Thất hoàng tử cười: "Ta là súc sinh sinh ra."
Câu này suýt chút nữa tiễn Hoàng thượng đi, trực tiếp tức đến mức phun máu.
Hoàng thượng dự đoán được vấn đề của Thất hoàng tử.
Nhưng Thất hoàng tử đã dự đoán được cái mà Hoàng thượng dự đoán.
Trước mắt, rõ ràng là Thất hoàng tử nắm chắc thắng lợi.
Sau đó, Giang Uyển ngã xuống.
Giang Uyển muốn tóm lấy tay của Sở Hi, cũng không tóm được.
Ngã thẳng xuống đất.
Nàng ta trừng mắt không thể tin được, nàng ta biết, nàng ta không thể tham gia vào những chuyện này.
Nàng ta có cảm giác, cuộc đời của nàng ta nên tích cực hướng lên, quang minh lỗi lạc, cao cao tại thượng, mà không phải như thế này.
Sau đó động đất núi rung.
TBC
Lần đầu tiên, nàng ta tưởng rằng mình con cưng của ông trời, ông trời không nỡ để nàng ta bị thương.
Nhưng bây giờ, nàng ta biết, không ổn.
Mỗi lần đáng lẽ bị thương vẫn là bị thương, lắc lư, lắc cái rắm, Giang Uyển cảm thấy mình sắp chết, cuối cùng cũng nói ra câu thô tục đầu tiên trong đời.
Nàng ta vẫn luôn được Giang lão phu nhân dạy dỗ tỉ mỉ, mang dáng vẻ tiểu thư khuê các.
Nàng ta tưởng rằng chính mình là con cưng của ông trời, bây giờ đang nghĩ, nàng ta có thể đã hiểu lầm, mỗi lần xảy ra động đất rung núi, ông trời không phải là đang ăn mừng nàng ta sắp c.h.ế.t chứ, kích động đến mức rung lên…
Nếu như, nếu như còn có kiếp sau, nàng ta muốn làm một nữ tử trước sau như một, không thích thì đá đi, thích thì theo đuổi, chứ không phải làm khổ chính mình, giả bộ giả bộ, giả bộ mệt đến chết, Giang Uyển trợn mắt nhìn, nhìn thấy động đất, lắc ngã cả Sở Hi, cuối cùng nàng ta cũng cười.
Động đất, lại động đất nữa.
Cách lần động đất trước cũng không bao lâu.
Người ở Quan Tinh Các đều muốn phát điên.
Kiến trúc lớn như Hoàng cung, bình thường đã suy tính đến động đất, ít nhất có thể chống lại động đất cấp năm cấp sáu.
Nhưng khi xảy ra động đất vẫn cực kỳ sợ hãi.
Hơn nữa xà nhà của đại điện Hoàng cung lại cực kỳ to, chỉ cần tuỳ tiện rơi xuống một cây, cũng có thể khiến rất nhiều người cùng đầu thai chuyển kiếp.
Thất hoàng tử vốn đã nắm chắc thắng lợi, bố cục của hắn ta mấy chục năm như một ngày, cuối cùng cũng đến hôm nay.
Hắn ta tin tưởng hắn ta sẽ thành công.
Chỉ là c.h.ế.t nhiều người một chút.
Không quan hệ, dù sao c.h.ế.t đều là người khác.
Nhưng mười mấy năm chuẩn bị, cũng không chuẩn bị động đất chứ.
Thiên tai không thể dự đoán, này là hắn ta ngàn vạn lần không thể nghĩ đến.
Ngay trong khoảnh khắc động đất, hắn ta không đứng vững, bị lắc đến bên cạnh phụ hoàng.
Gần như bị lắc lên trên ghế rồng.
Nhưng phụ hoàng vẫn đang ngồi trên ghế rồng.
Thất hoàng tử vô thức muốn đẩy phụ hoàng xuống.
Lại không ngờ tay của hắn ta bị tay phụ hoàng tóm lấy trước.
Hắn ta vẫn luôn cho rằng phụ hoàng già yếu, sức tay vậy mà cực kỳ lớn.
Đều đã động đất.
Phụ hoàng vẫn đang lải nhải với hắn ta: "Nghịch tử, nghịch tử, ngươi muốn tranh Hoàng vị, trẫm có thể hiểu, trẫm cũng là như vậy mà tới, nhưng ngươi ngàn vạn lần không thể liên kết với Thiết Man, Thiết Man xâm lược, nước tan nhà nát, ngươi không đọc sách sao? Ngươi đọc nhiều sách như vậy, sao ngươi có thể làm ra chuyện mất nhân tính như vậy, nước cũng không còn, nhà cũng không còn, ngươi còn làm Hoàng cái gì, ngươi làm Hoàng của ai?"
Hoàng thượng tóm c.h.ặ.t t.a.y của Thất hoàng tử.
Thất hoàng tử giật mấy lần cũng không giật tay mình ra được.
Thất hoàng tử không hiểu phụ hoàng giả vờ gì, vừa rồi nhìn hắn ta g.i.ế.c Cửu hoàng tử cũng không lên tiếng.
Cài nào nặng cái nào nhẹ?
Động đất rồi.
Người ngã ngựa đổ.
Nghiêm công công đang đỡ Hoàng thượng cũng ngã xuống đất.
Rất không may, dưới ghế rồng có một góc nhọn, Nghiêm công công nhìn thấy đầu mình sắp đập vào đó.
Mà Giang Nhị Lang ở gần nhất, bởi vì mỗi lần xảy ra động đất đều rất cẩn thận, ở nhà cũng đã tập luyện qua, khi xảy ra động đất, làm thế nào để không bị ngã, giữ vững thăng bằng.
Vậy nên lúc này, nhìn thấy Hoàng thượng và Tam Nhi cùng bị ngã.
Giang Trường Thiên lựa chọn nghe theo trái tim, hắn nhào qua, đỡ được Tam Nhi, tránh cho đầu y đập vào góc nhọn bên cạnh ghế rồng.
Hoàng thượng thì bị ngã cùng Thất hoàng tử lăn lộn thành một đống.
May mà ghế rồng rất lớn, phụ tử hai người đều có thể chen vào.
Gặp chuyện không được hoảng loạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhiều năm kinh nghiệm như vậy, Giang Trường Thiên biết, nhất định phải vững vàng, vững vàng đến cuối cùng, mới có thể sống.
Vậy nên vẻ mặt hắn hoảng loạn, nhưng trong lòng lại không hề hoảng.
Sau khi quan sát bên Hà muội không sao, thì phân tích bên này.
Hắn cùng Tam Nhi dựa vào bên cạnh.
Ghế rồng rất rộng lớn, cho dù xà nhà phía trên rơi xuống, hẳn là có thể chống đỡ.
Mà quân át chủ bài của Thất hoàng tử gần như đã đánh ra hết, phụ hoàng là người đa nghi như vậy, không thể không có át chủ bài.
Quả nhiên Thất hoàng tử không giật tay mình ra được, muốn đứng dậy nhặt thanh kiếm rơi xuống, lại thấy Hoàng thượng rút một thanh đao từ bên cạnh ghế rồng ra.
Hoàng thượng không lấy, đều không thể nhìn ra, bên trong ghế rồng còn khảm một thanh đao.
Rất lộng lẫy, rồng cuốn đá quý, đủ loại.
Nhưng Hoàng thượng một tay nắm tay nhi tử, một tay rút đao ra, dùng sức đ.â.m về phía Thất hoàng tử.
"Súc sinh, súc sinh, ban đầu không nên mẫu thân tiện nhân kia của ngươi sinh ngươi ra, đáng lẽ phải cùng giết."
Hoàng thượng tức giận, nhất thời mạnh mẽ vô cùng, đ.â.m liên tiếp hai đao, nhưng cũng không đ.â.m trúng chỗ hiểm.
Cuối cùng vẫn có sự khác biệt về tuổi tác.
Cho dù y có vũ khí, cho dù Thất hoàng tử chịu rung lắc, không kịp phòng bị, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, giật lấy thanh đao kia.
Đâm ngược lại về phía phụ hoàng.
Lỏng lẻo, xèn xẹt!
*
Thân thể phụ hoàng khô quắt, cứng cáp ngoài ý muốn.
Động đất.
Hoàng cung đang rung lắc.
Không ai lo được cho ai.
Các thị vệ bán mạng lúc này cũng không đứng vững.
Thất hoàng tử chỉ biết, thời khắc cuối cùng rồi.
Thắng làm vua thua làm giặc.
Lần nào leo lên mà không phải là giẫm lên xác của người khác.
Chỉ cần hắn ta trở thành người thượng vị, lịch sử là do hắn ta viết.
Có thể xấu xí, nhưng thời gian rất mau quên.
Hắn ta điên cuồng giết.
Dùng sức, đao vào đao ra.
Không biết tại vì sao, chính mình lại hận phụ thân thân sinh của mình đến vậy.
Có lẽ là vì thiên vị đi.
Cùng một thứ, người khác có, hắn ta không có.
Tại vì sao.
Hắn ta hận phụ hoàng.
Đồng thời hắn ta cũng hận mẫu thân thân sinh của mình.
Hắn ta biết sự ra đời của hắn ta chỉ là công cụ tranh sủng của nữ nhân kia, kết quả nữ nhân kia phát hiện hài tử mà mình thập tử nhất sinh mới sinh ra lại không thể mang lại sủng ái cho mình, liền mang đầy sự chán ghét đối với hắn ta.
Từ nhỏ hắn ta đã muốn tìm một nữ nhân hoàn toàn khác với mẫu thân, phải là nữ nhi của danh môn, phải ngây thơ hoạt bát, không được có tâm kế, hắn ta sẽ yêu thương nàng thật tốt, đối xử thật tốt với nàng, cùng nàng xây dựng gia đình của mình, sinh hài tử, đối xử thật tốt với hài tử của họ.
Điều mà phụ hoàng mẫu thân hắn ta không làm được, hắn ta sẽ làm được.
Bề mặt nội tâm u ám của hắn ta cần một bản ngã sáng sủa chống đỡ.
Cho nên dù Giang Ngọc Loan không thể sinh hài tử, hắn ta vẫn yêu nàng ta.
Nhưng thực ra hắn ta dần phát hiện, hắn ta cũng giống như phụ hoàng.
Hắn thậm chí biết rõ Giang Nhị g.i.ế.c hài của mình, nhưng vẫn có thể uống rượu vui vẻ với Giang Nhị.
Cuối cùng hắn ta cũng trở thành người mà hắn ta ghét nhất.
Hắn còn trẻ khỏe mạnh, hắn ta giật lấy đao.
Đâm về phía nam nhân trước mắt.
Người trước mắt này không phải phụ hoàng của hắn ta, là trở ngại cản bước tiến thành công của hắn ta, hắn ta phải loại bỏ.
Động đất núi rung, rung đến mức người đau đầu chóng mặt, hoa mắt quay cuồng.
Có người đang chạy thoát, có người đang hại người.
Miên Miên chỉ biết tham cung yến sẽ có rủi ro.
Nếu không không có tình tiết có thể triển khai nữa.
Nhưng ngàn vạn lần không nghĩ tới lại nguy hiểm như vậy.