tử c.h.ế.t đi của mình.

Mà đến cả dáng vẻ nó lớn lên cũng đã tưởng tượng ra rồi.

Bà ấy cảm thấy mình buồn cười đến cùng cực.

Luôn giỏi tự lừa dối mình.

Hơn nữa lừa dối càng lúc càng chân thật hơn.

Quả hồng trên lò bị lửa nướng đến nứt ra rồi, một cảnh tượng chi tiết như vậy, bà ấy cũng có thể nghĩ được.

Còn ngửi thấy hương táo.

Nhìn thấy táo bốc khói rồi.

Bắt lửa rồi.

Nhìn thấy một tiểu gia hoả, cầm kìm, bỏ quả táo đang bắt lửa đó vào trong trà.

Lửa dập tắt rồi.

Tuệ Vân công chúa sững sờ.

Không phải mơ.

Tiểu hoa hoả đó kẹp táo xong, nhìn thấy bà ấy rơi nước mắt đầy mặt.

Miên Miên cẩn thận mở miệng hỏi: "Bà bà, bà là nhìn thấy cả đại gia đình của a nương cháu nên cảm thấy ghen tị sao? Nếu không sau này cháu làm bạn ăn cơm của bà, khi bà ăn cơm có thể gọi cháu."

Tuệ Vân công chúa bị lời nói của tiểu gia hoả, gọi về nhân gian.

Bà ấy cho rằng mình sinh ra ảo giác.

Lại không ngờ.

Ngẩng đầu lên người đó vẫn còn ở đó.

Thậm chí còn đang bước về phía bà ấy.

Tiểu gia hoả chạy đến trước mặt nam tử kia.

Bổ nhào vào trong lòng người ta, ngọt ngào gọi cha ơi cha.

Bàn tay ướt lộc cộc có hơi lạnh của nàng, được nam tử đó nắm vào trong tay.

Nhẹ nhàng xoa bóp vài cái.

Này liền đến trước mặt rồi.

Mắt của Công chúa đỏ hoe.

Nhưng bà ấy đang đeo che mặt.

Tần Lạc Hà dắt tướng công bước đến trước mặt.

Cười tươi nói: "Cô cô, ta đưa tướng công đến đây rồi."

Giang Trường Thiên có hơi không hiểu ra sao, hắn có cô cô từ đâu đến, tỷ muội của phụ thân Giang Bạch cũng đến mức ở chỗ này, hình như đều đã c.h.ế.t rồi.

Vậy đây là cô cô của Hà muội?

Hà muội nói khi nàng ấy bắt đầu nhớ được sự việc, cha đã c.h.ế.t rồi.

Người này muốn nhận Hà muội, liệu có âm mưu gì quỷ kế gì không?

Đầu của Giang Trường Thiên nghĩ một vòng, trên mặt đã phong độ ngời ngời mà chắp tay, cùng gọi cô cô.

Tí Tòng Hoành lặng lẽ nhìn cảnh tượng này.

Thực ra hắn biết, Trưởng công chúa Tuệ Vân chắc chắn đã đoán ra thân phận của cha hắn, nhưng lại nhận nhầm người.

Hắn cũng không giải thích.

Dù sao cuối cùng sự thật cũng được sáng tỏ.

Tuệ Vân công chúa cuối cùng cũng hiểu ra, nguyên nhân trước sau chính mình cảm thấy không khớp.

Người được làm pháp sự chính là chất tử Thái tử của bà ấy.

Mà Tần thị không phải ngoại thất của Thái tử, mà là thê tử của nam tử trước mắt này.

Tiểu hài nhi đáng ghét trông y đúc chính mình, nàng gọi nam tử trước mắt là cha.

Tuệ Vân công chúa lo lắng mình đang phát bệnh, bà ấy đến cả mở miệng nói chuyện cũng không dám.

Lo rằng mình nói chuyện trước mắt sẽ "bụp!" một tiếng rồi biến mất, không gì tồn tại, không chút dấu vết.

Tần Lạc Hà hào sảng phóng khoáng giới thiệu hài tử của mình.

"Đây là lão đại Phong ca ca nhà ta."