Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 300



Đợi đến khi Đổng thượng thư cầm được thư hợp hôn, sính thư của Thái A Tự, lại rất hài lòng, người Giang gia hiểu lễ nghĩa.

Bên kia Đổng phu nhân sắp xếp đặt sính lễ.

Ngàn vạn lần không nghĩ tới căn phòng bên kia của khuê nữ cũng không để được.

Ngày tuyết này lại không tiện để ở bên ngoài, một phần phải chuyển vào trong phòng của bọn họ.

Một gánh còn nhiều hơn hai ba chiếc của người khác cộng lại, nhưng số lượng này cũng hơi nhiều quá mức.

Cho mặt mũi như vậy, Đổng phu nhân không đếm kỹ, chỉ cảm thấy rất nhiều, lòng bà ấy nghĩ, lát nữa cho dù nhìn thấy sính lễ bên trong là một vài thứ lớn không đáng giá tiền, bà ấy cũng chấp nhận, phần tâm ý này bà ấy nhận.

Bà ấy chỉ sợ người khác chê khuê nữ từng hủy hôn, không coi trọng.

Này ít nhất cho đủ mặt mũi, không giống Liễu gia, đến cửa thổi thổi đánh đánh, nhìn mấy gánh đồ nhẹ như bay, có thể có thứ gì tốt, mặt mũi cũng không muốn cho đủ, còn mong chờ bên trong sao?

Đổng phu nhân nhìn khuê nữ vui vẻ, nhìn khuê nữ chơi đùa ngọc bội của nàng ấy mới tin khuê nữ vậy mà thật sự được người cứu, vừa hay chính là nhi tử của Giang thị lang, đây thật sự là trùng hợp không thể tin nổi.

Đổng thượng thư cũng là nhìn thấy ngọc bội cá mới hiểu ra, không ngờ lại là đánh bừa mà trúng.

Nhìn khuê nữ ngây ngốc, chỉ lo vui vẻ, suýt chút nữa rớt cả tướng công cũng không biết.

Đổng thượng thư vừa vui mừng vừa rầu rĩ.

Đổng Xích Xích không thích Liễu Đồng, nhưng vẫn luôn khách khách khí khí với Liễu Đồng, bởi vì sau này Liễu Đồng có thể là tỷ phu của hắn.

Lúc này thấy Giang Phong, tất nhiên cũng sẽ không bỏ qua, nghiêm túc bắt đầu trò chuyện.

Ra ngoài dự đoán.

Giang Phong đến từ Kinh Châu xa xôi nói chuyện xây dựng lại rõ ràng đâu ra đấy, hai người có một số quan điểm khá là tương thông, Đổng Xích Xích lập tức có loại cảm giác gặp nhau quá muộn, hận không thể lôi Giang Phong trò chuyện dưới nến cả đêm, hơn nữa nghe nói Giang Phong chưa từng học ở học đường, cũng chưa tham gia khoa cử, tiếc hận không thôi.

Chẳng qua bây giờ Phong ca đã là thị vệ mang đao, cũng có chức quan trên người.

Đổng Xích Xích lại lo lắng người tỷ phu tương lai này, văn hoá đủ rồi, nhưng lỡ như cơ thể không được, lại lôi Giang Phong đi so tài b.ắ.n tên.

Trong lòng nghĩ đại khái có thể b.ắ.n trúng đích là được, chỉ cần b.ắ.n trúng chính mình sẽ gắng sức khen ngợi

Cũng gọi cả tỷ tỷ đến xem.

Cung tên đối với Giang Phong mà nói quá dễ dàng, còn là mục tiêu cố định, một hơi b.ắ.n ra sáu mũi tên, mũi nào cũng trúng hồng tâm.

Đổng A ở một bên cố gắng vỗ tay kêu hay.

Giang Phong quay đầu nói với Đổng A: "Còn một mũi tên, nàng có muốn thử không, ta dạy nàng?"

Đổng A gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, được chứ được chứ.

Chẳng qua khi Giang đại ca điều chỉnh tay giúp nàng ấy, một tay ấn tay của nàng ấy, thậm chí cả người vòng tay ôm lấy nàng ấy, mặt trắng của Đổng A đỏ bừng, đỏ đến mức phát nóng.

Không biết mũi tên b.ắ.n ra như thế nào, hình như trúng rồi, nhưng vì kéo cung dùng lực, thân thể nàng ấy dựa về sau, tựa vào thân thể cứng rắn Giang đại ca.

Đổng A đỏ mặt tía tai, thẹn đến mức xách váy chạy mất.

Nàng ấy không nghĩ tới khi ở chung với người mình thích lại như vậy, nàng ấy đã ở chung với Liễu Đồng mười mấy năm cũng chưa từng đỏ mặt…

Bên kia Mạnh Thanh Xà và Hà ngự sử làm tốt công việc của người mai mối.

Trò chuyện vui vẻ.

Lần gặp mặt đầu tiên, kết thúc hoàn mỹ.

Đổng thượng thư khá vui mừng.

Giang thị lang rất hiểu lễ nghĩa.

Hơn nữa rất có năng lực, lần trước khi ông ấy nói có ý kết thân, Giang Phong vẫn là thường dân.

Lần này đến dạm hỏi đã là thị vệ mang đao lục phẩm.

May mà mình ra tay nhanh.

Cuộc gặp mặt đầu tiên, kết thúc hoàn mỹ.

Đổng thượng thư hài lòng.

Đổng phu nhân cực kỳ hài lòng.

Đổng A quá hài lòng.

Đổng Xích Xích hơi không hài lòng, còn muốn giữ người lại tiếp tục trò chuyện, chưa nói chuyện đủ.

Đợi người đi rồi.

Lòng của Đổng thượng thư cũng cuối cùng hạ xuống, cuối cùng cũng có thể an tâm trên tháp mềm, trong tay còn cầm một chén trà, chuẩn bị xem danh sách sính lễ mà Giang gia đưa đến.

Mặc dù số lượng gánh có hơi nhiều, nhưng gộp lại, cũng không có quan hệ, dân không tố quan chẳng tra, Giang thị lang có kẽ là từ Kinh Châu đến, không chú ý.

Đổng thượng thư nhìn danh sách sính lễ, là nghĩ xem phải chuẩn bị của hồi môn như thế nào, ít nhất phải nhiều hơn sính lễ.

Ông ấy nhấp một ngụm trà, sau đó mở chiếc hộp đựng danh sách sính lễ.

Một chiếc hộp to rất to, còn khá tinh xảo.

Đợi ông ấy cầm tờ danh sách kia ra, hình như rất dài, kéo cũng kéo không hết, ông ấy liếc nhìn trước.

Hai mươi viên Đông hải Đông châu, sáu cặp san hô già Bích Châu, bốn cặp ngọc Như Ý, mười chuỗi Ngũ Phúc Bích Tỉ, một đôi Hoà Thị Bích, một cặp ngà voi,..

Đổng thượng thư mới bắt đầu là nghiêm túc đọc, đọc rồi lại đọc, hơi giật nảy mình, tay run run, suýt chút nữa thì ném tờ danh sách đi.

Tay cầm tờ sính lễ của Đổng thượng thư cũng không khống chế được mà run rẩy.

Đổng A chạy đến tiền sảnh, thấy cha đang xem sính lễ, cầm tờ danh sách vẻ mặt nghiêm trọng, tay cũng đang run.

Nàng ấy bước tới làm nũng: "Cha, cho dù đưa ít, cha cũng đừng tức thành như này. Con đã nói chuyện với Phong ca rồi, con có rất nhiều của hồi môn, đủ cho chúng con ăn sung mặc sướng, cha không cần lo lắng, nhà Phong ca từ Kinh Châu đến, mới ổn định cuộc sống ở Kinh Thành, không có tiền là bình thường, huynh ấy đã cứu mạng của con, mạng của con chẳng lẽ không đáng giá hơn những thứ đó sao?"

Đổng thượng thư giờ khắc này đã không cách nào tưởng tượng nổi.

Này này này những thứ này, sao có thể xuất hiện trên danh sách sính lễ của khuê nữ ông ấy?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nghe nói Giang thị lang xuất thân phản tặc, này là đã tạo phản thành công, cướp luôn cả quốc khố sao?

Quá hoảng…

Đổng thượng thư nhìn qua danh sách sính lễ, bỗng cảm thấy như đang vào đông, không hiểu sao cảm thấy ơn ớn lạnh.



Một trận tuyết rơi, người Kinh Thành lập tức đều cảm thấy như vào đông.

Cảnh tuyết ở Thái A Tự tuyệt đẹp.

Mái nhà của chùa chiền màu sắc rực rỡ, chùa cổ nghìn năm, mang vẻ trang nghiêm dày nặng của lịch sử.

Sau khi phủ tuyết lên, càng thêm thần thánh.

Giống như thật sự có Phật tính.

Không thể trượt tuyết, không thể nhảy nước, không thể lội nước, không thể leo núi,...

Tuệ Vân công chúa nhìn tiểu đậu sinh trước mặt, rõ ràng nói là ở lại an ủi bà ấy ở cùng bà ấy, bây giờ lại cảm thấy tràn đầy cảm giác nhọc lòng + phá hoại.

Mấy ngày trước còn cảm thấy tiểu gia hoả mặc dù nghịch ngợm, cũng khá thú vị, đôi khi cũng cảm thấy ưa thích.

Lúc này chính là da đầu tê dại.

Hận không thể quay ngược thời gian.

"Đi nấu trà?"

"Chẳng thú vị."

"Thắp hương."

"Không muốn đi."

"Vậy đi đắp người tuyết, nhất định phải đi." Tuệ Vân công chúa lớn tiếng nói.

"Được."

Tuệ Vân công chúa nghẹn một hơi không thở lên.

Kéo tiểu gia hoả đến trong viện, trong viện đã có hạ nhân chuẩn bị xong tuyết.

Miên Miên chuẩn bị hạ tay xuống bốc, bị Tuệ Vân công chúa nắm lấy tay của nàng, đeo găng tay cho nàng.

Cũng rất thần kỳ, là găng tay lội nước của Tuệ Vân công chúa, trơn tuồn tuột, đen xì xì.

Đeo vào ngăn lạnh.

Tuệ Vân công chúa cảm thấy bà ấy ba tuổi mới chơi cái này, sau này cũng không chơi nữa.

Không ngờ tới mấy chục năm sau, còn phải ở đây đắp người tuyết dỗ người.

Miên Miên thích tuyết, thích đắp người tuyết.

Ngoại trừ không thích học thuộc cổ văn dài dằng dặc, nàng làm việc, học tiết thể dục, đều rất ưu tú.

Đắp người tuyết nàng cũng đắp rất nghiêm túc.

Tuệ Vân công chúa muốn tương tác vui chơi cùng thân thân thân tôn nữ tươi mới vừa ra lò của mình, tiện thể nhớ lại tuổi thơ.

Bà ấy vẫn luôn giúp đỡ.

Khi tiểu gia hoả sai khiến bà ấy, không hề tiếc sức một chút nào.

"Bà bà nặn que giúp cháu, đúng, que cong cong, nặn bằng tuyết, phải ấn cho chắc."

Lúc bắt đầu Tuệ Vân công chúa còn rất vui vẻ.

TBC

Tiểu gia hoả thân với bà ấy, không có một chút khoảng cách nào.

Sai khiến một người đường đường là Công chúa như bà ấy làm việc, một chút áp lực cũng không có.

Nhưng bà ấy tham gia nhiệt tình ngất trời, cùng giúp đỡ, nhìn thấy từng que từng que được đắp ra ghép lại với nhau, hình như là một bộ khung xương?

Sau đó nhìn tiểu gia hoả ngồi ở một bên cực kỳ nghiêm túc cầm một con d.a.o đang đục băng.

Nhìn tay của nàng cầm một con dao, gọt băng thành hình gần giống hình tròn trước, sau đó lại đục ra hai cái lỗ, lại đục ra một hàng răng?

Nhìn một tảng băng lớn trong tay nàng nhanh chóng trở thành một cái đầu lâu trong suốt long lanh?

Cuối cùng đặt lên bộ khung xương.

Vậy nên, thân thân thân tôn nữ của bà ấy đắp người tuyết đắp ra một cái đầu lâu?

Xác của người?

Loại đã bỏ da bỏ thịt?

Toàn xương không?

Tuệ Vân công chúa sụp đổ tâm lý.

Không chỉ sụp đổ tâm lý, còn cực kỳ căng thẳng, nhìn cái đầu lâu trắng tinh này, bà ấy căng thẳng đến mức tay trái không ngừng móc tay phải.

"Đây là cái gì? Cháu nhìn thấy ở chỗ nào?" Tuệ Vân công chúa cố gắng hỏi nhẹ nhàng nhất có thể.

Đồng thời trong lòng có tám trăm lời xin lỗi muốn nói.

Bà ấy đã suy nghĩ miên man, nghĩ đến mức không thể thở nổi.

Là cảnh tượng tồi tệ gì, khiến một tiểu cô nương bảy tám tuổi đắp người tuyết sẽ đắp ra một bộ đầu lâu như vậy?

Người bình thường sao lại nhìn thấy thứ đồ chơi này?

Nàng còn biết chính giữa đầu lâu là rỗng không? Còn có độ cong?

Còn có xương chân? Theo đốt từng đốt một.

┭┮﹏┭┮, nói thật người tuyết này quả thật là đẹp đến kinh diễm.