Nhìn nàng phơi nắng con kiến siêu lớn này một lúc, còn rì rà rì rầm nói chuyện với con kiến.
Cho nó xem đây là Hoàng cung.
Tiếp đó lại để con kiến xuống đất, Nghiêm công công móc khăn tay ra, lau tay cho Miên Miên, cẩn thận tỉ mỉ lau một lần.
"Bệnh từ miệng vào, tay phải lau sạch sẽ, nhất là ở trong cung, không được ăn uống linh tinh." Nghiêm công công vừa lau vừa lẩm bẩm dặn dò.
Lau xong lại không nhịn được mà xoa đầu nàng.
Thời gian rất tàn nhẫn, thời gian lại rất kỳ diệu.
Hài nhi còn trong tã lót năm xưa, đã trở thành tiểu cô nương xinh đẹp rồi.
Xinh đẹp một cách tùy ý tiêu sái, cười lên rạng rỡ ấm áp.
Không hiểu tại vì sao, rõ ràng là nhìn Du Tỷ Nhi Phong ca nhi trưởng thành.
Nhưng người thân thiết nhất lại là tiểu hài tử này.
Có lẽ là bởi vì Du Tỷ Nhi Phong ca nhi đều đã lớn rồi.
Một người đã sinh hai hài nhi, một người sắp thành hôn.
Ngược lại không có cảm giác tham gia gì.
Chỉ có tiểu gia hoả trước mắt này, vẫn còn nho nhỏ, nghịch ngợm không thôi.
Nghiêm công công nhìn nàng, cảm giác như nhìn thấy cơ thể của Giang Nhị mang trái tim của Hà tỷ.
A tỷ thực tế là một cô nương có lá gan rất lớn.
Trên người tỷ ấy có rất nhiều phẩm chất ưu tú.
Nhìn Miên Miên đúng thật là có cảm giác như nhìn hài tử của mình.
Giờ khắc này Nghiêm công công hiểu được, một số đồng liêu trong cung, tại sao lại dung túng nghĩa nhi tử mình nhận nuôi làm xằng làm bậy ở bên ngoài.
Bởi vì giờ đây y cảm thấy, nếu như nàng muốn làm xằng làm bậy ở bên ngoài, y cũng sẽ dung túng.
Thực ra bây giờ nàng đã là thân tôn nữ của Công chúa, cũng không cần chính mình dung túng.
Nhưng dáng vẻ của tiểu cô nương mặc dù rất kiêu ngạo, gia giáo lại cực kỳ tốt.
Vừa mở miệng là một câu nghĩa phụ, gọi vô cùng tự nhiên.
Miên Miên phát hiện nghĩa phụ rất yêu sạch sẽ, cũng rất tiến bộ, câu "bệnh từ miệng vào" này, nghĩa phụ vậy mà cũng có thể nói ra, bình thường không có gì đặc biệt, lại ẩn chứa vô số ý nghĩa, thời hiện đại cũng dùng làm khẩu hiệu tuyên truyền.
Xem ra đồ trong cung thật sự không thể ăn linh tinh, khẩu hiệu tuyên truyền thời hiện đại, ở chỗ này là bài học rút ra từ mạng người.
Mùa đông gió lạnh.
Thổi đến mức má cũng lạnh buốt.
Nghĩa phụ lau tay cho Miên Miên một lượt.
Miên Miên nghi ngờ nếu như có khăn ướt, rượu cồn nghĩa phụ cũng sẽ dùng cho nàng một lần.
"Quá lạnh rồi, xem một lát rồi chúng ta đi xuống."
"Vâng."
Miên Miên sắp chảy nước mũi đến nơi, không nhịn được mà hít một cái.
Nghiêm công công nghe thấy âm thanh này, khóe miệng lại không khống chế được mà nhếch lên.
Tiểu hài tử trong thôn, mùa đông luôn hít nước mũi, Tiểu Du Nhi lúc nhỏ cũng như vậy.
Nhìn Miên Bảo sạch sẽ cũng như vậy.
Bước chân của y thả lỏng nhanh nhẹn hơn ngày thường nhiều.
Hai người chậm rãi đi dạo một vòng.
Nghiêm công công không dẫn Miên Miên đến chỗ ở của phi tần.
Bởi vì một nơi một nhóm nữ nhân cùng tranh giành một nam nhân, khi nam nhân đó không xuất hiện, cả hậu cung sẽ biến thành một nơi càng kỳ quái hơn.
Một khi cuộc đời không có mục tiêu, rơi vào cảm xúc tuyệt vọng, cực kỳ đáng sợ.
Còn đáng sợ hơn cả giới của các công công bọn họ.
Mặc dù tàn nhẫn, nhưng bọn họ tốt xấu gì vẫn kiên cường leo lên trước, có một hy vọng.
Trong cung rất nhỏ, trong cung lại rất lớn.
Vô số người ở đây kiên trì tranh đấu, trầm mê cả đời.
Người già trong cung rất ít, bởi vì ở chỗ này đều là sinh mệnh trẻ tuổi, ít có người sống đến già.
Hoa lệ đẹp đẽ tàn nhẫn.
Lúc này dẫn Miên Bảo đi trong cung, nàng nghiêm túc thưởng thức cột trụ, bậc thang, phiến đá dưới đất, nói là y dẫn Miên Miên đi ngắm cảnh, thực ra là Miên Miên dẫn y đi ngắm cảnh.
Y ngày ngày đi trên ở chỗ này, nhưng chưa bao giờ dừng lại để ngắm cảnh sắc nơi đây.
Hoá ra đúng thật là đẹp, nhưng quen rồi, luôn cảm thấy có chuyện quan trọng hơn, không dừng lại được.
Miên Miên nhìn mỗi một kiến trúc đều rất chăm chú, Nghiêm công công có khí chất của hướng dẫn viên du lịch, rất giỏi giải thích, nói có sách, mách có chứng.
Giọng nói dễ nghe, mạch lạc thông suốt, nói rất thú vị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nếu ở thời hiện đại, y ít nhất có thể làm một hướng dẫn viên nổi tiếng.
…
Hôm nay trong Hoàng cung rất náo nhiệt.
Thất hoàng tử không hổ là bị nhắc nhiều lần.
Tuệ Vân công chúa vừa cáo trạng, Thất hoàng tử đã đến.
Thất hoàng tử thấy phụ hoàng như vậy, lập tức rơi lệ.
Khóc cực kỳ đau lòng.
Có lẽ là Hoàng thượng bị bệnh, hài tử trước đây không thích, nhìn thấy dáng vẻ của y, cũng không khỏi mềm lòng.
Tuệ Vân công chúa có hơi không tự nhiên.
Thực ra ban đầu bà ấy cảm thấy Thất hoàng tử và Ngọc Loan đều rất tốt, nhưng không nghĩ tới Châu Dung Dung lại ra loại chuyện kia, chính mình đều chăm sóc Thất hoàng tử và Giang Ngọc Loan rất nhiều, nếu không một hoàng tử bị Hoàng thượng ghét bỏ, thân nương cũng đã chết, có thể sống êm đẹp trôi chảy đến giờ trong cung, số Hoàng tử c.h.ế.t yểu trong cung cũng không ít.
Đây cũng là lần hiếm hoi bà ấy xen quản chuyện không đâu.
Kết quả lại làm mình thấy khó chịu không thôi.
Nhớ lại chính mình dốc hết sức chăm sóc bọn họ, cho dù họ có khổ thế nào, cũng chưa từng chịu đói một lần, nhưng Thiên Nhi của bà ấy…
Tuệ Vân công chúa nhìn thấy Thất hoàng tử đến, trực tiếp cáo từ.
Thất hoàng tử lộ ra biểu cảm đáng thương bi ai.
Trước đây mỗi lần Tuệ Vân công chúa nhìn thấy biểu cảm này của hài tử này đều không kiềm được mà đau lòng.
Nhưng bây giờ nhìn thấy hắn ta, lại nhớ đến Thiên Nhi, Thiên Nhi trước nay chưa bao giờ cố ý tỏ ra đáng thương, mỗi lần nó đều thể hiện mặt mạnh mẽ của mình, nhưng Tuệ Vân công chúa vẫn đau lòng muốn chết.
So sánh ra thì Thất hoàng tử quá giả dối.
Khuôn mặt giả dối đến đáng ghét.
"Hoàng huynh, muội đi đón Miên Miên, phụ tử các huynh nói chuyện vui vẻ, huynh yên tâm dưỡng bệnh." Tuệ Vân công chúa cứ vậy mà đi.
Hoàng thượng không nỡ nhưng cũng có chút không vui.
Thất hoàng tử cụp mắt xuống.
Đi ra không xa thì gặp được Miên Miên.
TBC
Đang nhìn cá bên hồ.
Hiếm khi có lúc yên tĩnh, nhìn nàng ngồi trong đình bên hồ, đung đưa chân nhỏ, ngắm cá trong hồ, thỉnh thoảng còn ném thức ăn vào bên trong.
Nghiêm công công đứng bên cạnh bồi bạn.
Tuệ Vân công chúa cảm thấy không khí cũng thơm hơn mấy phần, tâm trạng cũng thoải mái hơn.
Đi đến gần, nghe tiểu cô nương hỏi: "Nghĩa phụ, con trắng trắng kia có thể ăn không? Nghĩa phụ từng ăn chưa? Khi con ra khỏi cung, có thể mang vài con cá đi không?"
Tuệ Vân công chúa:...
*
“Hu hu hu...”
“Hu hu hu...”
Gió ngoài phòng, như tiếng trẻ con khóc, lại giống tiếng nữ quỷ đang ngâm nga.
Là kiểu khóc rất thảm thiết.
Làm người ta cảm thấy dựng lông tóc.
Các tướng sĩ trong quân doanh, đáng lẽ nghe thấy âm thanh này, sẽ cảm thấy sợ hãi, kinh hoàng.
Nhưng giờ khắc này hoàn toàn không để tâm đến.
Bọn họ đang nghe kể chuyện.
Nghe một binh sĩ trẻ tuổi, nhớ khổ nghĩ ngọt.
Câu chuyện rất bình thường, chính là đánh tên địa chủ trong thôn, người người đều được chia phần lương thực, ruộng đất, mọi người cùng nhau trồng trọt, cùng nhau tập luyện, có chuyện cùng lên, nhưng trong nhà có ruộng có đất có bà nương, hắn nguyện ý lên…
…
Phong cách kể chuyện là từ khi Giang Phong dẫn quân đã bắt đầu làm như vậy.
Cả chặng đường kể chuyện từ Kinh Thành đến biên cảnh.
Đều là kể cho binh được rút ra từ đội huấn luyện ở Kinh Châu, đồng thời còn âm thầm dạy học cho các tiểu gia hoả khá lanh lợi trong đội ngũ mới.
Trong thế giới mà bình quân mọi người đều không có cơ hội học đọc biết chữ, trong thế giới kiến thức bị tầng lớp trên độc quyền, trong thế giới mà kiến thức quý giá như tài sản riêng, thế giới chỉ truyền lại cho người nhà mình.
Giang Phong tạo ra một hệ thống giáo dục lý luận.
Tạo ra một cơn bão tư tưởng, tư tưởng tuyên truyền, hiệu quả có thể sánh với đa cấp.
Đánh thẳng đến tâm linh, linh hồn, làm người ta run rẩy từ đầu đến chân.
Tất cả mọi người mỗi ngày đều như tiêm m.á.u gà, càng đi càng có sức lực.
Càng đi càng hưng phấn.
Cả chặng đường chỉnh đốn đội ngũ, tẩy rửa tư tưởng.