Cuối cùng trời cũng tối.
Giang Miên Miên nhìn thấy trời tối thì hơi vui vẻ.
Bởi vì khi trời tối, huynh trưởng và cha sẽ trở về.
Ban đêm muỗi nhiều.
Vốn dĩ trời tối là một chuyện không vui, thế nhưng bởi vì có người mình mong đợi sẽ về nên đã biến thành một chuyện tốt đẹp.
Nhìn hai người đồng hành trở về.
A tỷ rất hớn hở ra nghênh đón.
Mà a nương thì bế nàng đứng dưới tàng cây, trên mặt cũng mang ý cười.
Giờ khắc này, Giang Miên Miên có thể cảm nhận được niềm vui vẻ của a nương.
Hẳn là cũng muốn chạy vội đến, nhưng đã bị a tỷ vượt lên trước.
Nàng cũng tham gia náo nhiệt, hô: "Ê a nha nha."
Giang Du tiến lên, hít hít cái mũi, tới gần huynh trưởng, tức giận nói: "Ca, có phải huynh trốn muội đi ăn lén cái gì rồi hay không?"
Hôm nay là lần đầu tiên Giang Phong bị nha dịch bắt vào nha môn, có thể nói là một ngày táng đảm.
Một đám ăn chơi như bọn họ mặc dù chơi bời lêu lổng, thế nhưng chưa từng được mời vào nha môn.
Bọn họ từng gặp nha dịch bắt người, vô cùng hung tàn, mặc kệ có tội hay không, sau khi bị bắt vào thì đánh trước ba mươi đại bản mới thẩm tra, không được lành lặn ra ngoài.
Thật ra hắn cũng rất sợ hãi.
Chẳng qua là vào tình huống lúc đó, trước mặt hai thiếu gia bảo mã, hắn cảm thấy nếu hắn sợ hãi cầu xin tha thứ thì sẽ rất mất mặt. Lúc làm kẻ lêu lổng đàn đúm, thật ra đã mất mặt, bị chửi bị đạp là chuyện thường. Thế nhưng hai người kia có sự hào hoa phong nhã, cư xử hữu lễ có chừng mực, đối xử với hắn cũng rất bình đẳng, tôn trọng, ở trước mặt bọn họ, Giang Phong theo bản năng muốn bảo vệ mặt mũi.
Hắn không có xin tha, không khóc, không có la lối ăn vạ.
Sau đó hắn thế mà không có gặp phải chuyện gì...
Trên đường đi hào hứng nói chuyện với cha, chưa chắc không có bởi vì nguyên nhân này.
Lần thứ nhất người thiếu niên cảm nhận được ý nghĩa của thể diện.
Mặt mũi của đại quan kinh thành.
Hắn hư vinh sĩ diện.
Mạnh huynh và Hà huynh mượn mặt mũi của trưởng bối bọn họ.
Hắn mượn mặt mũi của Mạnh huynh và Hà huynh.
Hắn thích cảm giác này, hắn nghĩ nếu có một ngày hắn rất lợi hại, người khác sẽ phải cho hắn mặt mũi, cũng phải cho người nhà hắn mặt mũi.
Có điều trước mắt, Giang Tiểu Du đang nắm tay áo của hắn, kéo hắn trở về hiện thực.
Nếu như mà không bị bắt, khẳng định hắn sẽ đóng gói cho người nhà, đồ ăn của tửu lâu nhiều vậy, ăn không hết vứt đi cũng lãng phí.
"Đừng nói nữa, hôm nay suýt chút bị bắt vào nha môn, lại còn ăn ngon, ăn cái đầu của muội." Giang Phong gõ đầu muội muội một cái.
Tần Lạc Hà nghe vậy thì rất lo lắng, hỏi: "Vậy là lại gặp rắc rối rồi?"
Giang Trường Thiên tiến lên, nhận hài tử trong n.g.ự.c thê tử, lắc đầu nói: "Không có việc gì, trở về nói tỉ mỉ với nàng."
Giang Miên Miên nằm một hồi trong n.g.ự.c cha, liền bị huynh trưởng đón vào tay.
Dường như huynh trưởng đang suy tư, một tay của huynh trưởng cứ sờ đầu của nàng. Nàng rất lo lắng sẽ bị xoa tới trọc lóc, nên cố gắng giãy thoát, đồng thời nắm tay nhỏ còn đập huynh trưởng một đấm.
Giang Phong không ngờ muội muội thế mà lại đ.ấ.m người.
Vẻ mặt rất kinh ngạc.
"Lại đánh một cái, Miên Miên thật là lợi hại, quá lợi hại luôn."
Giang Miên Miên...
Cố gắng đấm, nhưng chỉ cho huynh trưởng một cú đ.ấ.m nhè nhẹ mà thôi.
Lực phản lại khiến ngón tay nàng đau.
Huynh trưởng cười ha ha.
Bế nàng nâng cao cao, khoe khoang với cha nương.
"Miên Miên biết đ.ấ.m người, a cha a nương, muội muội thật là lợi hại."
Giang Phong ôm Giang Miên Miên, Giang Miên Miên quơ nắm tay nhỏ, rất cố gắng đ.ấ.m một cái cho mỗi người a cha, a nương, a tỷ.
Cả nhà đều tán thưởng không thôi.
Cha: "Tay rất có lực, về sau giống a nương của con, sẽ không bị bắt nạt, lợi hại, Miên Miên của chúng ta lợi hại nhất."
A nương: "Nắm tay rất ổn, giống cha con, tay này nhất định có thể cầm bút, về sau biết viết chữ, Miên Miên chúng ta lợi hại."
A tỷ: "Muội muội có sức quá, oa nhi nhà khác trong thôn đã rất lớn rồi nhưng cái gì cũng không biết, muội muội ta thế mà biết đ.ấ.m người, quá lợi hại rồi."
Giang Phong cùng thấy hãnh diện: "Ừm, Miên Miên nhà chúng ta lợi hại nhất."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giang Miên Miên: ...
Không biết còn tưởng rằng ta đã xưng bá thiên hạ rồi đấy. Ta chỉ cuộn nắm đấm, lần lượt đánh cả nhà một cái, còn là cả nhà tự đưa thân đến trước nắm đ.ấ.m của ta để ta đánh.
Khen như này, ta rất dễ kiêu ngạo.
Tần Lạc Hà càng tự hào nói: "Hôm nay con bé đã biết gọi nương rồi, Miên Miên gọi một tiếng nương."
Giang Miên Miên: ...
"Tiểu tiểu tiểu*!" Giang Miên Miên cố hết sức.
*Gần như đồng âm, tiểu này mang ý đi tiểu.
Vẫn là biểu diễn đ.ấ.m người đi.
"Chắc muội muội nói là chim chim chim*, khẳng định là muội muội muốn ăn chim trên cây rồi, hôm nay trên cây có nhiều chim lắm." Giang Tiểu Du nói.
*Đồng âm với tiểu.
Huynh trưởng Giang Phong sờ cái m.ô.n.g của nàng một cái: "A nương, muội muội đi tiểu rồi."
Giang Miên Miên: ... Không nhịn được mà, cuộn nắm tay đ.ấ.m người khác rất tốn sức nên lỡ đi tiểu.
Vẻ mặt nàng vô tội, nằm.
Cha đổi tã cho nàng.
Đổi xong thế mà còn hôn cái m.ô.n.g nàng một cái… Thật xấu hổ.
Cả nhà sôi nổi ăn cơm tối xong, cơm tối hôm nay là cháo rau dại có thịt.
Sau khi a nương đi đào rau dại thuận tiện đi săn, cơm nước trong nhà đã phong phú hơn rất nhiều.
Sắc mặt cả nhà cũng tốt lên rất nhiều.
Giang Trường Thiên vừa về nhà liền rửa mặt, rửa mặt xong phong thái xuất chúng, cũng may người trong nhà đều biết cha đẹp trai, ngoại trừ Giang Miên Miên có đôi khi sẽ nhìn cha chảy nước miếng ngẩn người, còn những người khác thì bình thường.
Tất cả mọi người tưởng rằng là công lao của ăn thịt.
Ăn thịt xong, mặt cũng trở nên đẹp hơn.
Những công tử tiểu thư kia đẹp như thế, nhất định là do ăn thịt mà lớn.
Trải nghiệm sự việc đại nhi tử suýt chút c.h.ế.t mất, Tần Lạc Hà và Giang Trường Thiên cũng không còn tiết kiệm một chút xíu tiền bạc đấy nữa, tiêu hết trước, dùng vào người hài tử mới là dùng, vốn dĩ cũng không có bao nhiêu.
Nhi tử ngốc của một kẻ lừa đảo cũng được ăn đến trắng trắng mập mập, hài nhi nhà nàng quá gầy.
Tần Lạc Hà không có phát hiện tư tưởng của nàng ấy đã thay đổi cách trước đây ngàn cây số, trước kia nàng ấy nhất định phải tiết kiệm tiền, để trữ tiền mua quan tài. Thế nhưng sau khi trải qua sự việc Phong nhi suýt chút đã mất mạng, nghĩ đến phải mua quan tài thì trái tim nàng ấy đau như bị móc ra.
Số tiền kia không còn cũng được.
Trên bàn cơm, Giang Phong nói những trải nghiệm ngày hôm nay.
Giang Miên Miên nghe tới mức không để ý tới nhìn cha nữa rồi.
Cái gì?
Người xấu đả thương huynh trưởng kia đã bị người ta đầu độc chết?
Giang Tiểu Du nghe được việc này, vẻ mặt kích động: "Đây chính là thiện ác cuối cùng cũng có báo ứng nhỉ, người kia là kẻ xấu, đả thương a huynh, bên trên vũ khí của gã còn bôi độc, cũng may a huynh mạng lớn, kết quả gã tự mình bị độc chết, đáng đời."
Tần Lạc Hà không có phát biểu ý kiến, gắp một miếng thịt vào trong chén cho tướng công.
"Chàng quá gầy, phải ăn nhiều chút."
TBC
Giang Trường Thiên gắp lên, lập tức ăn rất nghiêm túc.
Thật ra hắn không thích ăn thịt, bởi vì khi còn bé, sức khỏe của hắn vừa không tốt là trong nhà sẽ bỏ đói hắn. Đói quá mức, hắn sẽ không muốn ăn gì nữa, nhìn thấy thịt dầu mỡ còn muốn ói.
Cảm giác buồn nôn muốn ói chán ghét.
Sinh hoạt ở bên ngoài, quá đói rồi, đương nhiên muốn ăn thịt, đừng nói thịt, ăn cỏ ăn đất, có thể sống sót thì cái gì cũng muốn ăn, thế nhưng loại cảm giác chán ghét tận đáy lòng kia vẫn tồn tại.
Người trong nhà đều không phát hiện, hẳn là không lý giải được tại sao có thể có người không thích ăn thịt.
Mà Giang Miên Miên thì thấy lúc cha vùi đầu ăn thịt, thật ra là luôn cau mày. Cực kỳ giống tiểu hài kén ăn.
Ài, nhìn cha tựa như là người uống hạt sương, phiêu bồng dục tiên.
Về sau có thể vụng trộm nạp nguyên liệu vào nước trà sau bữa ăn cho cha.
Cả nhà chỉ có cha là trông gầy nhất.
Ban đêm.
Sao trời treo cao.
Đom đóm tản bộ.
Tần đại nương làm trụ cột một ngày, khi ở trước mặt cha, đã thành thiếu nữ Lạc Hà.
Giang Miên Miên nhìn thấy cha thế mà đang giúp a nương rửa chân.
Quả thật là sợ ngây người.
Kể cả ở hiện đại, trượng phu giúp thê tử rửa chân cũng không nhiều.