Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 45



"Lạc Hà tẩu tử đi làm việc à!"

"Ừm, đào ít rau dại."

"Đừng chăm quá, mặt trời có hơi gắt."

"Ta biết rồi, ta sẽ chú ý, cảm ơn thẩm tử."

……

Dưới gốc cây lớn ở cổng thôn, một nhóm người đang nói chuyện.

Mỗi một người đi ngang qua đều bị đánh giá một phen.

Nhìn bóng dáng Tần Lạc Hà đi xa.

Mọi người nhao nhao mở miệng nói: "Giang lão nhị cưới tức phụ này là cưới đúng người rồi, rất có bản lĩnh, chăm chỉ vô cùng."

"Tính khí cũng tốt, trước giờ không nổi giận với người khác."

"Tính tình cũng tốt."

"Theo ta thấy tính tình cũng quá tốt, quá mềm."

"Không phải mềm, là ngốc, trạch tử kia ở trong huyện thành lớn như vậy, nếu là ta, ta phải tới nháo tới khóc tới la lối om sòm, chắc chắn moi được chỗ tốt."

"Xuỳ, cao môn đại hộ thâm sâu như nước, ngươi hiểu cái gì?"

"Ta nghe nói Giang lão nhị bị đuổi ra khỏi gia môn là vì hắn đầu độc c.h.ế.t cha hắn~"

"Ai, không phải chứ, Giang lão nhị không phải người như vậy."

"Cũng là nghe nói thôi, nói là bệnh của cha hắn rất nặng, Giang lão nhị không cẩn thận làm đổ thuốc của cha hắn, tiểu hài tử không hiểu, đổi thành thứ khác, cha hắn vừa uống xong, đi đời nhà ma."

"A ~"

"Ô ~"

……

Trong thôn có rất nhiều phiên phản nói về Giang lão nhị, đây chỉ là một trong số đó.

Chỉ yếu là Giang lão nhị vốn dĩ là công tử hào môn, kết quả lại rơi vào hoàn cảnh khổ sở như bọn họ, thậm chí còn khổ hơn, dù sao Giang lão nhị làm cái gì cũng không nên hồn, không biết trồng trọt, gánh phân không được, chặt cây cây không đổ, người như này chính là há miệng chờ c.h.ế.t đói.

Nhưng suy cho cùng Giang Lão Nhị cũng là người từng đọc sách, người trong thôn vẫn có sự kính trọng sẵn có với người đọc sách.

Hơn nữa ban đầu cảm thấy mẫu tử không có thù qua đêm, biết đâu Giang lão nhị lúc nào đó lại có thể về đại trạch.

Đối với việc một cô nương mồ côi từ bên ngoài đến như Tần Lạc Hà có thể gả cho Giang lão nhị, mọi người cũng ghen tỵ.

Trong thôn ấy mà, lời nào cũng có.

Kết quả nhiều năm như vậy, Giang lão nhị sinh nhi dục nữ, cũng tìm được việc làm, giống như bọn họ, bọn họ tập mãi thành thói quen, cũng sẽ cười nhạo Giang lão nhị, cũng nói những lời ác ý ở sau lưng, nhưng cũng chấp nhận bọn họ.

Dù sao phu thê hai người Giang lão nhị và Tần Lạc Hà vẫn là người rất tốt, trong thôn ai có chuyện, bọn họ đều sẵn sàng ra tay giúp đỡ.

Giang lão nhị còn hiểu chút nghề y, mọi người đau đầu phát sốt cũng sẽ đến nhờ hắn xem giúp.

Giang lão nhị không lấy tiền, đều là dặn dò bọn họ nên kiếm thảo dược như thế nào.

Phu phụ hai người ở trong thôn có danh tiếng rất tốt.

Lúc này nghe được phiên bản này, mọi người kinh ngạc thì kinh ngạc, không có mấy người tin.

Hơn nữa còn có người lên tiếng bác bỏ tin đồn.

Nghiêm lão tam say bí tỉ dựa vào dưới gốc cây lớn mắng: "Nói nhảm, cao môn đại hộ, đều không biết có bao nhiêu nha hoàn hạ nhân, một tiểu hài tử có thể làm đổ thuốc còn đổi thuốc cho người bệnh uống, cũng không có ai quản, vừa nghe liền biết bịa đặt."

Ánh mắt mọi người lại đổ dồn về người lão tam.

Lão tam cũng là một nhân vật có tiếng trong thôn.

Cũng là người ngoài tới, là chạy nạn tới đây.

Kết quả nương y chạy nạn đến chỗ này, vứt bỏ y, bỏ chạy với một kẻ chạy nạn khác.

Người trong thôn thấy thương y, y cũng thông minh, giúp làm việc khắp nơi kiếm miếng ăn.

Cứ nghiêng nghiêng ngả ngả như vậy mà lớn lên.

Sau khi trưởng thành, người trong thôn chắc chắn sẽ không tiếp tế nữa, tay chân lành lặn, phải tự mình làm việc.

Nghiêm lão tam lại chính là người lười, y làm việc kiếm miếng ăn, cũng chính là ăn đủ no, tuyệt đối không làm thêm việc.

Cũng không cưới tức phụ, một đống tuổi như thế, ở trong thôn cũng thuộc về hán tử nhàn rỗi.

Không có tật xấu như bắt gà trộm chó, chính là ăn no uống nê, thích ca hát, hát còn khá dễ nghe.

Mọi người đều cười cợt y, một đại nam nhân, bảo y nếu không thì đi hát rong kiếm cơm đi.

Tất nhiên bảo người ta đi hát rong là đang mắng người, người trong thôn tuy rằng nghèo khổ, nhưng vẫn coi thường những người hát rong.

Nghiêm lão tam làm theo ý mình, đầu tóc loạn cào cào, cả ngày ăn uống xong xuôi liền nằm dưới cây, buổi tối tìm nhà hoang nằm nghỉ.

Y mở miệng bác bỏ tin đồn, người khác lại cười y.

"Nghiêm lão tam ngươi là người chạy nạn tới, ngươi biết cái gì là cao môn đại hộ sao, ngươi thậm chí còn chưa từng vào cao môn."

"Lão tam theo ta thấy, ngươi bớt uống lại, tích chút tiền, cưới tức phụ là quan trọng nhất..."

Nghiêm lão tam xua xua tay, ngại ồn, loạng choạng bỏ đi.

Đầu tóc loạn cào cào, râu ria nhồm nhoàm, y phục lộn xộn, bóng người lảo đà lảo đảo.

Mọi người phá lên cười một trận.

Trong tiếng cười có một tiểu tức phụ nhỏ giọng nói: "Nghiêm lão tam chải chuốt một chút hẳn là rất đẹp trai."

……

"Huyện Hoà."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Huyện Hoà."

"Huyện Hoà không xa."

Tần Lạc Hà ra khỏi thôn, bóng người càng lúc càng nhanh.

Cái bóng thất tha thất thểu, không thể theo kịp cơ thể nàng ấy.

Nàng ấy nín thở, chạy về phía huyện Hoà.

Tối hôm qua nàng ấy nghĩ xong rồi, nghĩ cả một đêm, đi từ chỗ nào nhanh nhất, còn có thể kịp trở về cho hài tử b.ú sữa.

Đến gần huyện Hoà, dần có bóng người.

Mặt trời thiêu đốt, trong đồng vẫn có người cày cấy.

Huyện Hoà rõ ràng giàu có hơn chỗ bọn họ một chút, đất ruộng bằng phẳng màu mỡ.

Nước chảy dồi dào.

Tần Lạc Hà ăn mặc biến mình thành một nông phụ, quấn vải trên đầu, nhìn chính diện cũng không nhìn rõ mặt của nàng ấy.

Nàng ấy cúi thấp đầu đi đường, rũ vai, dáng vẻ có hơi khép nép.

Rõ ràng chuyện phu phụ gã bán hàng rong là kẻ bắt cóc còn chưa truyền đến nơi này.

Huyện thành huyện Hoà rất lớn, xung quanh sung túc, huyện thành rõ ràng cũng giàu có rất nhiều, đường phố cũng rộng rãi gấp đôi.

Tần Lạc Hà đi dạo quanh huyện thành một vòng, cuối cùng ngồi xổm ở một góc, gặm màn thầu khô, nuốt từng miếng một.

Đối diện góc nàng ấy ngồi xổm là một ám xưởng, chính là loại nhà thổ kia.

Ban ngày, cửa cũng thỉnh thoảng mở mấy lần.

Tiểu nương tử y phục nhếch nhác tê dại mở cửa đóng cửa.

Bên trong thỉnh thoảng truyền đến tiếng mắng chửi, tiếng khóc nháo.

"Thứ chó vạn người cưỡi còn dám ăn vụng, ngươi dám ăn thêm một miếng màn thầu, hôm nay lão tử đánh gãy chân ngươi."

"Bệnh c.h.ế.t cũng phải dạng chân ra cho ta, cho rằng ngươi vẫn là đại tiểu thư sao."

Tần Lạc Hà ngồi xổm ở góc tường, nuốt từng miếng từng miếng màn thầu.

Không uống nước, nàng ấy nghẹn màn thầu đến mức mắt đau.

Có lẽ Tần Lạc Hà ngồi xổm quá lâu, có một nam tử đi từ trong ra đuổi nàng ấy.

"Ăn mày từ đâu tới đây, chỗ này không phải chỗ của ngươi, cút đi."

Nam tử nhấc chân muốn đá.

Trước khi tên kia hạ chân xuống, Tần Lạc Hà cút đi trước.

Bóng dáng có hơi chật vật, loạng choạng thoát đi.

Rời khỏi chỗ đó, Tần Lạc Hà lại mò đến đầu một con ngõ, nàng ấy đặt cái giỏ xuống trước mặt, làm ra vẻ như đang bán thảo dược.

Trong ngõ có mấy tiểu hài tử đang nô đùa.

Trong đó có một tiểu hài tử mũm mĩm, trông rất đô, mặt và cánh tay rất nhiều thịt, nhưng đầu óc hẳn là bị ngốc, tiểu hài tử khác thỉnh thoảng bắt nạt nó, y phục vải tốt mới tinh trên người nó rất nhanh đã bị bẩn.

Tiểu hài tử mập không biết trốn, bị đánh liền cười ngốc nghếch.

Khi cười lên cực giống gã bán hàng rong.

Khuôn mặt chính là một khuôn đúc ra.

Gã bán hàng rong là quỷ lùn.

Tiểu hài tử mập không phải, cơ thể rất khoẻ mạnh, nhưng đầu óc ngu ngốc.

Tần Lạc Hà có thể tưởng tượng một quỷ lùn có thể sinh ra một nam hài khỏe mạnh sẽ vui mừng như điên như thế nào.

Tiểu hài tử nô nô đùa đùa, có người lớn ở bên cạnh tán dóc, dáng vẻ thấy nhiều thành quen.

Tiểu hài tử mập không biết mình bị đánh, chơi rất vui với mấy tiểu hài tử khác, vẫn luôn chạy tới trước mặt bọn nhỏ.

Kết quả là một tiểu hài tử không không chế được chân của mình, đạp một cái vào lưng nó, đạp tiểu hài tử béo xuống đất, bay ra rất xa.

Một bà lão đang cắn hạt dưa ở bên tường hét lên một câu: "Đừng đánh nữa, còn đánh nữa, cha nó về bắt cháu bán đi đó!"

Trong ngõ sẽ luôn dùng câu này để dọa đám tiểu hài nhi, đám tiểu hài tử ban đầu sợ hãi, dù sao người lùn còn có chút đáng sợ, sau đó bị doạ nhiều rồi, lại không sợ nữa, cười khúc khích, chạy đi.

TBC

Bà lão cũng không đến nâng tiểu hài tử mập dậy, tiếp tục nói tán dóc với người khác, bà ấy được thuê tới để chăm nom tiểu hài tử mập, đã quen với cảnh đó rồi.

Tiểu hài tử va chạm là chuyện bình thường, hơn nữa còn là một đứa ngốc.

Tiểu hài tử mập bị đá đến trước mặt Tần Lạc Hà.

Tiểu hài tử khác tiếp tục chơi đùa với nhau.

Bà lão ở bên tường trò chuyện với mọi người, phe phẩy quạt, hóng mát.

Đứa bé mập thật đúng là mập, khuỷu tay đô đô, đầu ngón tay trong trong, có lúm đồng tiền, có thể thấy được cho ăn rất ngon, không cho ăn thịt không trở thành hài nhi béo như này được.

Tần Lạc Hà đỡ hài nhi béo dậy, nhẹ nhàng vỗ vỗ bụi trên người nó.

Lực tay của Tần Lạc Hà rất nhẹ.

Thấy nó bị đập một chút, chảy m.á.u mũi.

Nàng ấy dịu dàng lau giúp nó.

Có lẽ nàng ấy trông cũng cường tráng, có hơi giống a nương của nó.

Đứa bé mập cười ngây ngô.

Vừa cười vừa chảy nước dãi.

Nó nhìn nữ nhân trước mặt mở miệng gọi: "Nương, muốn ăn, ăn ngon."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com