Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 317



Thực ra y phục mà hài tử khác từng mặc rồi, tiểu hài tử mặc vào càng tốt, vải của y phục từng mặc rồi mềm hơn một chút, hơn nữa cũng được kiểm nghiệm qua, sẽ không có những thứ lung tung rối loạn, ngược lại có thể lớn lên khỏe mạnh.

Có một số hài tử nuôi dưỡng quá cầu kỳ, dùng các loại mới nhất, nhưng vẫn luôn bị bệnh, còn không tìm ra nguyên nhân.

Đi xem trung y, trung y kê thuốc, mặc một vài bộ y phục cũ là khoẻ.

Nếu như vậy, tặng y phục, không lãng phí, sinh hay không là chuyện xác suất, luôn có người sinh, kiếm không công.

Giang Du nghĩ như vậy thì rất vui vẻ.

Rất nghiêm túc đồng ý.

"Vậy lát nữa ta đưa y phục vào cung hay đưa đến chỗ nhi tức phụ của người, nhi tức phụ nào, địa chỉ ở đâu?"

Trương phi lúc này không nhịn được mà cười hô hố.

Thật sự chưa từng gặp hài tử thật thà như này.

Nói tặng, thật sự tặng.

Không phải lời khách sáo.

Còn hỏi cả địa chỉ, mặc dù, nhưng mà, vẫn rất buồn cười.

Từ chỗ Trương phi đi ra.

Giang Du nhận được không ít quà.

Trương phi tặng nàng ấy một bộ trang sức đầu rất quý giá, trên đó toàn là trân châu.

Trước đây nhi tức phụ của bà ấy muốn, bà ấy đều không cho.

Không thể không nói, thứ gọi là nhãn duyên này, đúng thật là kỳ diệu.

Tiểu Mạnh phu nhân này quá đáng yêu.

Trương phi rất lâu rồi chưa cười hô hố, phát ra từ nội tâm như vậy.

Cảm giác cười cho những cục u uất trong người đều tan ra cả rồi.

Quá thú vị.

Đáng giá!

Tặng quà lần này tặng rất vui vẻ.

Mặc dù Hoàng thượng cũng ngụ ý muốn tặng, nhưng này là cam tâm tình nguyện.

Bên này nhận một đợt quà, liền đi gặp Hoàng thượng.

Hoàng thượng gặp Mạnh Thanh Xà, còn rất ghen tị, Mạnh Thanh Xà nhìn vào cảm giác chính là đầu óc không nhiều, cơ bắp rất nhiều, khi còn trẻ khinh thường kiểu người này, lúc tuổi già lại ghen tị với kiểu người này.

Hoàng thượng hỏi: "Hôm qua ngủ có ngon không."

Mạnh Thanh Xà lắc đầu thở dài: "Ngủ không ngon, cha và Thiếu Hà đều bôn ba chiến trường, thật sự không thể ngủ được, hôm qua trời vừa sáng thần đã đi xem hai đại tôn tử. Xem đại tôn tử xong, mới về ngủ một giấc bù, chỉ ngủ được bốn canh giờ."

Hoàng thượng:...

Hoàng thượng cố gắng ngủ, dùng sức mà ngủ, chỉ có thể ngủ hơn hai canh giờ, thật muốn đánh ông ấy, ngủ được bốn canh giờ còn là trong tình trạng có tâm sự, vậy khi không có tâm sự, chẳng phải có thể vẫn luôn ngủ sao.

Ánh mắt nhìn xuống, bỏ đi bỏ đi, không hỏi nữa, tiếp tục nói đến chủ đề giấc ngủ chỉ tự chuốc nhục vào thân.

Hậu cung mặc dù một đống nữ nhân, nhưng Hoàng thượng không muốn ngủ quả quyết kết thúc chủ đề này.

Lại tán gẫu linh tinh hai câu, Hoàng thượng vẫn không muốn nói chuyện với Mạnh Thanh Xà.

Mỗi một lần đều có thể nói đến chuyện chính mình không vui.

Nếu không phải vì ông ấy có một cha tốt... Bây giờ nếu không phải ông ấy có nhi tử tốt…

Bỏ đi.

Hoàng thượng triệu kiến Mạnh phu nhân và tiểu Mạnh phu nhân cùng hai tiểu tiểu Mạnh.

Gặp Hoàng thượng đều phải quỳ bái.

Giang Du đã luyện tập qua rồi.

Bái tổ tiên bái phụ mẫu, bái giống y vậy là được.

Thẩm mỹ của Giang Du chính là kiểu vui tươi, ăn mặc rất màu mè rực rỡ.

Màu sắc không tính là diễm lệ, nhưng mặc trên người nàng ấy thì rất náo nhiệt.

Hoàng thượng cũng là người nhiều chuyện.

Mạnh phu nhân hắn gặp qua, không có ấn tượng.

Không có gì đặc sắc, chủ yếu là trong cung mỹ nhân quá nhiều, gặp nhiều rồi, xinh đẹp dễ nhìn bình thường, Hoàng thượng cũng không có cảm giác gì.

Đợi nhìn thấy tiểu Mạnh phu nhân, cháu ngoại trai tôn nữ của mình?

Nói như thế nào đây.

Hoàng thượng cảm thấy bây giờ người truyền tin đồn càng ngày càng không ra gì.

Còn nói sánh với Đát Kỷ.

Chẳng lẽ bây giờ bên ngoài thịnh hành kiểu cô nương mặt tròn to trong như này sao?

Ai ai cũng biết nữ tử đã sinh hài tử, nhất là nếu như còn đang cho hài nhi bú, ăn tốt một chút, mặt đầy collagen, mặt rất tròn, dáng vẻ dinh dưỡng quá tốt, dáng người cũng sẽ tương đối đầy đặn.

Làn da đẹp thì chắc chắn không cần nói.

Nhưng này là như thế nào.

Đẹp của Tuệ Vân là chỉ cần bà ấy xuất hiện, bà ấy nói chuyện giơ tay nhấc chân đều khiến người ta không thể rời mắt.

Tiểu cô nương này cũng coi như xinh đẹp, nhưng cũng chỉ là xinh đẹp bình thường.

Tướng mạo khá vui tươi.

Gần như cô nương biết cách sống chính là bộ dáng này.

Vui vẻ tươi vui.

Biến nền tảng rất tốt, thành dáng vẻ sống qua ngày.

"Bình thân."

Hoàng thượng vừa mở miệng.

Người bên kia đã nhanh nhẹn đứng dậy.

Sau đó một khuôn mặt tươi cười nhìn về phía mình, đôi mắt tròn xoe.

Cả mặt đều viết tò mò.

"Ngươi nhìn cái gì?"

Giang Du quay đầu nhìn Ân Cô một cái.

Ân Cô không đưa mắt ra hiệu với mình.

Nàng ấy liền tự nhiên mở miệng.

"Nhìn Hoàng cữu công trông như thế nào?"

"Nhìn rõ chưa?"

Giang Du gật đầu, lại lắc đầu.

"Chưa rõ lắm, Hoàng cữu công cả người cửu công trên dưới đều phát ra ánh sáng hoàng kim lấp lánh, giống như Bồ Tát, chói mắt, không nhìn rõ lắm."

Hoàng thượng sửng sốt một chút.

Đã chuẩn bị sẵn nghe người ta khen y.

Khi vị trí của ngươi đủ cao, nghe được đều là những lời hay, khen ngợi, ít có người sẽ chủ động tìm chuyện không vui với ngươi.

Lần đầu tiên nghe nói là nhìn không rõ, bởi vì cả người y phát ra ánh sáng vàng kim, giống như Bồ Tát vậy, ha ha ha ha.

Khen người thật sự là một môn nghệ thuật.

Khen Hoàng thượng đẹp trai uy nghiêm, những lời như vậy, Hoàng thượng cũng nghe vô số lần rồi.

Lần đầu tiên cảm thấy hơi vui, sau đó càng ngày càng trở nên bình thường.

Thậm chí theo tuổi tác tăng lên, lại nghe được những lời khen lặp lại đều sẽ cảm thấy giả dối.

Hoàng thượng cảm thấy mình như thể có phát hiện nói dối, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu thật giả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng lần đầu tiên nghe được chính mình giống như Bồ Tát.

Làm Hoàng thượng vẫn chưa thỏa mãn, y hiện tại muốn thành tiên nhất.

Còn lợi hại hơn Hoàng thượng, người này thế gian không tồn tại, chỉ có thể đến tiên giới tìm kiếm, Bồ Tát chính là tiên.

"Vậy ngươi lại gần một chút mà nhìn."

"Vâng." Giang Du nhanh nhẹn bước lên trước.

Còn không quên dìu mẹ chồng cùng đi.

Mạnh phu nhân:...

Cũng không muốn lại gần như vậy.

Thường xuyên trong ổ chăn nghe tướng công phàn nàn về Hoàng thượng, phàn nàn lão đầu tử xấu xa không thôi…

Bà ấy rất lo chính mình nói nhầm để lộ ra gì đó khác thường.

Giang Du đến gần thật sự tỉ mỉ quan sát Hoàng thượng.

Lại nhìn thấy Nghiêm công công sau người Hoàng thượng.

Mắt nàng ấy lại mở to ra, vẻ mặt rất vui vẻ.

Giang Du tỉ mỉ quan sát Hoàng thượng, trong lòng có chút thất vọng, chỉ thế này?

Hoàng thượng sao lại trông như thế này?

Hình như giống người bình thường.

Cởi bỏ chiếc áo bào và mũi vàng lấp lánh, hình như cũng chắc khác gì nhiều địa chủ lão gia ở trong thôn, hơn nữa còn quá gầy.

Đại chủ lão gia đều ăn uống đến mập mạp.

Giang Du cảm thấy phải béo một chút mới có phúc khí, quá gầy rồi

Má hõm vào.

Hoàng cữu công không đến nỗi không có đồ ăn, chỉ có thể là phúc khí không đủ.

Tất nhiên những lời này, xoay một vòng, nàng ấy còn chưa kịp nói ra, đã nhìn thấy nghĩ phụ.

Nàng đến Kinh Thành biết nghĩ phụ vẫn còn sống, chỉ là vẫn luôn chưa có cơ hội gặp được.

Không ngờ tới lần này lại gặp được.

Khuôn mặt nàng ấy đầy vui mừng nói: "Nghĩa phụ, cha xem con lợi hại không, sau này cha không cần lo lắng không có người phụng dưỡng đưa tang, con còn sinh thêm hai hài nhi, đội đưa tang lại nhiều thêm hai người."

Hoàng thượng còn muốn hỏi nhìn thấy chính mình là bộ dáng thế nào.

Kết quả lại nghe thấy lời này.

Quả nhiên là cô nương khiến Văn Tâm nhớ tới khoé miệng sẽ nâng lên.

Nhanh mồm nhanh miệng đến lợi hại.

Gặp mặt đã muốn đưa tang.

Chính Hoàng thượng còn rất kiêng kỵ chuyện này, nhưng lời nói phát ra từ miệng của cô nương này thì rất thú vị.

Nghiêm Văn Tâm nhìn Du Tỷ Nhi, tiểu cô nương năm đó thích mặc váy hoa, đầu buộc một sợi dây đỏ cũng chạy hai vòng khắp thôn để khoe khoang, bây giờ lớn lên rồi, trưởng thành rồi, tính tình vẫn không thay đổi bao nhiêu, thật tốt.

Nhớ lại ngày tháng khổ sở trước đây, đó là thật sự khổ, ăn bữa trước không có bữa sau, giống như một con ch.ó hoang lang thang.

Nhưng lại nghĩ lại, nhớ tới trong thôn cây rất cao, hoa dại bên đường rất thơm, ánh nắng chiếu lên con đường dốc kia, từ con đường dốc đó đi lên trên sẽ đến nhà Giang Nhị, sẽ có cháo rau dại ngon mà đại tẩu nấu.

Trong thôn tiếng chó sủa lảnh lảnh, tiếng chim hót véo von, tiếng hài đồng khóc cười trong trẻo.

Nhớ lại quá khứ, ngày tháng khổ sở kia, thế mà nhớ tới đều là đẹp đẽ, như thể đó mới là cuộc sống tốt nhất trong đời.

Dép rơm đã rách, ngón chân lộ ra ngoài, không cần quan tâm.

Trời cao đất rộng, ta lớn nhất.

Bây giờ y mặc quần áo lụa là ăn uống no đủ, không bao giờ phải chịu đói nữa, lại cũng không còn cảm giác ăn rất ngon rất ngon.

Y có được rất nhiều, mất đi còn nhiều hơn.

Chẳng qua, y không hối hận.

Chỉ có bước ra bước này, y mới biết rằng, y trước đây cũng vui vẻ.

Chỉ có trải qua rồi, mới biết tốt xấu.

Đường trên nhân gian trần túc, không dễ đi, nhưng y đã đi qua.

Nghe được lời của Tiểu Du Nhi, y như thể quá khứ xa xôi kia, chỉ mới hôm qua.

"Tốt, vậy thì quá tốt, nếu như đợi khi ta đi, các con đều có thể đến đưa tiễn, vậy ta cũng không sống uổng phí." Nghiêm công công cười nói.

Giang Du ban đầu vẫn còn hơi sợ hãi căng thẳng.

Nhưng nhìn thấy nghĩa phụ ngay trước mắt, còn đang ngồi, lập tức giống như trở về trong nhà.

Rất nhẹ nhõm thở phào một hơi.

"Cữu công, nghĩa phụ, hai người có muốn bế hài nhi của ta không, cha chồng ta lúc nào cũng nói hài nhi của ta có phúc khí, ta cảm thấy hai hài nhi quả thật rất có phúc khí, nhỏ như vậy đã được thấy được thế giới lớn, thậm chí còn vào cả Hoàng cung, cữu công của cháu, cữu gia gia của bọn chúng, nghĩa phụ, nghĩa gia gia của bọn chúng, đây đã là mấy đời cùng sống, phúc khí lớn."

Vậy là Hoàng thượng mơ mơ hồ hồ bị đưa cho một hài nhi mặt vuông.

TBC

Nghiêm công công bị nhét cho một hài nhi mặt tròn.

Hài nhi không lớn, nhưng nặng trĩu.

Mở to mắt tò mò nhìn.

Tay còn nắm thành quyền khẽ quơ quơ.

Người có hung hãn như thế nào, đối mặt với nhãi con nhân loại, đều không tránh khỏi sinh ra tình cảm dịu dàng.

Hơn nữa Hoàng thượng bế tiểu hải tử mặt vuông này, thế mà cũng có quan quan hệ huyết thống với y, nghĩ như vậy, lại càng yên tâm Mạnh gia hơn nhiều.

Quan hệ bền chắc nhất, quả nhiên vẫn là huyết thống họ hàng thông gia.

Nghiêm công công bế hài nhi, mặt tròn tròn, nghĩ tới khi y rời khỏi thôn Khảm Nhi, Miện Miện cũng chỉ mới to bằng này, thời gian qua đi rất nhanh.

Tay của y nhẹ nhàng chạm vào tay của tiểu hài tử, nhìn nó mặc quần hở đũng, kiêu ngạo bày ra tiểu JJ [1] , y cũng bật cười, tốt, rất tốt.

[1]

[1] chim nhỏ

Hoàng thượng bế tiểu hài tử một chút, cũng rất nặng, bế không nổi.

Thân thể của Hoàng thượng thực tế rất hư yếu.

Đúng lúc này, Tiểu Nga trực tiếp tiểu.

Người khác đều rất hoảng sợ.

Giang Du ha hả cười lớn.

"Cữu công, cữu công năm sau chắc chắn cả năm đều có vận may rất tốt, nước tiểu đồng tử cũng tưới lên cữu công."

Hoàng thượng cũng ha hả cười lớn.

"Ta đã là Hoàng thượng rồi, còn có thể có vận may tốt gì."

Giang Du nghĩ một chút rồi nói: "Vậy chúc cữu công đi Ngự hoa viên dẫm phải vàng, ăn sủi cảo sẽ ăn được tiền, chúc tướng công a huynh và tổ phụ bọn họ đều khải hoàn trở về, đánh thắng trận."

"Tốt tốt tốt!"

Hoàng thượng vốn dĩ ngủ không ngon bởi vì câu nói cuối cùng này, lại rất vui vẻ.

Đây cũng vốn là nguyên nhân y muốn triệu kiến người Mạnh gia.

Ân sủng giả dối ban đầu, dưới tác dụng của Giang Du, giống như nói chuyện nhà thường ngày.

Vậy nên khi Giang Du vào cung vẫn chỉ là tiểu Mạnh phu nhân, khi xuất cung nhiều thêm thân phận quận Thải Y quận chúa, còn có đất phong và bổng lộc.

Khiến Giang Du kích động muốn chết.

Lời thề son sắt nói: "Cữu công vốn dĩ cháu vào cung muốn mang đồ ăn cho cữu công, nhưng bọn họ nói Hoàng thượng không thể ăn đồ bên ngoài, liền không dám mang, chẳng qua bây giờ cháu đều đã là Quận chúa, hẳn là người nhà của cữu công, cháu trở về làm đồ ăn cho cữu công, coi như là đồ của nhà mình rồi đi, đảm bảo cữu công sẽ thích."

Hoàng thượng cười đến mức nhiều thêm mấy đường nếp nhăn.

Nghiêm công công cũng cười theo.

Du Tỷ Nhi vào cung đã mang đồ ăn cho y, đồ ăn của thôn Khảm Nhi, bánh màn thầu đen, thô ráp đến nỗi không nhai nổi, nhưng bẻ một miếng, nhai, càng nhai càng thơm.

Nhai không phải là màn thầu, là nhai năm tháng.