Tuệ Vân công chúa nhìn thấy thiếu niên trên trán có vết sẹo, vết sẹo khắc thành một đóa hoa, nước mắt càng không thể kiềm chế được.
Bà ấy nhất định bị thần kinh
Bà ấy đến cả tôn tử cũng có rồi, tôn tử đều lớn như vậy, thế mà còn nghĩ cho trên mặt người ta có một vết sẹo, quá hư, không nên có sẹo, sẽ đau.
"Đây là Du Tỷ Nhi, đã thành thân, con rể là tôn tử của Mạnh lão tướng quân, đối xử với Du Tỷ Nhi cực tốt, còn sinh được hai đại tôn tử, lát nữa cũng bế tới cho cô cô xem, cô cô, cô cô có thể làm thái cô bà."
Tần Lạc Hà hiểu, loại cảm giác vui đến phát khóc khi gặp được người thân.
Cô cô nhìn cao ngạo như vậy, ngươi xem, thực tế cũng chỉ là người bình thường, vui mừng như vậy, khóc như vậy.
Mạnh Thiếu Hà cũng cùng hô theo gọi cô bà.
TBC
Da đầu hơi tê dại, hình như ở đây có gì đó không đúng.
Tiểu Du Nhi sao lại có một cô bà như này.
Thái A Tự? Cô bà thần bí???
Tuệ Vân công chúa không dám nói một tiếng, nghĩ chính mình phát bệnh, chỉ có nước mắt không khống chế được mà chảy ra.
Sau đó bị Tần thị ôm lấy.
Tần thị bình thường nhìn cô cô rất giỏi giày vò, không nghĩ tới lại nhẹ bay bay như này.
Rất gầy.
Ôm vào cảm giác không có mấy lạng thịt.
Ân cô chắc nịch hơn nhiều.
Cô bà này quả nhiên là cùng một nhà với tướng công, đều quá gầy.
Tuệ Vân công chúa rơi vào một cái ôm chắc chắn, ấm áp.
"Cô người đừng khóc nữa, sau này chúng ta đều là một nhà, nơi này mặc dù tốt, nhưng quá cô đơn một chút, cô cô dọn qua sống cùng một chỗ với chúng ta đi, Miên Miên thích cô cô, hai người có thể chơi cùng nhau."
Tuệ Vân công chúa khóc càng dữ dội hơn.
Miên Miên:...
“Phong ca nhi sắp kết hôn rồi, nếu cô cô đến, hôn sự này chắc chắn sẽ tổ chức càng thêm nghiêm chỉnh thể diện. Cô cô bỏ lỡ hôn sự của Du Tỷ Nhi, Phong ca nhi vừa đúng lúc. Sau này cô cô còn có thể nhìn Tòng ca nhi kết hôn, Miên Miên xuất giá, ngày tốt của cô cô còn ở đằng sau, chúng ta không khóc, cô.”
Tần Lạc Hà vừa nói vừa vỗ nhẹ vào lưng sau của cô cô, nàng ấy vỗ rất nhẹ.
Nhưng vẫn suýt vỗ cho Tuệ Vân công chúa c.h.ế.t đi.
Tuệ Vân công chúa khụ tận mấy tiếng.
Sau đó mặt nạ cũng bị ho ra.
Mọi người liền nhìn thấy một lão thái thái rất giống Miên Miên?
Cũng không phải lão thái thái, rất đẹp, nhưng đã có tuổi, trên mặt bà ấy cũng có một vết sẹo, có chút thảm hại, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của bà ấy.
Nhìn thấy một gương mặt như vậy, Giang Trường Thiên sững sờ.
Hắn đứng trước mặt nữ tử, kinh ngạc lùi về sau vài bước.
Không trung bắt đầu rơi xuống tuyết lông ngỗng, bay lả tả, từng mảnh từng mảnh bay lên đầu lên mặt lên người hắn.
Hắn đột nhiên mở miệng gọi: "Nương?"
Có chút chần chừ, có chút trúc trắc, có chút…
Sau khi gọi một tiếng này xong, liền không gọi ra được tiếng tiếp theo, há miệng, hơi run rẩy.
Nước mắt cũng lăn từ trong mắt ra.
Hắn đã gọi Giang lão phu nhân hàng nghìn hàng vạn câu nương, mỗi một lần Giang lão phu nhân đều đáp lại hắn bằng sự ghét bỏ không chút che giấu.
Hắn nhìn người trước mặt, hắn trực tiếp quỳ xuống, hai đầu gối quỳ trên nền tuyết.
Không cảm thấy đau.
Hắn cũng sợ là mơ.
Nền tuyết lạnh buốt, sẽ nhắc nhở hắn đây không phải mơ.
Tuệ Vân công chúa lại cảm thấy đau.
Chính bà ấy có thể quỳ, hài tử của bà ấy thì không thể.
Bà ấy không quan tâm được chính mình có đang phát bệnh ảo giác hay không.
Cho dù trong cơn ảo giác là giả, bà ấy cũng không cho phép hài tử mình quỳ trên nền tuyết, quá lạnh.
"Nền tuyết lạnh, không được quỳ. Đứng lên."
Hắn vẫn không đứng dậy, vẫn ngẩng đầu, nhìn bà ấy, gọi một tiếng: "Nương."
Bà ấy không dám đáp, cánh môi run run.
Bà ấy sợ đáp lại, sẽ biến mất.
"Nương, sao nương có thể tàn nhẫn như vậy, nương có biết những năm qua con sống thế nào không? Con còn nhỏ thường xuyên bị nhốt trong căn phòng tối ngột ngạt tăm tối, bà ta luôn nói còn là nòi ác, nói trong mắt con chứa giấu cái ác, bà ta không cho con ăn cơm, bà ta bắt con quỳ trong màn tuyết, bà ta cho chó ăn thịt trước mặt con, để con đói vài ngày đi cướp đồ chó ăn, sau đó nói con không bằng chó, bà ta nói con bất hiếu bất đễ không xứng làm người, bà ta nói con dụ dỗ đại tẩu có mưu đồ bất chính với đại tẩu, bà ta nói con độc c.h.ế.t thân cha, bà ta nói con là nòi ác trời sinh... Con chỉ muốn sống sót mà thôi, nương, người có biết con sống khó khăn đến nhường nào không?"
"Xin lỗi, ta không biết, ta không biết con còn sống, xin lỗi, ta không xứng làm nương, ta không biết..."
Tuệ Vân công chúa run rẩy cả người.
Mỗi một câu mà nam tử trước mặt nói ra, giống như lập tức lăng trì lòng bà ấy.
Bà ấy không biết, hài tử của bà ấy còn sống, sống khổ sở như vậy.
Chẳng trách Tần thị ra ngoài phải mang theo nhiều vũ khí như vậy.
Là ai, là ai hại mẫu tử bà ấy.
Bà ấy muốn tất cả những người đó đều chết.
Thiên đao vạn quả.
"Nương ở đây, nương còn sống, sau này chỉ cần nương còn sống một ngày, sẽ không để người khác ức h.i.ế.p con nữa, ai ức h.i.ế.p con, nương báo thù giúp con, nương nói được làm được, con đứng dậy trước đi có được không?"
Tuyết tiếp tục rơi.
Mạnh Thiếu Hà nghĩ lại chuyện này.
Cho nên, nhạc phụ của hắn là thân nhi tử của Trưởng công chúa Tuệ Vân.
Hắn cưới thân chất nữ của Trưởng công chúa Tuệ Vân.
Hai hài tử của hắn có thêm một tằng ngoại tổ mẫu là Trưởng công chúa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không biết tại vì sao, Mạnh Thiếu Hà nhìn Tiểu Du Nhi đang ngơ ngác, chỉ cảm thấy đau lòng.
Hắn nghĩ đến lần đầu gặp nhau, nàng ấy suýt bị người ta bắt cóc mang bán.
Nàng ấy ăn mặc tồi tàn, còn tồi tàn hơn y phục của hạ nhân trong nhà hắn.
Thực ra nàng là chất nữ của công chúa, nhưng bởi vì tên bán người muốn bắt cóc bán nàng ấy, mà không đưa tiền cho cha nương nàng ấy, nàng ấy khóc lóc gào thét, nàng ấy đá người, nàng ấy thậm chí không phải khóc vì chính mình bị bán.
Lần đầu tiên nhìn thấy Phong ca nhi.
Hắn không có kiếm, hắn không có bút.
Dùng củi làm kiếm, dùng củi làm bút.
…
Tí Tòng Hoành vốn dĩ là lặng lẽ hóng chuyện.
Bây giờ càng trầm mặc hơn.
Hắn sắp xếp lại quan hệ.
Đột nhiên phát hiện, Trưởng công chúa Tuệ Vân là cô bà của mình, là tổ mẫu của Miên Miên.
Phụ thân mình và Giang cô phụ, có lẽ thực tế là biểu huynh đệ.
Mà mình và Miên Miên, bây giờ thật sự trở thành thân thích.
Nói một cách đơn giản chính là tổ phụ của mình và tổ mẫu của Miên Miên là thân huynh muội.
Vậy hai người họ đại khái cũng là biểu huynh muội.
Tí Tòng Hoành cảm thấy có chút đáng tiếc cha mình mất sớm.
Nếu không thì, ở lại, nhìn cảnh thân thích gặp nhau cũng rất tốt.
Mà thời khắc này, hắn rất ghen tị Giang cô phụ.
Mặc dù hắn đang khóc gào.
Nhưng Giang cô phụ có người để khóc gào.
Hắn không có.
…
Giang Trường Thiên thật sự đang đau khổ rơi lệ.
Khóc không thể kiềm chế được.
Hắn không phải khóc vì hiện tại.
Hắn khóc, khóc cho thế giới mà Giang Uyển nói kia.
Đời trước của hắn, có thể đến khi c.h.ế.t cũng không tìm được thân nương.
Bọn họ sống thê thảm như vậy, c.h.ế.t sớm như vậy, nghẹn khuất như vậy.
Tại vì sao, tại vì sao chứ?
Hắn có thân nương, thân nương của hắn là Công chúa.
Hắn có thân nương là Công chúa, nhưng nhi tử nữ nhi nữ nhi út của hắn, đều c.h.ế.t thảm thương đủ kiểu.
Bọn họ chưa từng sống những ngày tốt đẹp.
Chưa từng được hưởng thụ.
Tại vì sao?
Thê tử hắn đi theo hắn chịu khổ, đến chết.
Chưa từng được hưởng phúc một ngày.
Nàng ấy đáng lẽ phải là nhi tức phụ của Công chúa, nàng ấy có thể diễu võ dương oai, có thể so giàu sang với quý phụ ở Kinh Thành, so xem ai có ngọc trai trên trâm cài tóc lớn hơn tròn hơn, chứ không phải so xem ai hái rau dại nhiều hơn, gánh nặng hơn…
Giang Trường Thiên khóc gào như một dã thú bị thương sắp chết.
Hắn khóc, hắn ông trời không có mắt.
Khóc.
Đời trước, tất cả những bất ngờ và may mắn trên đời này, đều không liên quan đến hắn.
Chỉ có vô tận khổ đau.
Giày vò chịu không hết.
Làm cho hắn vào lúc khổ sở nhất, có được thê tử, có được hài tử, học được yêu.
Sau đó cướp đoạt từng cái từng cái một.
Cuối cùng chỉ dư lại một mình hắn sống trên cõi đời.
Hắn khóc.
Hắn khóc như một hài tử.
Bởi vì hắn tìm được nương rồi.
"Bà ta nói nương muốn con chết, bà ta nói bà ta thu nhận con, con mới có thể sống sót, nương là như vậy sao?"
Mỗi một câu nói.
Đều có thể khiến trong lòng Tuệ Vân như bị lăng trì trăm lần.
Làm cho bà ấy cảm thấy chính mình đang lặp đi lặp lại mà phát bệnh, lại lặp đi lặp lại mà tỉnh táo, loại đau đớn đó là thật sự.
"Không phải, bọn họ nói với ta con đã chết. Khi ta sinh con, bọn họ nói với ra con không còn nữa, nương bị bệnh, bệnh rất nặng, nương không nên để người ta bế con đi, đều là lỗi của nương." Tuệ Vân công chúa đến giờ vẫn không dám sờ hài tử trước mắt này, lo rằng đó là ảo giác của chính mình.
Khi tay bà ấy chạm vào đầu của hài tử, đột nhiên liền ngất xỉu.
Sau đó Tần Lạc Hà quen cửa quen nẻo bế cô cô không đúng là bà bà vào trong phòng của bà ấy.
Phòng lớn rất lớn.
Lần trước Tần Lạc Hà đến cảm thấy hơi trống trải quá.
Bây giờ lại cảm thấy vừa đúng lúc, ngồi một đám người, cũng không chật một chút nào.
Giang Trường Thiên biết bắt mạch.
Tay của Tuệ Vân công chúa mảnh mai, mạch tượng bình thường.
Chỉ là do hoả khí công tâm mà ngất xỉu.
Miên Miên không biết bắt mạch nhiều, nhưng mở mí mắt của bà bà ra nhìn một chút, lại đo nhịp tim đập một chút, chỉ là tim đập nhanh do cảm xúc bị kích động dẫn đến ngất xỉu, chẳng qua ít nhiều gì cũng có chút vấn đề khác.