Nhất là cái đầu lâu được đục ra từ khối băng đó, giống như được đục từ một khối ngọc lớn trong suốt cực lớn, vô cùng đẹp.
Thậm chí cảm giác đây là một bộ đầu lâu biết cười, mặc dù da thịt hắn đều đã không còn, nhưng xương vẫn đang cười.
Trời mới biết, một người cổ đại thuần túy nhìn thấy người tuyết như thế này là cảm giác gì.
Cho dù là người có trái tim lớn dị thường, còn thỉnh thoảng lại lên cơn bệnh tâm thần, thường xuyên tìm kiếm các vận động cực hạn để kích phát ra kích thích tố tìm kiếm động lực sống tiếp như Tuệ Vân công chúa, cũng hơi không chịu nổi.
Nhìn người tuyết một cái, lại nhìn thân tôn nữ một cái.
Tuệ Vân công chúa muốn bế tôn nữ quay người vòng đi.
Nhìn thấy nàng nghiêm túc làm xương ngón chân, ┭┮﹏┭┮.
Còn các ám vệ vẫn luôn bảo vệ ở xung quanh, lúc ban đầu cũng chỉ là thấy hôm nay chủ tử hình như còn rất ổn, vậy mà không chơi môn các vận động mạo hiểm, bắt đầu đắp người tuyết.
Sau khi chủ tử nhận thân, trò chơi đều đơn giản hơn nhiều.
Ngày tuyết lớn, một già một trẻ, không đúng, Tuệ Vân công chúa thật ra nhìn không ra già, một nữ thần không già và một tiểu cô nương không nhỏ cùng nhau đắp người tuyết, khung cảnh này vẫn rất đẹp.
Nhưng khi nhìn thấy thứ cuối cùng đắp xong, ám vệ trên cây suýt chút nữa rơi xuống.
Đây là cái quỷ gì?
Tuyết trắng như thế làm sao có thể đắp ra thứ đáng sợ như này.
Con người trời sinh sẽ cảm thấy sợ hãi với cơ thể của đồng loại và những thứ tương tự.
Ví dụ như chim mặt người, ví dụ như cá mặt người…
Trong trình tự gen của con người chính là được thiết lập như vậy, càng sợ hãi những thứ có gen tương đồng.
Vứt một con quái thú đến mọi người có thể cùng nhau cố gắng đánh giết, thậm chí còn có thể thử nướng lên một chút.
Nhưng vứt một con quái thú có mặt người đến, như vậy sẽ không làm được, sẽ có chướng ngại tâm lý.
Công chúa nhìn bộ đầu lâu trong suốt long lanh trắng tuyết kia, nhìn tôn nữ đang ở đó bổ sung xương ngón chân, thực sự không nhịn được mà hỏi: "Miên Miên, cháu nhìn thấy những thứ này ở đâu?"
Giang Miên Miên đáp rất nhanh gọn: "Trong mơ."
Tuệ Vân công chúa rất cẩn thận tiếp tục hỏi: "Mơ cái gì?"
Miên Miên thở dài một tiếng.
Tuệ Vân công chúa nhìn tiểu gia hoả này, nói chuyện nói một nửa, còn lên mặt cụ non mà thở dài, không biết sao cảm thấy tay ngứa ngáy.
Miên Miên nói: "Chờ cháu, bà bà, chờ cháu làm xong xương ngón chân này, cháu từ từ kể cho bà nghe, mơ rất dài."
Tuệ Vân công chúa ngẩng đầu nhìn trời, vẫn rất muốn nhấc tiểu gia hoả này lên, vò vò, vo tròn, đá bay đi.
Đắp người tuyết xong.
Hoàn mỹ.
Miên Miên nhìn tác phẩm của mình, quá đẹp, nếu có điện thoại, nhất định phải đăng lên vòng bạn bè.
Quay đầu nhìn Công chúa nãi nãi, hình như đang nghiến răng, động tác nhỏ rất kì quái.
Công chúa nãi nãi đến tuổi này hẳn là vẫn còn răng thật đi, nếu mình hỏi bà ấy, Miên Miên âm thầm nghĩ một chút, vẫn là không hỏi, cảm giác hỏi sẽ bị đánh.
Tuệ Vân công chúa nhìn vẻ mặt của tiểu gia hoả, không biết nàng đang nghĩ cái gì, không hiểu sao lại nghĩ vẫn là không hỏi, ước chừng hỏi sẽ không nhịn được mà đánh nàng, cảm giác nàng đang nghĩ một số thứ nguy hiểm.
Đắp người tuyết xong, trở về trong phòng, Công chúa sờ tay của tiểu gia hoả, quả nhiên lạnh cóng rồi, còn buốt đến đỏ, bảo nàng ngâm tay vào nước ấm một chút trước, mới đưa cho nàng một bình nước nóng.
Bởi vì người quá lạnh, đột nhiên tiếp xúc với thứ rất nóng, bị bỏng cũng không biết.
Cần phải tuần tự từng bước.
Khi Công chúa làm những việc này, có chút bừng tỉnh, hóa ra bà ấy cũng biết chăm sóc người tỉ mỉ như vậy.
Chơi tuyết xong, vào trong phòng thay y phục ấm áp mềm mại, ngồi trên chiếu cói giống như có sàn sưởi, uống trà ăn điểm tâm, Miên Miên bắt đầu kể cho Công chúa nãi nãi về giấc mơ đó.
"Đây thực ra là giấc mơ của a huynh, a huynh cháu kể cho cha, bị cháu nghe trộm được, sau đó cháu cũng mơ thấy. Chẳng qua giấc mơ này rất đáng sợ, bà bà đã chuẩn bị sẵn sàng nghe chưa?"
Miên Miên ngồi ngay ngắn, nàng nghiêm túc nhìn Tuệ Vân công chúa ở trước mặt.
Là một Công chúa cổ đại, Công chúa thích những vận động có độ tính tự sát cực cao như leo núi, nhảy mạo hiểm, nhảy nước các loại, tinh thần chắc chắn ít nhiều gì cũng có chút vấn đề.
Nói khó nghe chính là bệnh thần kinh, nói dễ nghe chính là bệnh Công chúa.
Aiz, người ta đúng thật là Công chúa, đúng thật là có bệnh.
Bị bệnh cần phải dùng thuốc.
Có thuốc là dùng miệng, có thuốc là dùng tai, có thuốc thì dùng tim.
Miên Miên không nhanh không chậm mà mò túi.
Tuệ Vân công chúa kiên nhẫn nhìn nàng mò.
Có chút tò mò nàng mò cái gì.
Đợi đến khi nhìn nàng mò rồi lại mò, mò ra một con kiến.
Đặt gần chỗ táo đỏ nướng.
Lông mày của Tuệ Vân công chúa liền co rút.
Khi bà ấy làm cô nương, từng nuôi một con rắn hoa nhỏ màu xanh lục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Còn khơi dậy nên cơn sốt nuôi rắn ở trong Kinh.
Sau đó có một khuê tú bị con rắn mình nuôi cắn chết.
Mới dần dần không ai nuôi nữa.
Con rắn hoa nhỏ của bà ấy được bà ấy phóng sinh.
Hình như là thả cùng với Tĩnh Tuyệt, ừ, khi thả thì đã không còn là rắn hoa nhỏ, mà là một con rắn hoa lớn rất to, nặng mười mấy cân.
Nhớ lại rất thần kỳ.
Lúc đầu chính mình sẽ nuôi thứ kỳ lạ như vậy.
Bây giờ nhìn con kiến to dị thường mà tiểu nha đầu này mò ra, con kiến trông giống như trâu sắt.
Tuệ Vân công chúa kỳ quái tiếp nhận được sóng, đây là thú cưng không phải là thức ăn.
"Nó tên là gì?"
"Giang Tiểu Thụ, giấc mơ của cháu, hoặc là bắt đầu kể từ Tiểu Thụ đi."
Công chúa:...Quả nhiên là thân tôn nữ, còn đặt tên cho con kiến.
Lúc đó bà ấy đặt tên cho con rắn hoa nhỏ của mình là Sở Miêu Miêu.
Giống bà ấy y đúc.
Tuệ Vân công chúa bỗng nhiên phát hiện mình nhớ lại rất nhiều chuyện của quá khứ.
"Trong giấc mơ đó, không có Giang Tiểu Thụ. Có một thiếu niên, hắn cả ngày không có việc gì làm, lang thang trên phố, kéo khách cho các tỷ tỷ của kỹ viện, d.a.o du với những tên trác táng khác, kiếm đủ no bụng, thỉnh thoảng còn có thể mang chút đồ về nhà."
Tuyết ngoài cửa sổ ngừng rơi, gió cũng ngừng thổi.
Táo đỏ dần dần có mùi thơm.
"Trác táng đắc tội một công tử, công tử đó nhìn hắn không thuận mắt, bảo gia đinh đánh hắn, đánh rách trán hắn, hắn chạy về nhà, qua hai ngày không được chữa trị mạng liền c.h.ế.t đi."
Táo nướng bốc khói rồi.
Miên Miên lật sang mặt khác.
"Thiếu niên là trưởng tử trong nhà, còn chưa trưởng thành đã chết. Cha hắn một đêm tóc bạc, bệnh nặng không dậy."
"Nam tử một đêm tóc bạc phát hiện, người đánh c.h.ế.t nhi tử hắn chính là nhi tử của thân đại ca, mà hắn đã bị đuổi ra khỏi gia môn, hắn muốn báo thù, đến cửa cũng không vào được."
"Muội muội của thiếu niên đã c.h.ế.t vì để cha nhanh khoẻ một chút, có tiền chữa bệnh, tự bán mình làm nha hoàn cho thiếu gia của phủ thành, cha nương của nữ hài đi tìm nàng ấy, sống không thấy người, c.h.ế.t không thấy xác."
"Sau đó muội muội út của thiếu niên nằm ở nhà, bị rắn độc không biết từ đâu đến cắn chết, thân nương hắn nghi ngờ là người nhà kia đánh c.h.ế.t hắn, đi trả thù, thân nương cũng bị đánh chết."
Táo đỏ hoàn toàn bị cháy khét.
Bốc ra khói đen.
"Nam nhân đầu tiên là mai táng trưởng tử, tiếp đó mai táng nữ nhi út, tiếp đó mai táng thê tử.
Người nhà đó lại rời khỏi tử sớm, đến Kinh Thành, từng bước thăng tiến, vinh hoa phú quý, hưởng thụ không hết.
Thân thể nam nhân cực kém, bệnh tình nguy kịch, sống mỗi một khắc đều rất đau đớn.
Nhưng hắn không dám chết, hắn phải tìm nữ nhi thứ hai của hắn, nữ nhi thứ hai của hắn mất rồi, không biết ở chỗ nào.
Hắn tìm mãi, cuối cùng cũng tìm đến Kinh Thành.
Lại biết nữ nhi thứ hai thành tiểu thiếp của một nhà đại hộ.
Nhà đại hộ đó muốn cưới muội muội của người đánh c.h.ế.t trưởng tử hắn.
Nữ nhi thứ hai của hắn treo cổ chết.
Trưởng tử của hắn chết, nữ nhi thứ hai của hắn cũng chết, nữ nhi út của hắn chết, thê tử của hắn cũng c.h.ế.t rồi.
Hắn cô độc cô đơn một mình.
Sau đó hắn hẳn là cũng chết.
Đến c.h.ế.t hắn cũng không biết, nương hắn không phải nương hắn, huynh trưởng hắn không phải huynh trưởng hắn.
Cuối cùng hắn muốn được chôn cùng với thê nhi, nhưng hắn không tìm được người chôn hắn.
Thê nhi của hắn ở dưới đất, vẫn luôn đợi hắn, vẫn luôn đợi, từ xác c.h.ế.t đợi thành xương trắng, đợi thành bùn vụn, đợi một đời một thế một kiếp.
Đợi được một kiếp mới."
TBC
Táo bùng lửa, bắt đầu cháy.
Tuệ Vân công chúa đã khóc đến nỗi không thành tiếng.
Cả người bà ấy run rẩy.
Bà ấy không dám tưởng tượng, sao trên thế gian lại có câu chuyện độc ác như vậy.
Bà ấy tưởng rằng chính mình không thể ở cùng người mình yêu đã là chuyện đau thương nhất trên đời.
Nhưng câu chuyện này độc ác gấp trăm lần nghìn lần so với việc không thể yêu nhau.
Đau hơn cả bị lăng trì.
Bà ấy không dám tưởng tượng, nhi tử bà ấy đau đớn đến thế nào.