mình, không chỉ tướng mạo giống cha hắn, cách làm người cũng vậy, trọng tình nghĩa nhất, cực không có tâm nhãn, lời này còn phải nói ra.
Giang Du nhìn cha dỗ người, dỗ vị lão thái thái này, dỗ đến mức ngây người.
Lặng lẽ ở một bên kéo tướng công mình hỏi: "Tướng công, lão thái thái xinh đẹp này thật sự là Công chúa sao? Vậy ta chẳng phải là tôn nữ của Công chúa, tướng công chàng kiếm to rồi, tướng công chàng mau đi ôm Tiểu Nga và Đại Nga tới, phải để thái ngoại tổ mẫu của chúng cho hồng bao, này chẳng phải còn có phúc phí hơn cả đến bái Phật sao?"
Giọng của Giang Du trời sinh rất to.
Nói lời thầm thì cũng không nhỏ.
Ngoại trừ Mạnh Thiếu Hà nghe thấy ra.
Người khác đều nghe thấy.
Cha giả vờ không nghe thấy.
Đại cô nương nhà mình dù sao đã xuất giá rồi, để tướng công nó bận lòng đi, nếu không hắn thật sự sẽ khi không già đi vài tuổi.
Mà Tuệ Vân công chúa, ngày thường sợ nhất người khác nói bà ấy già.
Nhưng lúc này vô cớ lại trở thành thái tổ mẫu, bà ấy đến cả nương cũng mới gập ghềnh mấp mô làm lần đầu tiên.
"Đều có, đều có hồng bao." Tuệ Vân công chúa bảo hạ nhân đi chuẩn bị quà.
Bà ấy nhất thời như sinh long hoạt hổ, bắt đầu tìm tòi các bảo vật của mình.
Bà ấy có rất nhiều rất nhiều thứ đáng giá tiền.
Bảo vật quý giá nhất thiên hạ gần như đều ở chỗ của bà ấy.
Bà ấy vốn là Công chúa tôn quý nhất thiên hạ.
Sau khi Hoàng huynh trở thành Hoàng thượng, bà ấy vẫn là Công chúa tôn quý nhất.
Món chơi quý giá của thiên hạ đều có ở chỗ bà ấy.
Cho nên bọn họ đến làm pháp sự.
Lại kéo đi hai xe bảo vật rời khỏi.
Bởi vì chiều nay Giang Phong còn phải đi dạm hỏi.
Cho nên vẫn phải về đúng giờ.
Mà bên phía Mạnh phu nhân Mạnh lão phu nhân Mạnh Thanh Xà khuôn mặt đầy hoang mang.
Lần này đến chùa thắp hương một chuyến.
Thông gia biến thành nhi tử của Công chúa?
Nhi tức phụ lại biến thành trưởng tôn nữ của Công chúa.
Hai đại tôn tử lại biến thành tằng tôn của Công chúa.
Ánh mắt của Thiếu Hà nhà bọn họ đúng thật là rất tốt.
Ngàn dặm xa xa từ một thôn trang nhỏ hẻo lánh ở Kinh Châu có thể nhìn trúng trưởng tôn nữ của Trưởng Công chúa, còn đàng hoàng cưới về đến tay.
Lúc này cả nhà đều cảm thấy có hơi một lời khó nói hết.
Mặc dù họ không quá để tâm đến chuyện này.
Nếu như để tâm, lúc ban đầu đã không đồng ý Mạnh Thiếu Hà kết hôn.
Chẳng qua lúc ban đầu đồng ý cũng chủ yếu cũng là vì Mạnh lão gia tử quyết định.
Mạnh lão tướng quân cảm thấy thế cục ở Kinh Thành mưa gió khó lường, nhi tử mình thật sự không đáng tin cậy, tôn tử vẫn còn có hy vọng, để tôn tử tránh đi vài năm, Tái Ông mất ngựa, không phải chuyện xấu.
Đến bây giờ trong Kinh vẫn còn rất nhiều tin đồn bịa đặt, nói tức phụ Mạnh Thiếu Hà giống Đát Kỷ, biết quyến rũ người gì gì đó, lung tung lộn xộn.
Này nếu là tôn nữ của Công chúa, ai còn dám nói lung tung như vậy nữa.
Ặc…
Nói không chừng sẽ càng truyền đi lợi hại hơn, bởi vì nghe nói năm đó Tuệ Vân công chúa là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.
Mạnh lão lão phu nhân nhớ thời đại của Tuệ Vân công chúa, thời đại đó, tất cả các khuê tú đều sống dưới cái bóng của Tuệ Vân công chúa.
Bây giờ, người biết một chút nội tình đều lấy Tuệ Vân công chúa làm tài liệu giảng dạy mặt trái, than một tiếng, làm loạn không có kết cục tốt, nữ tử vẫn phải hiền thục, cho dù là Công chúa cũng vậy.
Không biết nội tình ước chừng cũng sẽ cảm khái, đáng tiếc tuyệt sắc một thế hệ cuối cùng huỷ dung sống đèn xanh phật cổ nửa đời còn lại.
Mạnh gia ngoài Mạnh Thiếu Hà ra, người khác đều chưa gặp Trưởng Công chúa. Nếu không phải nhiều thêm một xe ngựa đầy đồ chơi quý giá cực kỳ xa xỉ, đều cảm thấy có phải bị lừa gạt hay không.
Ân cô vừa rồi đang giúp đại cô nương chăm sóc hai hài nhi, bà ấy là lão nhân của Giang gia, cũng không cần phải lộ diện ở phía trước, mọi người đều đi lễ bái, bà ấy tất nhiên ở lại chăm sóc hai tiểu thiếu gia, dù sao giúp trông coi cũng tốt.
Kết quả sau khi đi loanh quanh một vòng.
Cuối cùng.
TBC
Chiếc ủng thứ hai [1] của nhiều năm trước, chạm đất rồi.
[1]
[1] hàm ý nơm nớp chờ một chuyện không thể tránh khỏi bại lộ nhưng không biết khi nào sẽ bại lộ.
Ân cô là lão nhân ở trong cung, lại là người hầu hạ, giỏi nhất chính là nhìn mặt đoán ý, có thể sống sót cũng là bởi vì quan sát tỉ mỉ đến từng chi tiết, một chút gió thổi cỏ lay là biết chạy, vậy nên mới có thể cảm thấy không đúng ngay khi nhìn thấy Giang Trường Thiên lần đầu tiên, người bình thường đều sẽ không nghĩ đến phương diện này.
Bày giờ cuối cùng chạm đất rồi.
Mặc dù khoa trương không thể tin tưởng nổi, không thể nào xảy ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Du Tỷ Nhi là tôn nữ của Trưởng Công chúa, chắc hẳn không cần một lão ma ma như bà ấy theo ở Mạnh phủ, cũng có thể sống rất tốt.
Sau này cho dù ở bên ngoài nói chuyện bịa đặt lung tung, bà ấy cũng không phải ngày ngày lo lắng.
Dù sao vị trí đứng của ngươi đủ cao, ngươi nói một câu linh tinh, người khác cũng sẽ cảm thấy là độc đáo khác thường, trích lời kinh điển, đáng để suy ngẫm kỹ càng, hoặc là nói một câu ngươi thẳng thắn ngây thơ.
Khi ngươi địa vị thấp kém, nói lời gì đó không hợp, chắc chắn sẽ bị cười nhạo.
Ân cô cảm thấy bà ấy hẳn là rất nhanh có thể về Giang gia.
Mọi người rầm rộ trở về, còn phải đi dạm hỏi cho Phong ca nhi.
Miên Miên bị giữ lại chơi cùng Công chúa nãi nãi.
Bởi vì nhìn có vẻ cảm xúc của Công chúa nãi nãi không ổn định lắm.
Giang Miên Miên nhìn tuyết đã ngừng rơi, rất dày.
Nàng vui vẻ nói: "Công chúa, chúng ta đi trượt tuyết đi? Lần trước không phải bà nói, nếu như có tuyết rơi thì có thể đi trượt tuyết sao?"
Tuệ Vân công chúa:...
"Gọi ta là tổ mẫu hoặc là bà bà, trượt tuyết quá nguy hiểm, không được đi."
Giang Miên Miên liếc hai tấm ván gỗ treo trên tường một cái, đừng nghĩ nàng không biết, đó là ván trượt tuyết, chỉ có người cổ đại các người chơi nhiều trò, ván trượt tuyết còn làm bằng gỗ trầm hương…
"Bà bà, vậy chúng ta chơi xích đu nước, trời tuyết lớn từ xích đu cao cao đung đưa ra ngoài, có thể nhìn thấy toàn cảnh cảnh tuyết của cả chùa, chắc chắn rất đẹp, chẳng qua bà phải dạy cháu, khi rơi xuống nước làm thế nào mới không bị thương chính mình."
Tuệ Vân công chúa:... o (╥﹏╥) o... Ta sai rồi.
*
Hôm nay tuyết lớn.
Tuyết dày cản trở người ra ngoài.
Nếu như ngày nghỉ tắm gội thường ngày, sẽ tạc cả đường.
Đại khái giống ngày nghỉ lễ thời hiện đại.
Trên phố tiểu thương bán dạo đều sẽ nhiều hơn.
Một số tiệm trang sức và tiệm y phục còn sẽ treo biển quảng cáo ra ngoài, hôm nay đến mua trang sức tặng một chiếc trâm cài tóc gì đó.
Không khí thương nghiệp ở Kinh Thành vẫn rất sôi nổi, cũng rất tiên tiến.
Có thể kiếm tiền, mọi người đều có thể nghĩ ra đủ mọi cách.
Còn có đủ loại hảo hán bán nghệ đầu đường.
Còn có đủ loại cô nương xinh đẹp đầu đường tích tiền cứu cha.
Ngày hôm nay, nhà Đổng thượng thư thành Đông, từ sáng đã bắt đầu dọn dẹp.
Vốn dĩ cũng đã dọn dẹp xong rồi, nhưng hôm nay thời tiết không hợp tác, tuyết rơi rồi, trời tuyết đường trơn trượt, phải dọn dẹp sạch mặt đất của lối đi, sáng sớm hạ nhân đã quét tuyết xúc tuyết, rất bận rộn.
Đổng phu nhân hơi nóng người.
Hôm qua ăn cái gì đó, tóm lại cằm dưới đã mọc mụn, một cái mụn rất to.
Cũng có hơi lo lắng.
Dù sao cũng là chung thân đại sự của khuê nữ.
Nhìn khuê nữ không chút gấp gáp.
Tính tình này thật sự là, chính nàng ấy chẳng gấp, gấp c.h.ế.t cả nhà rồi.
Đổng thượng thư thì cằm dưới không mọc mụn, nhưng trong miệng đầy vết loét, khoang miệng bị lở rồi.
Uống một ngụm trà ấm, cũng đau đến nhăn mặt há miệng.
Nhi tử Đổng Xích Xích của Đổng thượng thư, nhìn dáng vẻ của cha nương, rất dễ đụng phải xui xẻo.
Hắn lặng lẽ chạy đến phòng của tỷ tỷ.
Nhìn trong phòng tỷ tỷ bày đủ loại lọ lọ chai chai, hoa lệ không thôi, có hơi đau đầu.
May mà bọn họ cùng phụ cùng mẫu, nếu không hắn đều sẽ nghi ngờ, hắn là do tiểu tỳ sinh ra.
Phòng hắn trống trơn, chẳng khác gì cái hang tuyết.
Chưa từng thấy qua cha nương có lòng thiên vị như vậy.
Hỏi chính là tỷ ngươi sau này xuất giá rồi, chỉ có thể hưởng thụ vài năm sung sướng khi là cô nương, sau này phần đời còn lại đều phải sống ở nhà người khác, bây giờ tất nhiên phải sống tốt một chút.
Con cả đời đều sống ở nhà mình, sau này tài sản cả nhà đều là của con, con nhường tỷ con một chút thì sao…
Vào phòng thấy tỷ tỷ đang thêu hoa.
Nhìn tay nghề thêu của tỷ tỷ bình thường, không có gì đặc sắc, thêu hình dáng của một đoá hoa, còn đặc biệt nghiêm túc.
Hắn chính là bội phục tỷ hắn điểm này, các loại kỹ năng đều bình bình, nhưng đều có thể nhẫn nại tính tình để làm.
"Tỷ, tỷ không căng thẳng sao? Chiều nay là có thể gặp được người đến cầu thân rồi."
Đổng A thở dài một hơi, đặt công việc thêu thùa trong tay xuống.
"Căng thẳng chứ, đệ nhìn đường chỉ này của ta, mũi nào mũi nấy to như vậy, tú nương nhìn thấy cũng phải thở dài, nhưng căng thẳng cũng không tác dụng gì cả, chuyện đã định rồi không phải sao, đệ yên tâm, chắc chắn sẽ tốt hơn Liễu Đồng."
"Tỷ, tỷ còn chưa buông Liễu đại ca xuống được sao?" Đổng tiểu đệ có chút bất an hỏi.