Cha hắn vẫn luôn muốn trèo lên, cho nên có tiền đều dùng để đi đường của Lư Tướng.
Cho nên nhìn thì thịnh vượng, thực tế gia tài rất mỏng.
Tất nhiên vẫn tốt hơn bách tính dân thường rất nhiều.
Rơi vào bước đường như hiện nay, tốt nhất thật ra chính là rời khỏi Kinh Thành, bán nhà ở Kinh Thành, vẫn có thể lấy được một khoản tiền lớn, đi sống ở thành thị cấp hai cấp ba, hoặc về quê cũ.
Tất nhiên bình thường thì đều là áo gấm về que, loại bị bãi quan về quê này, thực ra cũng phải kẹp đuôi làm người.
Liễu Đồng đã từng không biết giá gạo củi mắm muối, bây giờ cũng biết y phục rất đắt, không thể mỗi tháng đều may y phục mới, cũng nhớ lại, lúc ban đầu gặp Thanh Thanh, mặc dù nàng ta trông rất thảm hại, nhưng y phục lại rất mới, kiểu dáng cũng rất mới mẻ.
Đợi đến khi Thanh Thanh đi rồi, nhớ lại từng li từng trong quá khứ, thỉnh thoảng sẽ nảy ra những suy nghĩ không hợp thời như vậy, khiến hắn ta cảm thấy vừa tự giễu vừa đau buồn.
Kỳ phản nghịch của hắn ta đến quá muộn, hiểu chuyện đến quá muộn.
Trước đây đã từng cơ hội tốt như vậy ở trước mắt hắn ta, hắn ta tự tay đẩy đi.
Trước đây có cái bẫy rõ ràng như vậy trước mặt hắn ta, hắn ta tự mình nhảy vào.
Nửa tỉnh nửa mê, làm một người hồ đồ.
Hôm nay uống say ở lầu hoa, say đến tận trời sáng.
Trời sáng vẫn chưa tỉnh, là bị một trận âm thanh gõ gõ đánh đánh đánh thức.
Bên ngoài hình như rất náo nhiệt.
Các cô nương ngủ muộn đều dậy xem náo nhiệt.
Nghe tiếng rì rà rì rầm bên tai.
“Đổng tiểu thư thật hạnh phúc, bị hủy hôn rồi vậy mà lại trở thành Vương phi.”
“Nghe nói giá y của nàng ấy còn phải sửa lại ba lần.”
“Đúng thật là phải cảm tạ vị hôn phu lúc trước không lấy nàng ấy, nếu không sao lại có được tạo hóa lớn như này.”
“Nghe nói là Đổng tiểu thư sau khi bị hủy hôn thì nản chí ngã lòng, nhảy sông, được người cứu, lấy thân báo đáp, nhưng không ngờ, thế mà thành một mối duyên tốt đẹp.”
“Con sông nào vậy, nô gia cũng muốn đi.”
“Hoàng tử có gì tốt, trong hậu trạch một đống Trắc phi tiểu thiếp, ai biết sau khi cưới sẽ thế nào.” Liễu Đồng không nghe được những lời nói của những người kia, không nhịn được mà chen vào nói.
Mọi người nhìn về phía hắn ta, thấy là một công tử thất thế say rượu, không thèm để ý, cũng có người nhận ra, đây không phải là vị hôn phu trước của Đổng tiểu thư, Liễu công tử sao, tò mò bước tới hỏi.
Liễu Đồng bị mọi người chú ý, giật mình, lảo đảo chạy đi.
Chạy đến ven đường, ven đường náo nhiệt ầm ĩ, không ít bách tính đang nhặt tiền mừng kẹo mừng.
Có nhà đại hộ gả nữ nhi đi sẽ rải tiền mừng dọc đường, hắn ta bị người đụng một cái ngã sõng soài trên đất, vừa hay sờ được một đồng tiền mừng, lại bị người bên cạnh đẩy một cái, cướp đi mất.
“Đây là ta nhìn thấy trước.”
Mấy đứa trẻ cùng tranh nhau, đẩy hắn ta ra xa.
Hắn ta loạng choạng ngồi dưới góc tường, hôm nay ánh nắng rất đẹp.
Nhìn kiệu hoa đi qua trước mắt mình.
Không biết tại vì sao, hắn ta luôn cảm thấy chiếc kiệu hoa này đáng lẽ phải đến nhà hắn ta, thậm chí trong thoáng chốc hắn ta như thấy chính mình vén khăn trùm đầu của tân nương, dưới khăn trùm đầu lộ ra một khuôn mặt tròn tròn tươi cười như hoa, khi nàng ấy cười hai bên đều có má lúm đồng tiền, cạnh răng cửa bên phải có một chiếc răng nanh, nhòn nhọn, vô cùng xinh đẹp.
…
Hôm nay Đổng A xuất giá.
Đổng Thượng thư ở nhà tiếp khách.
Đổng Xích Xích cõng a tỷ lên kiệu hoa.
Đổng Thượng thư người Lỗ đồng hương với Khổng Tử vào giờ khắc này, ôm thê tử gào khóc ầm ĩ, không nỡ để khuê nữ đi, không nỡ để khuê nữ xuất giá,ngàn vạn lần không nghĩ tới, ban đầu chỉ muốn chọn cho khuê nữ một người thật thà, đặc biệt chọn gia đình quan nhỏ, thấp hơn mình vài cấp, cũng không có nền tảng gì, chỉ nghĩ sau này sẽ không bị nắn bóp.
Chính mình làm Thượng thư, luôn có thể trấn nhiếp đối phương.
Chỉ lo lắng khuê nữ gả qua đó sẽ bị ức hiếp.
Khuê nữ được dạy dỗ hồn nhiên hoạt bát, hoàn toàn không hiểu những chuyện ở hậu trạch.
Chủ yếu là tức phụ của ông ấy cũng không hiểu, cũng không biết dạy từ đâu.
Đổng Thượng thư vì mẫu thân mình mất sớm, phụ thân tục huyền, trong hậu trạch đã chịu đủ khổ, cho nên đặc biệt phản cảm.
Nhưng ngàn vạn lần không nghĩ tới, con rể nghìn lựa vạn chọn, con rể phải chính trực cầu tiến lại có thể khống chế, bây giờ đột nhiên lắc người, trực tiếp biến thành Hoàng tử.
Hu hu.
Hoàn toàn không có chỗ nào có thể khống chế nữa.
Ông ấy là nhạc phụ gặp mặt cũng phải quỳ bái.
Hu hu.
A A của ông ấy phải làm sao đây, liệu gả qua đó có bị bắt nạt hay không, cho dù bị bắt nạt, bọn họ cũng không thể ra mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nghìn lựa vạn chọn, nghìn lựa vạn chọn, ngàn vạn lần không ngờ tới.
TBC
Đổng Thượng thư cao chín thước đồng hương với Khổng Tử, này, gào khóc thảm thiết, ôm thê tử mập mập của mình.
Thê tử chỉ có thể an ủi ông ấy: “Không sao cả, lão Đổng, ta thấy bà thông gia làm người rất tốt, bọn họ cực kỳ thích A A, ngày nào cũng tặng quà, nếu A A lại không xuất giá nữa, quà trong nhà cũng sắp không có chỗ để rồi, bà thông gia đã nói, sau này muốn gặp A A có thể vào cung gặp mặt bất cứ lúc nào.”
“┭┮﹏┭┮, phải gọi là Hoàng hậu nương nương, không thể gọi bà thông gia, phu nhân đừng nói sai nữa, ┭┮﹏┭┮.” Đổng Thượng thư vừa khóc vừa sửa đúng.
Dưới sự dặn dò của mẫu thân, dưới ánh mắt tha thiết của cha, dựa trên lưng đệ đệ, Đổng A lên kiệu hoa.
Hôm nay nàng ấy kết hôn.
Ngày cưới hoãn rồi lại hoãn, giá y sửa rồi lại sửa.
Hôm nay cuối cùng cũng mặc giá y đỏ tươi, nàng ấy xuất giá.
Ban đầu a nương nàng ấy đã dẫn nàng ấy đến Giang gia làm khách, đều đã xem qua căn nhà mà nàng ấy sẽ sống trong tương lai, tần phu nhân mẹ chồng tương lai là một người cực tốt, hỏi sở thích của nàng ấy, nghe nói đang sửa lại nhà.
Kết quả còn chưa sửa xong, lại chuyển chỗ ở rồi.
Đổng A về nhà hưng phấn kể lại những gì nhìn thấy nghe được trong cung, cũng chỉ đến khi ăn xong, rồi ngất đi, đột ngột im bặt, sau đó không biết hết thảy.
Này không nghĩ tới, lại vào cung, trực tiếp là gả vào bên trong.
Hô hô hô, nói thật, nàng ấy cũng có hơi hưng phấn.
Hoàng cung rất lớn, chắc chắn có nhiều nơi thú vị, sau này có thể mang theo Miên Miên, chơi khắp nơi, chơi khắp cả Hoàng cung, ước chừng cũng phải mất nửa năm, chắc chắn không buồn chán.
Nàng ấy nghĩ đến đã lâu chưa gặp Phong ca, Phong ca về hai người liền sắp xếp thành hôn, cũng có chút kích động.
Nghe thấy tiếng cười đùa bên ngoài kiệu hoa, mặt nàng ấy đỏ bừng, trời chưa đến nỗi quá nóng, nhưng trán đã hơi đổ mồ hôi, vừa hồi hộp vừa hưng phấn.
Cô nương xuất giá, giống như đầu thai, từ nay về sau, bước vào một ngôi nhà mới, bắt đầu cuộc sống mới.
Hồi hộp lại mong đợi.
Hồi hộp là vì sợ hãi với điều chưa biết.
Mong đợi là vì thích chàng ấy.
Nàng ấy gả đi là vì nàng ấy thích người đó.
Giang Phong tự mình đi đón dâu, ngồi trên con ngựa cao to trước kiệu hoa.
Bách tính cả thành vây xem chúc phúc.
Tân Hoàng tử rất trẻ, vừa trẻ tuổi vừa tuấn tú, đúng thật là ghen tị với tân nương trong kiệu hoa muốn chết, sao lại có vận may tốt như vậy.
Nếu bây giờ Hoàng tử tuyển phi, nhiều nữ nhi hào môn quyền quý như vậy, sao có thể đến lượt một cô nương đã từng bị hủy hôn chứ.
Hôm nay Giang Phong cưỡi ngựa cao to làm tân nương.
Ba chuyện vui nhất trong đời, đêm động phòng hoa chúc, khi vinh danh bảng vàng, gặp cố nhân nơi đất khách.
Hôm nay cưới người mình yêu, khởi đầu hoàn toàn mới, hình như đã khác rồi.
Bởi vì hôm nay vui vẻ, mọi thứ nhìn thấy đều tươi sáng, đám đông chen chúc nhau trên đường, cũng cảm nhận được ấm áp, hắn thích náo nhiệt, đặc biệt thích, tiếng chó sủa cũng có thể khiến hắn vui muốn chết.
Trong kiệu hoa phía sau có tân nương tính cách hoạt bát của hắn.
Liền cảm thấy trái tim nóng hầm hập.
Cả đường đi đón dâu, vào Hoàng cung.
Trong cung không có nhiều người như vậy.
Nhưng cũng trật tự ngay ngắn, một tấc cũng không loạn.
Chuyện Hoàng hậu nương nương mổ cá ở Ngự Thiện Phòng, rõ ràng là một uy h.i.ế.p rất tốt.
Thượng ty mới không sợ ngươi lười biếng gian dối, thượng ty mới mới có đao, cũng không nói bóng nói gió, bằng mặt không bằng lòng với ngươi, nàng ấy có đao.
Trong Hoàng cung có Ân cô và Nghiêm công công trợ giúp, hậu cung được chỉnh đốn một phen, Nghiêm công công nói muốn dẫn mọi người ra biển, cũng phải lựa chọn, không phải muốn đi là có thể đi, cũng phải tự giới thiệu, còn phải nộp tiền chuộc thân cho nương nương, giống như những cung nữ kia có người tặng sính lễ vậy.
Tóm lại Giang gia rất nghiêm khắc rất thận trọng trong phương diện này, tuyệt đối không lãng phí người vô ích.
Giang Phong là Hoàng tử trưởng thành, có một viện riêng, có cung nữ thái giám hầu hạ.
Tân nương trong kiệu hoa ngủ hai giấc, mới được gọi dậy, đến nơi rồi, vội vàng lau nước miếng ở khóe miệng.
Hôm nay sau khi tân nương được bới tóc trông cực đẹp.
Mặt tròn vẫn là mặt tròn, lại có một vẻ đẹp tươi sáng.
Người vui mừng hạnh phúc, cả người đều phát ra ánh sáng.
Mặc giá y long trọng, đỏ tươi, bên trên có chim phượng hoàng bay lượn, lông chim đều lấp lánh phát sáng, giá y rất nặng rất nặng, nhưng rất đẹp.
Tô điểm cho nàng ấy càng thêm da trắng xinh đẹp.
Mắt như vì sao, dung mạo như hoa sen mới nở.
Quỳ lạy hành lễ, một loạt lễ nghi rườm rà, có hơi mệt mỏi, nhưng cuối cùng cũng đưa vào động phòng.