Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 299



Liễu thị lang có chút bối rối, họ Giang này, kéo theo Mạnh Thanh Xà thì thôi đi, hai nhà là thông gia, đức hạnh gì thế mà có thể mời được cả Hà ngự sử, Hà ngự sử đến cả thể diện của Lư Tướng cũng không thèm nể.

Nhưng tiếp đó trong lòng lại vui mừng khôn xiết, quy cách của sính lễ trước mắt này, số lượng người đi dạm hỏi này, rõ ràng không phù hợp với phẩm cấp, này lại là một điểm có thể tố tội, thậm chí còn có thể mang theo cả Hà ngự sử.

Triều đình yêu cầu về quy cách vẫn rất rõ ràng, trình phạt rất nặng, bởi vì đây là thân dưới phạm thượng, quất dải tre trước mặt mọi người, rất mất mặt.

Người bình thường đều sẽ không dễ dàng phạm phải, Giang thị lang này thật sự là hoàn toàn không hiểu quy củ, cả người trên dưới chỗ nào cũng là sơ hở.

Lão Đổng vốn dĩ rất tức giận.

Cảm thấy Liễu thị lang càng ngày càng quá đáng, chính mình không quản nhi tử cho tốt, ở đây còn phỉ báng người khác.

Nhưng trong lòng cũng có chút lộp bộp, họ Liễu này gần đây rất tích cực, rõ ràng là đã nương nhờ Lư Tam Thi rồi, lời thề son sắt như này, không biết đang định làm trò quỷ quái gì.

Thật là sầu chết, nếu đúng thật là như vậy, khuê nữ ông ấy cũng quá thảm rồi.

Còn rất lo lắng Giang gia đến dạm hỏi nhìn thấy cảnh tượng này quay người bỏ đi.

Mặc dù nói một nhà có nữ ngoan trăm nhà cầu, nhưng vẫn là thật sự không có dạm hỏi gặp phải dạm hỏi.

Ngày tuyết vốn dĩ người xem náo nhiệt không nhiều, nhưng bởi vì hôm nay đội ngũ dạm hỏi quá to lớn, thiếu niên đi dạm hỏi trông quá tuấn tú, nên người xem náo nhiệt cũng nhiều lên, theo sau cả đường, đến trước Đổng phủ.

Hô, thật sự náo nhiệt, không ngờ đã có một đội ngũ dạm hỏi rồi.

Giang Phong trên đường có chút thấp thỏm, nhưng đến nơi thì bình tĩnh lại.

Cố lên, xông lên!

Hắn xoay người xuống ngựa, đi đến trước mặt Đổng thượng thư, hào phóng thoải mái hành lễ.

Giang Phong bái kiến Đổng bá bá.

Đổng thượng thư cũng là lần đầu tiên gặp Giang Phong, mặc dù rất vừa lòng Giang thị lang, cảm thấy hài tử không tệ được, nhưng khi gặp được người, lại cộng thêm có Liễu Đồng rụt rè khúm núm ở bên cạnh để so sánh, lập tức hài lòng không thôi, thích, tuấn mỹ không nói, ánh mắt ngay thẳng kiên nghị, nhìn là biết vừa thông minh vừa lương thiện.

Còn Đổng A ở sau lưng cha, nhìn thấy ân nhân cứu mạng đến, một giây trước còn bị Liễu Đồng làm tức đến mức muốn đ.â.m người, lúc này chỉ cảm thấy vui mừng, vui mừng đến nỗi muốn khóc.

Nàng ấy hào phóng tự nhiên bước lên trước hành lễ.

"A A bái kiến Giang đại ca, cảm ơn ân cứu mạng của Giang đại ca, cũng cảm ơn chàng một mực tuân thủ lời hứa."

Giang Phong lấy ra ngọc bội cá mè hoa từ trên người xuống trao trả cho Đổng cô nương.

"Đổng cô nương, quãng đời về sau, mong chỉ giáo nhiều hơn."

*

Một thứ hoặc một người, khi nào quý giá nhất?

Chính ngay vào khoảnh khắc ngươi nhận ra ngươi mất đi nó, quý giá nhất.

Liễu Đồng thích Đổng muội muội không?

Thích.

Nữ nhi thượng ty của phụ thân, tiểu thư khuê các, thông minh hiểu lễ nghĩa, ngoan ngoãn hiểu chuyện, trông cũng xinh đẹp, gần như không có tật xấu gì, một cô nương thanh mai trúc mã như vậy, cùng nhau lớn lên, làm sao sẽ không thích.

Chỉ là biết nàng ấy sẽ là thê tử tương lai của chính mình, giống như biết vật nằm trong túi của mình, cảm thấy tốt, nhưng lại không biết coi trọng cho tốt, bởi vì đã nằm trong túi rồi, đều đã là thứ của mình, thì không cần phải cả ngày khen ngợi.

Thậm chí hủy hôn, vài lần nói chuyện dài lâu đau tận tâm can với Thanh Thanh, thật ra hắn ta đều không cảm thấy Đổng muội muội đã rời đi.

Bởi vì thế gian này đối xử bất công với nữ tử hơn nhiều, Đổng muội muội đều đã đính hôn với hắn ta, lại chơi từ nhỏ đến lớn, còn có ai sẽ cưới nàng ấy.

Có lẽ hắn ta cũng không quá xấu, đáy lòng cũng đang rối rắm do dự, cho nên vừa bị phụ thân giáo huấn, vẫn bằng lòng tới cầu hôn, cảm thấy đây là trách nhiệm hắn ta nên gánh vác.

Nhưng vào giờ khắc này.

Nhìn nam tử cao lớn đó nhảy xuống ngựa, hành lễ với Đổng thượng thư, nhìn Đổng muội muội bước lên hành lễ.

Nhìn hắn cũng đồng dạng đáp lại lễ.

Liễu Đồng trước nay chưa từng nhìn thấy dáng vẻ Đổng muội muội nói chuyện với nam tử khác, lúc này hắn ta mới phát hiện nàng ấy đẹp như vậy, mới phát hiện nàng ấy cười lên vậy mà có hai má lúm đồng tiền, má trái má phải đều có, mới phát hiện độ cong cong mi mày của nàng ấy đặc biệt đẹp, giống trăng khuyết, mắt nàng ấy rất có thần, nàng ấy là mặt tròn, da trắng như tuyết, cánh môi đỏ nhuận, tiểu muội hàng xóm lúc trước cảm thấy hơi phổ thông bình thường, không đủ kinh diễm, vào giờ khắc này, Liễu Đồng bỗng nhiên phát hiện, hoá ra nàng ấy không phổ thông.

Hoá ra nàng ấy rất xinh đẹp.

Hoá ra nàng ấy xinh đẹp tươi tắn như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hoá ra nàng ấy trông như thế này.

Nếu nói có ngôi sao, thì chính là như nàng ấy, nàng ấy là ngôi sao sáng nhất.

Thanh Thanh là trăng lạnh, xa cách không thể lại gần.

Đổng muội muội lại là ngôi sao sáng nhất.

Liễu Đồng giờ khắc này bỗng nhiên hiểu ra, hắn ta và Thanh Thanh không thể ở bên nhau, hắn ta không thể bỏ lỡ Đổng muội muội, hắn ta sẽ hối hận cả đời.

Hắn ta cũng muốn khí phách nam tử một lần, hắn ta bước lên trước ngăn cản.

"Đổng muội muội, hắn không phải mối lương duyên tốt, biết người biết mặt không biết lòng, hắn từng ở trên đường không phân trắng đen g.i.ế.c một nữ tử yếu đuối, muội đừng bị hắn lừa."

Đổng A:...

Nhìn Liễu Đồng bước lên đứng bên cạnh Giang đại ca, Đổng A mới phát hiện, Liễu Đồng thấp hơn Giang đại ca tận nửa cái đầu, sống mũi của Giang đại ca cao hơn, chân dài hơn, chân rất dài, cánh môi rất đẹp, lông mày cũng rất đẹp, bông hoa trên lông mày cũng rất đẹp, mắt cũng rất đẹp.

Hu hu, Đổng A cũng không nhịn được mà duỗi tay lau bên khoé miệng một cái, lo lắng mình chảy nước miếng.

TBC

Về phần Liễu Đồng nói cái gì?

Nói cái gì cơ?

Cái gì mà biết người biết mặt không biết lòng?

Không cần không cần, chỉ cần diện mạo này là được rồi, không cần quá nhanh như vậy, lòng có thể từ từ biết.

Giết nữ tử?

Đúng vậy, diện mạo của Giang đại ca, thật sự có thể g.i.ế.c nữ tử yếu đuối bình thương, gặp mặt đã g.i.ế.c trăm nghìn hàng lần rồi, hu hu.

Hôm nay một trong những người mai mối, Hà ngự sử bước ra, Hà ngự sử hắng giọng nói: "Không khéo, Hà mỗ vừa hay đến Kinh Châu điều tra qua, vừa khéo biết chuyện này, trên tay nữ tử yếu đuối Tiểu Phượng Tiên mà ngươi nói kia không chỉ có mười mấy mạng người, thích nhất xem nam tử hành hạ g.i.ế.c hại thê tử chính thất của mình trước mặt ả, loại nữ tử yếu đuối như vậy, theo luật phải trảm, Tiểu Liễu công tử ngươi thường hay vì vẻ đẹp của nữ tử mà không phân thị phi, không nhịn được mà thương xót, như vậy không tốt, sớm muộn cũng sẽ liên lụy đến cha ngươi cả nhà ngươi."

Liễu Đồng dám tùy tiện mở miệng trước mặt Đổng muội muội, là bởi vì hắn ta tự đại thành thói, nhưng đối mặt với Hà ngự sử lại sợ đến mức mềm chân.

Vội vàng nói một câu mình nhớ nhầm, hoảng hốt bỏ chạy.

Liễu thị lang đối mặt với Hà ngự sử cũng hơi tê dại cả da đầu, mặc dù ngày thường ông ta rất cẩn thận, nhưng đối diện Hà ngự sử, luôn cảm thấy tự tin không đủ, hôm nay đi trước, sỉ nhục của hôm nay, ông ta có ngày tất báo.

Hận Đổng thượng thư một dạ hai lòng, còn tưởng rằng có thể chọn cho khuê nữ một nhà tốt gì đó hay sao, ngày mai thì thành tù nhân rồi.

Đến lúc đó lão Đổng có cầu xin nhi tử ông ta cưới, ông ta cũng sẽ không đồng ý, nhiều nhất thì nạp nàng ấy.

Liễu thị lang dẫn theo thuộc hạ và sính lễ mang đến vội vàng bỏ về, lại bởi vì nhiều người vây xem, mặt tuyết lại trơn trượt, một tên thuộc hạ không cẩn thận trượt ngã, khiến cho một gánh sính lễ bị đổ ra ngoài.

Đổ ra một đống vải cuộn.

Mặt trên nhìn vào là tơ lụa cực kỳ xa hoa, không ngờ tới đổ ra ngoài, dưới đấy lại là một đống vải màu đen sẫm, nhìn đã để được mấy năm, không ngờ tới sính lễ của nhà Thị Lang cũng sẽ như này, chỉ làm vẻ bề ngoài.

Người vây xem không nhịn được mà thì chụm đầu ghé tai chỉ chỉ trỏ trỏ.

Người Liễu gia nhếch nhác mà trốn.



Đổng thượng thư vốn dĩ bởi vì lời Liễu thị lang nói, trong lòng còn có chút lo lắng.

Nhưng nhìn thấy Mạnh Thanh Xà và Hà ngự sử đều cùng xuất hiện làm người mai mối lại lập tức yên tâm trở lại.

Lão Mạnh hơi hồ đồ, nhưng lão Hà là người lõi đời.

Nhiệt tình mời mọi người vào trong nhà.

Nhìn từng gánh từng gánh sính lễ nặng trịch kia, khi khiêng qua ngưỡng cửa đều lắc lư đong đư, đòn gánh mà hạ nhân khiêng sính lễ cũng bị ép tới cong cong, nhưng bước chân rất vững, không xuất hiện hiện tượng trượt ngã.

Số lượng này hơi nhiều quá rồi đi?

Trong lòng Đổng thượng thư có hơi không chắc chắn.

Mạnh Thanh Xà nhìn Đổng thượng thư, thân thiết hơn nhiều, vội vàng tránh khỏi Hà ngự sử, bàn tay to vỗ vào cánh tay của Đổng thượng thư, phát ra tiếng bốp bốp bốp, vừa vỗ vừa múa mày múa mắt nói: "Lão Đổng, vẫn là mắt nhìn của ngươi tốt, không đúng, là mắt nhìn của ngươi cũng sắp đuổi kịp ta rồi."

Đổng thượng thư không biết Mạnh Thanh Xà nói cái gì, chỉ là nhìn thấy nhiều sinh lễ như vậy nhiều người như vậy, có hơi cảm động lại vừa căng thẳng, hỏi: "Giang đại nhân, này có phải hơi nhiều, hơi vượt quá rồi không?"

Đổng phu nhân nhìn thấy từng gánh từng gánh sính lễ này, khối lượng một gánh còn nhiều hơn hai ba gánh của người khác, hơn nữa vẫn còn liên tục không dứt.

Này, thông gia đúng thật là rất thích khuê nữ của mình.