Đợi đến khi đến biên giới, Mạnh lão tướng quân đều giật nảy mình.
Từ khi nào nước của bọn họ lại có một chi quân đội như này? Không phải bị bỏ thuốc chứ?
Mỗi một người nhìn đều hưng phấn kích động một cách không bình thường.
Trước đây đến biên giới đều phải c.h.é.m g.i.ế.c vài tên binh lính đào ngũ trước để răn đe, mới có thể khiến những người này ở lại.
Không có cách nào.
Bên này quá khổ.
Không g.i.ế.c vài người, còn chưa đánh lòng người đã tan rã trước rồi.
Tàn nhẫn lại bình thường.
Bởi vì vẫn luôn như vậy.
Chỉ có trải qua chiến tranh, mỗi một lần ra sống vào chết, cùng nhau ra trận, may mắn sống sót trở về, rèn luyện từng lần từng lần một, mới có thể trở thành chiến sĩ, chiến hữu kiên định, mới có thể không mừng mạnh mẽ.
Cái c.h.ế.t là huấn luyện thực tế có hiệu quả nhất.
Rèn luyện ra một đội quân mạnh, tỷ lệ hao tổn phải hai phần ba.
Đội quân một vạn người ra ngoài, chỉ còn lại ba nghìn người, ba nghìn người này mới có thể gọi là chiến sĩ chân chính.
Mạnh lão tướng quân chính mình cũng là như vậy mà đi tới.
Cũng trải qua vô số lần sống chết.
Mới có đội quân như hiện nay.
Nhưng đội quân trước mắt này, còn chưa bắt đầu đánh nhau.
Tại sao có ý chí chiến đấu điên cuồng như này, quả thật là giống như những quý tộc dùng thuốc phiện trong thành, cảm giác không sợ đau không sợ lạnh.
Nhưng thuốc phiện rất rất đắt, giá cả còn cao hơn cả vàng, không thể sử dụng trên diện rộng.
Thứ hai, người thật sự dùng thuốc phiện sau đó sẽ thành phế vật, chỉ có thể dùng một hai lần, sau đó còn phải tiếp tục dựa thuốc phiện nuôi sống, nếu không chẳng không khác gì điên, thậm chí còn mất kiểm soát đại tiểu tiện.
Quyền quý quá nhàm chán, trầm mê trong khoảnh khắc dùng thuốc phiện, đầu óc bùng nổ tỉnh táo, ý đồ dựa đó viết ra văn thơ lưu truyền thiên cổ, trầm mê cơ thể khoẻ mạnh, nhịp đập mạnh mẽ sau khi dùng thuốc phiện, không biết mệt mỏi, tưởng rằng chính mình uống tiên dược đại lực hoàn, thực tế chỉ là vắt kiệt sinh mạng.
Đội quân trước mắt này, bình quân mọi người đều giống như dùng thuốc phiện, ánh mắt mỗi một người đều cuồng nhiệt kích động.
Không thấy một chút uể oải.
Ăn màn thầu thô cứng lạnh ngắt, cũng ăn ngon lành, không có một người phàn nàn.
Mạnh lão tướng quân đều có hơi hoảng sợ.
Này bình thường không?
Này không bình thường.
Đi ngược nhân tính.
Ngàn dặm xa xôi cách xa nhà như vậy, ra ngoài chiến đấu với kẻ thù không biết là ai, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng, còn có thể hưng phấn như vậy, kiên định như vậy, luôn xông thẳng về phía trước như vậy.
Những người này bị bỏ bùa rồi đi?
Mạnh lão tướng quân hỏi tôn tử là chuyện gì thế này?
Mạnh Thiếu Hà cả chặng đường nhìn thấy hết, cũng là người đồng hành cả đường tới đây, một lời khó nói hết.
Hắn phụ trách dẫn quân, Giang Phong phụ trách công tác tư tưởng.
Lúc ban đầu công tác tư tưởng cũng không dễ làm.
Nhưng sau khi Giang Phong thể hiện sức mạnh võ công mạnh mẽ của hắn, nói cho mọi người biết công tác tư tưởng cũng có thể c.h.ế.t người, mọi người liền ngoan ngoãn hơn rất nhiều.
Trước đây Mạnh lão tướng quân để tổn tử ra ngoài tránh họa, tránh xa chuyện của mấy Hoàng tử của Hoàng gia, kết quả bây giờ, tránh họa lại tránh thẳng vào trong Hoàng gia.
Người tôn tử cưới vậy mà lại là thân tôn nữ của Tuệ Vân công chúa, được rồi, thành người một nhà.
Mạnh lão tướng quân gặp Giang Phong.
Thông qua thư từ qua lại với tôn tử, thực ra rất quen thuộc Giang Phong.
Chính thức gặp mặt, lại phát hiện khác biệt.
Thiếu Hà nói hắn võ nghệ cực cao, chính mình rõ ràng cảm thấy tiến bộ rất nhanh, nhưng mỗi lần đánh nhau với đại cữu ca thì luôn thua.
Hơn nữa người có võ nghệ cao nhất trong nhà, hắn nghi ngờ là nhạc mẫu.
Đây có thể là di truyền gia tộc, Mạnh lão tướng quân lại tò mò, thông gia này sẽ có xuất thân như thế nào.
Kết quả nhìn Giang Phong, trông rất trung hậu thật thà, chỉ là có một vết sẹo trên trán, khiến hắn lộ ra chút khác biệt.
Mạnh Thiếu Hà kể cả chặng đường tới đây cho Mạnh lão tướng quân nghe, bọn họ dẫn binh hành quân như thế nào, nghe xong Mạnh lão tướng quân ngơ ngác, cả đêm ngày hôm đó không ngủ, cảm thấy chính mình già rồi.
Trước đây ông ấy luôn cảm thấy cả thiên hạ này không có ông ấy sẽ xong đời.
Bây giờ ông ấy vừa thất vọng vừa vui mừng, bởi vì ông ấy phát hiện, tương lai, có thể không có ông ấy cũng không sao, ông ấy không còn quan trọng như vậy, vui mừng là đất nước của bọn họ lại có vũ lực cường đại, sau này sẽ phát triển thịnh vượng hơn.
Đà chiến tranh biên giới cực kỳ tốt.
Mặc dù cũng có thương vong.
Hơn nữa còn phát hiện có nội gián.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhưng tư tưởng lan toả nhanh hơn nội gián liên kết với nhau rất nhiều.
Kẻ địch còn nghi ngờ, đối diện có phải là gài bẫy hay không.
Có phải là có người cố ý gửi tin cho bọn họ, khiến bọn họ nhảy vào bẫy, nào có một nhóm binh sĩ không sợ chết, g.i.ế.c bọn họ còn g.i.ế.c rất hưng phấn, bị thương mà khuôn mặt vẫn đầy vẻ kích động.
Ban đầu bọn họ muốn nhân lúc nước Sở nội đâu, làm như ông đắc lợi.
TBC
Nhưng không ngờ, bây giờ cảm giác như là bị lừa.
Bị lừa vào để giết.
Những binh sĩ không sợ c.h.ế.t kia, trước khi c.h.ế.t còn hô to:
"Xuống sông thôi thúc c.h.ế.t năm lần cũng không tiếc nuối!"
"Qua núi Hà Nhị kiếp sau lại chiến!"
"Vương thị Kinh Thành không chịu nhục!"
Mỗi một người dũng cảm lao lên g.i.ế.c người, khẩu hiệu hỗn loạn, hô to hung dữ không gì bằng.
…
Lần này, mặc dù không có Lư tướng, nhưng tiếp tế lương thực vẫn xảy ra đủ loại ngoài ý muốn.
Còn may, bên này Hà ngự sử ra sức lớn, người Hà gia có chuẩn bị từ sớm.
Tình hình chiến tranh vô cùng tốt đẹp.
Nhưng theo thỏa thuận trước đó.
Người vào Kinh Thành báo tin, vẫn là phong thư nọ nghiêm trọng hơn phong thư kia.
Mà con đường gửi thư như này, vậy mà cũng người khác nắm giữ.
Từng lá từng lá thư nghiêm trọng cầu cứu, lại bị thay thành từng lá từng lá thư báo tin vui.
Thất hoàng tử vào cung thăm phụ hoàng.
Ngay sau đó Cửu hoàng tử cũng đến.
Tiếp theo tin vui thắng trận từ biên cương cũng truyền đến.
Đại hỉ, thắng lớn!
Hoàng thượng nằm trên giường bệnh mặt hồng hào, như được tiêm vào sức sống tinh thần, tham lam nhìn tin vui kia.
Nghiêm công công trở về, thay thế vị trí của Đoan công công.
Một chút cũng không để tâm đến mùi mốc meo phát ra từ cơ thể già nua của Hoàng thượng.
Hai Hoàng tử, hai người con hiếu thảo cũng canh giữ trước giường.
Đều ngửi thấy mùi kỳ lạ đó.
Là một mùi hôi thối.
Trong Hoàng cung không thể nào có góc c.h.ế.t vệ sinh.
Sàn nhà đều được lau sạch sẽ không dính một hạt bụi.
Mùi hôi thối này phát ra từ cơ thể của phụ hoàng bọn họ.
Mùi của người già.
Gần đất xa trời, mùi của gỗ mục.
"Hay, rất hay!"
"Khụ khụ khụ khụ."
Hoàng thượng ho khan đến mức cả người run rẩy.
Nghiêm công công lập tức đưa khăn tay lên.
Một tay vỗ lưng Hoàng thượng, một tay nhận lấy khăn tay, gói lấy đờm của Hoàng thượng, để lại vào người mình.
Thất hoàng tử và Cửu hoàng tử đều nhìn thấy vết m.á.u đỏ trên khăn tay, nhìn thấy cả người phụ hoàng run rẩy lắc lư.
Cửu hoàng tử ánh mắt đỏ hoe, Thất hoàng tử trực tiếp rơi lạ.
"Phụ hoàng."
"Phụ."
Hoàng thượng vươn tay nắm lấy tay hai nhi tử, một bên một tay.
Hoàng thượng vươn tay nắm lấy tay Tiểu Thất, tay của nhi tử rất khỏe, nhưng không ấm áp, lạnh buốt.
Tay của Tiểu Cửu thì nóng hầm hập.
"Ngày mai chính là năm mới, trẫm sợ là không thể chống đỡ được bao lâu nữa, ngày mai chúng ta tổ chức gia yến, mang hết hài tử của các con đến, cho trẫm gặp một lần, cũng không còn gì hối tiếc, trẫm, có chuyện quan trọng cần thông báo." Khi nói chuyện tay của Hoàng thượng vẫn luôn run rẩy.
Cửu hoàng tử sửng sốt.
Thất hoàng tử lại gào khóc lên.
"Phụ hoàng, nhi thần không nghe, nhi thần cũng không muốn, nhi thần chưa từng có dã tâm, nhi thần chỉ mong phụ hoàng nhìn nhi thần nhiều một chút, nhi thần cái gì cũng không muốn, chỉ hy vọng có thể thường xuyên ở bên cạnh phụ hoàng."
Trên kệ cổ vật trong đại điện, hoa lúc trước bị tưới c.h.ế.t đã được thay, thay bằng hoa mới, tươi đẹp rực rỡ, lặng lẽ nhìn cảnh tượng trước mắt này.