Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 356



Giống như tưởng rằng gặp bạn qua mạng chỉ có thể bị lừa tình cảm, không ngờ hắn ta muốn không chỉ trái tim của ngươi mà còn gan tỳ phổi thận của ngươi…

Có nguy cơ đến tính mạng.

Đây không chỉ là nguy hiểm, đây trực tiếp là Hồng Môn yến.

Chọn vào mùng một năm mới náo loạn cung biến.

Hay hay hay, đúng thật là biết chọn ngày.

Sau này lễ mừng đều trực tiếp chọn ngày mùng một.

Miên Miên trốn ở một góc.

Được Công chúa nãi nãi che chở chặt chẽ.

Lúc này, không được chạy lung tung, chạy lung tung không cẩn thận sẽ bị c.h.é.m chết.

Trước tiên trốn, đợi c.h.é.m tới rồi tính sau.

Nhìn a nương còn có thể không cẩn thận đẩy người bên cạnh che lên lên người bọn họ, a nương chắc cũng không sao.

Động đất cũng đừng chạy lung tung, ngồi xổm phía dưới bàn.

Ban đầu là Thất hoàng tử kiểm soát tình hình.

Động đất hơi thay đổi tình thế một chút.

Đợi đến khi mọi người hơi phản ứng lại, nhìn thấy Thất hoàng tử đang cầm d.a.o đ.â.m phụ hoàng.

Vô số người hô:

"Hoàng thượng."

"Hoàng thượng."

"Hoàng thượng."

"Hộ giá."

“Dừng tay.”

Hoàng thượng cúi đầu nhìn phần bụng của mình.

Long bào bị đ.â.m thủng.

Dính máu.

Rất xinh đẹp.

Con rồng ở mặt trên chưa bao giờ sống động như thế này, giống như muốn sống lại.

Nhưng y lại cảm thấy mình sắp chết.

Trong khoảnh khắc sắp c.h.ế.t này, y vẫn có thể hồi tưởng lại quá khứ.

Hồi tưởng lại quá khứ.

Quá khứ một mảnh trống rỗng.

Không có gì đặc biệt tiếc nuối.

Cũng không có gì đặc biệt kích động.

Cuộc đời y không có quá nhiều tiếc nuối.

Y đã là Hoàng thượng rồi, y còn gì phải tiếc nuối.

Thật sự nói đến tiếc nuối, cũng có đi.

Giống như trước mắt, hài tử này giơ đao về phía chính mình, là hài tử của y, y không chỉ không làm một Hoàng thượng tốt, còn không làm một phụ thân tốt.

Rõ ràng lúc đầu không phải như vậy.

Lúc đầu y chăm lo việc nước, lúc đầu y chăm chỉ dạy các hài tử đọc sách.

Không biết tại sao lại trở thành như này.

Nhìn Tiểu Thất trước mắt.

Hoàng thượng cười thanh thản.

Y chưa bao giờ ôm hài tử này, vì mẫu thân của hài tử này khiến y thấy chán ghét, mỗi lần nhìn thấy hài tử này đều thấy chột dạ.

Nhưng trước cái chết, y ôm lấy nó, ôm chặt.

Cái ôm thiếu nó, trả lại cho nó.



Thất hoàng tử không biết tại vì sao, hắn ta vung đao, phụ hoàng lấy ôm đáp lại.

Trước đó làm cái gì.

Tại sao không ôm hắn ta từ sớm.

Tại sao.

Tại sao lại nói nương thân hắn ta là tiện nhân.

Những nữ nhân trong cung đều là tiện nhân, ai mà không tiện.

Nhưng phản bác của hắn ta lại buồn cười yếu ớt như vậy.

Hắn ta thậm chí không dám nói nương thân không phải tiện nhân, không có, không phải.

Chỉ dám nói người khác cũng vậy.

Nhưng không đáng ngại.

Không đáng ngại, hắn ta thắng rồi.

Giết những kẻ đó, hắn ta sẽ thắng.

Mà Giang Nhị nhào qua cứu Tam Nhi cả hai người đều ngã xuống.

Hai người ngã sau lưng ghế rồng.

Tận mắt chứng kiến cảnh phụ tử tương tàn.

Có hơi bị dọa ngây người.

Giang Nhị hô lớn: “Hoàng thượng, hộ giá, hộ giá.”

Trong khi giằng co đến cực hạn, ai cũng không hộ giá kịp.

Mệnh nên như vậy.

Y liếc nhìn Tiểu Thất của y.

Hắn ta tàn nhẫn hơn y.

Căn cơ của Giang Nhị nông nhất, nhưng hắn có Tam Nhi.

Hoàng thượng hỏi, Văn Tâm, ta có thể tin tưởng ngươi không?

Giang Nhị không hỏi, nhưng y tin tưởng hắn.

Người khác không thể mang vũ khí vào, những người này lại vốn dĩ đã sinh sống ở bên trong.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thị vệ c.h.é.m loạn một hồi.

Bọ ngựa bắt ve hoàng yến ở sau, rắn nằm ẩn trong bụi cỏ sau hoàng yến, đại bàng bay lượn ở bầu trời phía trên con rắn.

Giang Nhị đứng dậy, đá bay Thất hoàng tử.

Cùng lúc đó Tần Lạc Hà lại ném một chiếc đĩa bạc qua, bạc nguyên chất, cực nặng, trực tiếp đập vào trán Sở Hi.

Nghiêm công công đỡ Hoàng thượng.

Hoàng thượng đã bị m.á.u nhuộm đỏ.

Nghiêm công công hô to bằng giọng khàn khàn: “Thất hoàng tử g.i.ế.c phụ, Hoàng thượng băng hà.”

“Cháy rồi, cháy rồi...”

Cùng với tiếng hô vang lên liên tục.

Một lá cờ rồng phần phần rơi từ trên tường xuống, gió cuốn lấy rồng, bay lượn phiêu đãng, bay lượn phiêu đãng.

Biên cảnh.

Chiến tranh vẫn tiếp diễn.

Không hiểu tại vì sao, những kẻ địch man rợ này, mỗi lần bị giết, vẫn mang vẻ mặt oán hận.

Khiến người không hiểu được.

Vốn dĩ là các ngươi muốn tấn công chúng ta.

Kết quả thua rồi c.h.ế.t rồi còn oán hận.

Các ngươi có tư cách gì để oán hận.

Trước tiên khiêu khích gây chuyện, còn ai oán, oán cái rắm.

Điều kiện biên cảnh rất khắc nghiệt, rất khắc nghiệt, nhưng lòng của tướng sĩ rất nóng, mỗi ngày đều hừng hực khí thế.

Chiến, chiến, chiến.

Tết đến, ngày mùng một này.

Địch nhân không cần mạng mà phát động công kích mãnh liệt.

Có hơi xui xẻo, có thể bọn họ không ăn Tết.

Ở nhà ăn Tết, rác còn không quét.

Ở chỗ này, Giang đại nhân nói, m.á.u chảy cũng là màu đỏ, cả năm rực rỡ thịnh vượng.

Giết, giết, giết.

Đội ngũ này, càng chiến khí thế càng mạnh.

Lúc mới đến là Mạnh tướng quân và Mạnh tiểu tướng quân.

Bây giờ là Mạnh tướng quân và Mạnh lão tướng quân.

Lão Mạnh nghỉ hưu tại chỗ.

Người không thể rảnh rỗi, một khi rảnh rỗi đủ loại bệnh tật đều xuất hiện, thấp khớp, trẹo eo, đau đầu, đau khắp người.

Ông ấy vẫn muốn lên chiến trường, nhưng cơ thể thật sự không cho phép.

Cưỡi ngựa ước chừng còn không nắm nổi dây cương, ngã từ trên ngựa thì càng thảm hơn.

Trước đây dựa vào hơi thở để chống đỡ, nên bỏ qua những bệnh này bệnh kia, cắn răng chống đỡ.

Còn có quan văn tố cáo Mạnh lão tướng quân tham quyền.

Tham cái rắm gì chứ.

Trạch tử lớn không ở, tức phụ không ôm, mấy chục năm như một ngày trấn thủ biên cương, ngày ngày phơi gió dầm mưa, lúc nào cũng có nguy hiểm tính mạng, loại phúc khí này cho ngươi ngươi có muốn không?

Manh gia dòng đơn truyền còn có một nguyên nhân, phu quân đều ở bên ngoài đánh trận, thê tử có lúc nào có thể hoài thai?

Nếu như trượng phu ở bên ngoài đánh trận sáu năm, thê tử lại liên tục sinh ba hài nhi cho ngươi, thì hỏi hài tử mang họ ai?

Cũng có quan văn đến biên cảnh, đến không được bao lâu thì chạy, chạy còn nhanh hơn cả địch.

Lão Mạnh ở trong doanh trại nướng củ từ, có thể nói không thẹn với lương tâm, ông ấy xứng với thiên hạ xứng với Hoàng thượng, xứng đáng với liệt tổ liệt tông Mạnh gia.

“Ò, ò, ò.”

Kèn lệnh vang lên.

Lại phát động một lần tấn công.

Lão Mạnh muốn đứng dậy xem, không đứng dậy được, chân đau, ngã lại xuống tháp.

Bỏ đi bỏ đi.

Thế giới của người trẻ, ông ấy cũng không hiểu nữa, yên tâm dưỡng thương.

Thực ra cũng chỉ bị thương nhẹ, trước đây này đều căng người chống đỡ.

Không phải không đau, chỉ là biết không có người khác, phải tự mình lên.

Bây giờ đột nhiên cơ thể trở nên biếng nhác, cơ thể cũng rất ranh ma, biết lúc này có thể phát bệnh rồi.

Mạnh tướng quân và Giang đại nhân cùng phi ngựa như bay trên chiến trường.

Mặc dù biết võ nghệ của đại cữu ca Giang Phong giỏi hơn mình, Mạnh Thiếu Hà vẫn nói: “Lát nữa ta dẫn người xung phong, ngươi ở phía sau chỉ huy.”

Trong đáy lòng Mạnh Thiếu Hà cảm thấy nếu không vì chính mình, Giang Phong chắc chắn không cần đến.

TBC

Hắn là thân tôn tử của Công chúa, phát triển ở Kinh Thành chắc chắn cũng có thể rất tốt.

Đại cữu ca vì lo lắng cho mình, mới chủ động xin đi g.i.ế.c giặc.

Chính mình cho dù xảy ra chuyện, đại cữu ca không thể xảy ra chuyện.

Hơn nữa hắn cảm thấy mình chỉ biết đánh trận, những mặt khác thì không được, nếu chính mình lỡ như xảy ra chuyện, có Phong ca chiếu cố, trong nhà chắc hẳn cũng sẽ bình an.

Dù sao đánh trận chính là tàn khốc như vậy, bất cứ lúc nào cũng có nguy hiểm đến tính mạng.

Không thể trốn thoát.

Hơn nữa Phong ca còn có vị hôn thê đang đợi, còn chưa thành hôn.

Chính mình đã có thê có nhi, thật sự chết, có thể c.h.ế.t trước.

Tất nhiên có thể không c.h.ế.t thì tốt nhất.

Mạnh Thiếu Hà rất vui vì chính mình đến, có thể thay thế tổ phụ.

A gia trong mắt hắn không gì không thể, cởi bỏ áo giáp, là một ông lão gầy gò cả người thương tích chồng chất, ông lão cùng tuổi ở gia đình bình thường cũng đã ở nhà an hưởng tuổi già.

A gia hắn vẫn phải lên chiến trường.

Hắn nhanh chóng trưởng thành.

Không phải tranh binh đoạt quyền, hắn chỉ hy vọng có thể sớm đứng vững, thay thế a gia, để a gia nghỉ ngơi.

Hai hài tử rất đáng yêu, hy vọng a gia có thể trở về ôm một cái.

Gió lớn ở biên cảnh.

Tiếng nói đều bị gió thổi đi.

“Được. Ngươi phải sống mà về, nếu không ta sẽ để muội muội ta tái giá, cho hai hài nhi của ngươi đổi họ.”