Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 46



Giữa hè.

Không có gió.

Mặt trời chói chang.

Giang Miên Miên nằm trong chậu gỗ dưới gốc cây lớn chơi đùa hồi lâu.

Chơi đùa ngón chân của mình, lại chơi với Tiểu Hắc một lúc, thấy Tiểu Hắc tha một chiếc lá lớn, đi tới đi lui, nàng cười khúc khích.

Sau đó quan sát a tỷ một lát.

Huynh trưởng lại không thấy tăm hơi.

A nương cũng chạy đâu rồi.

Chỉ có a tỷ ở nhà.

Nàng nghĩ muốn nhìn xem a tỷ uống nước linh tuyền xong có thay đổi gì không.

Hình như là có.

A tỷ cho nàng ăn cháo gạo xong, cũng ăn cơm.

A tỷ vẫn là người bệnh, phần cơm để lại hôm nay rất đặc.

Nhưng sau khi ăn xong, a tỷ vẫn đi khắp nơi tìm đồ ăn.

Giang Miên Miên thấy a tỷ đầu tiên là nhìn chim chóc trên cây chảy nước dãi, sau đó a tỷ cởi giày thêu, trèo lên cây, không bắt được chim, hái mấy lá cây rồi trèo xuống.

"Mấy cái lá cây này dày hơn, ngửi mùi giống như có thể ăn." Giang Du tự lẩm bẩm nói với mình.

Nàng ấy rửa sạch lá, sau đó bắt đầu nhai kỹ lá cây, giống như con dúi, Giang Miên Miên nhìn lá cây xoèn xoẹt càng lúc càng ngắn, biến mất...

Quai hàm của tỷ tỷ nâng lên hạ xuống.

Giang Miên Miên bất lực nhìn trời.

Nước linh tuyền này không phải là vạn năng...

Có lẽ chỉ thêm buff cho kỹ năng vốn có của mỗi người mà thôi.

Nàng là hài nhi, năm giác quan đang lúc hình thành, cho nên uống nước linh tuyền, năm giác quan được khai phá hết mức.

Nhưng bản chất vẫn là hài nhi, không có năng lực nghịch thiên đột nhiên lớn lên.

Nhưng tỷ tỷ nàng... này a tỷ vì lá cây mà mặt tròn nhỏ nhăn lại, còn kiên trì ăn thêm một cái nữa.

Không sợ có độc sao?

"Rôm rốp rôm rốp, rôm rốp rôm rốp."

"Rôm rốp rôm rốp, rôm rốp rôm rốp..."

Đừng nói, nhìn lá cây biến mất, nghe âm thanh này cực kì giải tỏa căng thẳng.

A tỷ ăn lá cây đáng yêu quá đi thôiii…

A tỷ đến thời hiện đại dựa vào kỹ năng ăn lá cây này là có thể trở thành người nổi tiếng trên mạng, không đói c.h.ế.t được.

Giang Miên Miên nhìn a tỷ, nàng ghen tỵ cậy ngón chân của mình, gặm gặm, có hơi mặn, phụt phụt phụt lại nôn ra.

Trong lúc nàng vô cùng buồn chán, đời hài nhi vô vọng, dường như ngửi thấy mùi của a nương.

"Nha nha nha!"

"Nha nha nha!"

Giang Miên Miên kêu lên.

Giang Du nhìn cổng thôn ở phía xa hình như là bóng dáng của a nương.

Lại nhìn muội muội đang nha nha nha, quá tuyệt.

Nghe nói hài nhi có thể cảm nhận được mẹ ruột của mình, xa như vậy, muội muội cũng có thể biết a nương trở về sao?

Nàng ấy duỗi tay ra mò vào m.ô.n.g của muội muội.

"Ồ, ướt rồi." Hóa ra là tiểu rồi.

Giang Du cũng giật mình.

Giang Du thay tã cho muội muội xong, a nương mới đi tới cửa nhà.

A nương đi đường trông như đang thở hổn hển, khuôn mặt đỏ au.

Giang Miên Miên cũng hít mũi thật mạnh.

Lần trước a nương g.i.ế.c một con trăn to như kia khuôn mặt cũng bình tĩnh mà trở về, lần này làm chuyện gì mà vội vàng như vậy.

Hình như cũng không không ngửi thấy mùi kỳ quái gì.

Hình như có một chút mùi m.á.u người?

Không đúng, hình như là mùi của tiểu hài tử, chẳng lẽ a nương giấu nàng ở bên ngoài còn có oa oa khác?

"A a, a a!” (Muốn ôm, muốn ôm.) Giang Miên Miên giơ hai nắm đ.ấ.m lên lắc lắc.

TBC

Tần Lạc Hà tắm gội một chút, mới ôm khuê nữ lên.

Vén y phục, cho b.ú sữa.

Giang Miên Miên b.ú sữa, rất thỏa mãn, lại cũng cảm thấy có chút kỳ quái, nhịp tim của a nương cũng rất nhanh, nhanh hơn bình thường rất nhiều.

Đột nhiên a nương vùi đầu vào người nàng, Giang Miên Miên nghĩ, a nương thật sự dính nàng, chắc chắn rời xa lâu, nhớ nàng, nàng không tính toán đến mùi của tiểu hài tử khác ở trên người a nương nữa.

Tần Lạc Hà ôm hài nhi của mình mà khóc.

Nàng ấy rất sợ.

Nàng ấy làm một chuyện xấu.

Chuyện rất xấu.

Nàng ấy vốn dĩ dự định đi g.i.ế.c hài nhi kia.

Nhưng khi đến trước mặt, nàng lại không xuống tay.

Tiếng nương đó, nàng ấy không xuống tay được.

Nàng ấy nghĩ rất lâu, đều không xuống tay được.

Nàng ấu chỉ xé một góc y phục của đứa trẻ mập, dùng góc vải đó lau m.á.u mũi cho nó.

Nàng ấy mang góc y phục kia trở về.

Đứa trẻ mập kia vẫn chơi vui vẻ với bằng hữu, vẫn cứ bị đánh.

Nàng ấy cõng cái giỏ trên lưng.

Nghe thấy tiếng cười của đám hài tử vang lên từng đợt trong hẻm.

Nàng ấy quay về trước nhà thổ kia.

Trong nhà thổ thỉnh thoảng truyền ra tiếng khóc than vụn vặt.

Nàng ấy châm lửa.

Kỹ viện là nơi xấu nhất, là nguồn cơn của tội ác.

Kẻ ngốc cái gì cũng không hiểu, chỉ cần cha nương nó đều chết, sau này nó có vô số ngày tháng sống trong khổ sở, cuộc sống khổ đau lâu dài.

Thế đạo này, c.h.ế.t dễ hơn sống.

Tần Lạc Hà khóc vì sự yếu đuối của mình, khóc cho hài tử của mình, cũng khóc cho chính mình.

Nhưng nàng ấy cũng là người làm mẫu thân, nàng ấy không thể khóc.

Trước kia nàng ấy cực kỳ ghét a nương nàng ấy khóc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

A nương nàng ấy vừa khóc, nàng ấy liền nghĩ cùng nhau chết.

Đừng khóc, khóc không giải quyết được bất cứ vấn đề nào.

Cho nên nàng ấy làm mẫu thân, tuyệt đối không thể khóc, không thể

Nàng ấy phải cười, phải để hài tử nhìn thấy một a nương luôn cười, để hài tử không cần lo lắng.

Thế đạo này không xấu như vậy.

Phải cười.

Các con còn có a nương a cha.

Đừng sợ.

Nước mắt của a nương không tiếng động, thấm ướt tã lót của Giang Miên Miên.

Giang Miên Miên cảm thấy cánh tay của mình hơi ướt mới nhận ra có gì đó không ổn.

Nàng mở miệng, đẩy a nương ra, ngẩng đầu nhìn a nương.

Lại nhìn thấy trên khuôn mặt tròn của a nương treo một nụ cười cực tươi, hai mắt sưng đỏ ẩm ướt, mày rậm cong cong.

"Niếp Niếp ăn no chưa? Sau này ấy mà, a nương đi đâu cũng mang theo con có được hay không, a nương tuyệt đối không bỏ rơi con, con cũng không nhận sai a nương.” Tần Lạc Hà mở miệng nói.

Giọng nói run rẩy dịu dàng.

Giang Miên Miên vung tay múa chân, duỗi tay ra, đủ để sờ đến mặt của a nương, dùng sức lau.

A nương khóc rồi.

Nước mắt Giang Miên Miên lập tức trào ra.

Nàng không nhìn nổi người khác khóc.

Khi thực tập ở bệnh viện thấy bệnh nhân hoặc người nhà bệnh nhân khóc, mắt nàng cũng sẽ nhanh chóng chuyển sang màu đỏ, vì chuyện đó còn bị lãnh đạo nói mấy lần.

Nói bọn họ làm nhân viên điều dưỡng nếu như chút chút lại khóc, bệnh nhân sẽ bị dọa đến chết, còn cho rằng bọn họ không sống nổi.

Người không có quan hệ gì khóc, nàng còn không nhìn được.

Huống hồ gì mẹ ruột.

Nàng muốn hét lên, a nương, đừng khóc, đừng khóc.

Nhưng quá sốt ruột, không nói được.

"Nha nha nha."

"A a a.”

“Phù phù phù.”

"Nương, nương, nương." Giang Miên Miên chật vật phát ra âm này.

Tay của nàng dùng sức xoa mạnh mặt a nương.

Tần Lạc Hà vẻ mặt vui mừng.

Niếp Niếp biết gọi nương rồi.

Nàng ấy cũng không kìm nén được nữa, mặc dù nước mắt rơi không dứt, khuôn mặt lại tràn đầy ý cười.

"Nương ở đây, nương luôn ở đây, đừng sợ, đừng sợ."

*

Mùng tám.

Trời trong.

Nên an táng tế bái nhập liệm di cữu, kiêng -

Huyện Hoà có một toà ám xướng cháy rồi.

Lửa cháy rừng rực.

Ngọn lửa sáng rực, giống như mặt trời thiêu đốt.

Lửa bốc ngùn ngụt, thiêu rụi mọi góc tối tắm.

Sưởi ấm rất nhiều xương cốt của các cô nương trẻ tuổi vô danh bị chôn vùi trong lòng đất.

Ánh mặt trời quanh năm không chiếu tới, xương cốt cũng sẽ lạnh.

Vừa hay có một mồi lửa.

……

Đại Phật trong Thanh Nguyên Tự, dưới ánh mặt trời, ánh kim lấp lánh.

Ngã Phật từ bi, phổ độ chúng sinh.

Ăn chay rồi.

Bái Phật rồi.

Niệm kinh rồi.

Thêm tiền hương hỏa phong phú rồi.

Qua đêm rồi.

Tổ tôn hai người dẹp đường hồi phủ.

Giang Uyển không vui lắm, trong cảm giác mờ mịt cảm thấy như mình đã bỏ lỡ điều gì đó.

Hơn nữa đêm qua nàng ta cũng không ngủ yên giấc, trong mộng nước mắt của Phật tổ rơi xuống, giống như hòn đá, đập vào đầu nàng ta chảy máu.

Cả đêm nàng ta nhìn thấy khuôn mặt của hài nhi tận mấy lần, bị doạ tỉnh mấy lần.

Vẻ mặt buổi sáng có hơi không tốt.

Khi tổ mẫu hỏi.

Nàng ta chỉ nói không quá quen giường, sương phòng trong chùa miếu dù sao cũng không thoải mái như ở nhà, cũng không nói chuyện mơ thấy ác mộng.

Nàng ta biết tổ mẫu không thích nghe chuyện không hay.

Chỉ chọn chuyện vui mà nói.

"Trong tự viện có một cây nhỏ, mùi rất thơm, đại sư nói đó là mễ lan, hương thơm có thể làm tĩnh tâm, tổ mẫu, cháu phái người chiết cành trồng trong chậu mang về, để ở Phật đường."

Lão phu nhân gật đầu đồng ý.

Bà ta hẳn là cũng không ngủ ngon, nhắm nửa mắt.

Tổ tôn hai người về đến phủ.

Liền có không ít chuyện.

Chủ mẫu Ngô thị là vạn sự không quản, chỉ cần tướng công đối xử tốt với nàng ta là được, nàng ta cũng không có quyền quản gia gì.

Còn một chuyện khá quan trọng nữa.

Ngô Lục hộ vệ bên người Vinh thiếu gia mất tích rồi, đã ba ngày không thấy xuất hiện.

Ngô Lục đi theo tận lực trông coi thiếu gia, gần đây chỉ phát sinh mâu thuẫn với Giang Phong.

Đề cập tới chuyện bên đó, lão phu nhân cau chặt mày.

A Dao nhìn vẻ mặt của lão phu nhân, mở miệng dặn dò quản sự trong nhà: "Đến nha môn mời người tới."

Bộ dáng giống như nha môn là do nhà bọn họ mở vậy.

Có thể thấy Giang gia bây giờ mặc dù không hiển hách, nhưng quả thật có bối cảnh sâu xa.

Rất nhanh liền có một người bộ dạng giống Sư gia đến.

Giang Uyển ở bên người tổ mẫu, không hề né tránh.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com