Mặc dù a nương có chút ngượng ngùng, nhưng hiển nhiên cũng không phải là lần đầu tiên.
Giang Miên Miên ở trong n.g.ự.c a nương, nhìn cha đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ, tóc dài tới eo, vùi đầu chăm chú giúp a nương chà chân...
Nàng bỗng nhiên hiểu ra vì sao khi a nương c.h.ặ.t đ.ầ.u trăn lớn có lực như vậy rồiiii!
Nếu ban đêm có một mỹ nam tóc dài phấp phới, dung mạo tuyệt sắc rửa chân cho ta, ban ngày ta cũng có thể cầm đại đao c.h.é.m xoẹt xoẹt xoẹt!
"Hai ngày nay Hà muội đi hơi nhiều rồi, ngày mai ở nhà nghỉ ngơi thì tốt hơn.”
Sức của Giang Trường Thiên mặc dù không mạnh, nhưng có thể tìm ra huyệt vị một cách tinh chuẩn, bóp rất dễ chịu.
Tần Lạc Hà cố gắng khống chế biểu cảm trên mặt, có đôi khi hơi ngứa.
Nàng ấy có rất nhiều chuyện phải làm, thế nhưng tướng công nói vậy, nàng ấy liền mơ màng đáp: "Được được được."
Ngâm chân, cho hài tử uống sữa, Tần Lạc Hà vẫn đi dạo chứ không lên giường.
Giang Trường Thiên thở dài một hơi, hỏi: "Hà muội, có chuyện muốn nói."
Giang Miên Miên vểnh tai, nàng cũng muốn biết, hôm nay a nương đi làm gì, khi trở về rõ ràng a nương cảm xúc không tốt, còn khóc nữa.
Tần Lạc Hà lại giở y phục lên, cúi đầu cho hài tử uống sữa.
Giang Miên Miên: ... Bị ép uống thêm một bữa, sẽ béo nhỉ, ục.
Dưới ánh trăng mờ tối, nữ tử khỏe đẹp cân đối, hơi cúi đầu, giở y phục lên, lộ ra một vòng tuyết trắng, sống mũi cao, mặt tròn, trán cao, kỳ thật nàng ấy cũng là nữ tử trông rất đẹp, chỉ là không tự biết.
"Tướng công, ta đã làm sai một chuyện. Ta nghĩ đến kẻ lừa đảo đã lừa hài nhi của chúng ta, ta liền muốn g.i.ế.c hài nhi của gã, thế nhưng khi ta đi huyện Hòa, ta nhìn thấy nhi tử ngốc của bọn chúng, ta không xuống tay được, đồ đần kia bị người ta đánh chảy m.á.u mũi, ta còn giúp nó lau m.á.u mũi, đồ đần kia không biết nương của mình, nhìn ta gọi nương, ta..." Giọng Tần Lạc Hà lại nghẹn ngào.
Giang Miên Miên cũng nghẹn ngào, bởi vì a nương quá kích động, phun sữa, bị nghẹn rồi.
Thầm nghĩ a nương mãnh liệt quá, thế mà chạy đến hang ổ của đám lừa đảo.
Giang Trường Thiên ôm thê tử.
Vóc dáng thê tử rất cao, hai người đứng chung một chỗ, thật ra cũng không hơn kém nhau là bao, có lẽ hắn miễn cưỡng cao hơn một chút.
Hắn rất yêu thê tử.
Thích thân thể cao ráo, khỏe đẹp cân đối của nàng ấy.
Mỗi khi ôm đều sẽ khiến hắn cảm thấy an tâm, hân hoan.
Bao nhiêu lần mỏi mệt tuyệt vọng về nhà, có thể ôm thê tử một cái, hắn sẽ cảm thấy lại có hi vọng sống rồi.
Giang Trường Thiên ôm thê tử hài tử, nhẹ nhàng vỗ lưng thê tử.
"Hà muội, không phải lỗi của nàng, nàng làm rất tốt, tâm địa nàng thiện lương, đừng để tay mình dính máu, không tốt, nàng làm như vậy rất đúng, đồ đần kia còn sống, cuộc sống sau này khổ hơn c.h.ế.t gấp trăm ngàn lần, đừng vì người thế này mà thương tâm, không đáng."
Tần Lạc Hà vốn còn muốn nói chuyện mình phóng hỏa, thế nhưng tướng công nói nàng ấy tâm địa thiện lương, tướng công luôn cho rằng nàng ấy là người tâm địa thiện lương, nàng ấy không dám nói, sợ sẽ làm hắn sợ.
"Ta xé rách y phục của đồ đần kia, bên trên y phục dính m.á.u mũi của đồ đần, ngươi nghĩ biện pháp đưa cho cặp phu thê lừa đảo, cũng coi như để lại tưởng niệm trước khi c.h.ế.t cho bọn họ rồi nhỉ." Tần Lạc Hà nói.
Giang Trường Thiên gật đầu, hắn không nói, cặp phu thê lừa đảo đã được tha tội tử hình.
Hắn chưa hề nói, là hắn thiết kế lão Ô về nhà sớm phát hiện Ngô Lục, trên tay hắn dính m.á.u rồi, hắn g.i.ế.c người rồi, Hà muội của hắn vẫn cho rằng hắn thật sự là người tốt, hắn không dám nói, sợ làm nàng ấy sợ.
Hắn ôm thê tử và hài tử, thế này là tốt rồi.
Giang Miên Miên chịu chật chội trong lồng n.g.ự.c cha nương. Nàng nghĩ, sau khi nàng lớn lên, hẳn là sẽ không quên đêm nay. Cách ôm ấp này, có chút chật chội, nhưng rất có cảm giác an toàn.
Cha nương của nàng đều là người rất tốt rất tốt.
Trời mờ sáng.
Bên trong phòng giam bỗng nhiên vang lên tiếng kêu khóc.
Khiến Bảo Trụ trực ban giật mình.
Hắn càu nhàu đứng lên.
Nhìn thấy nữ lừa đảo kia đang gào khóc.
Vừa khóc vừa xô đẩy người lùn bên người mụ: "Đông gia, đông gia, chàng thế nào rồi? Cứu mạng, thuốc mỡ này có độc, người tới, người mau tới."
Nhưng mà mặc kệ mụ khóc lớn cỡ nào, dùng sức đẩy bao nhiêu, gã bán hàng rong kia cũng đã ngừng hô hấp.
Lần đầu tiên thử việc Bảo Trụ gặp phải việc này, có chút hoảng, sớm thế này đi đâu tìm người chứ, tất cả mọi người vẫn chưa tới nha môn điểm danh nữa.
Hắn đứng tại cổng phòng giam nhìn quanh.
Thấy được một bóng người đĩnh bạc, như là cứu tinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Giang tiên sinh." Bảo Trụ hô to.
Giang Trường Thiên đi tới, hỏi: "Tiểu Lưu bộ đầu có chuyện gì không?"
Lúc đầu Bảo Trụ rất hoảng, thế nhưng được gọi là Tiểu Lưu bộ đầu, hắn ưỡn n.g.ự.c lên theo bản năng, mặt cũng có chút ửng đỏ.
"Là… là thế này, hai kẻ lừa đảo bị nhốt vào đây, hình như một kẻ trong đó không xong rồi, ta không biết chuyện ra sao. Giang tiên sinh không phải ngài am hiểu y lý sao? Ngài có thể nhìn thử giúp ta không?"
"Tiểu Lưu bộ đầu, mặc dù ta hiểu một chút y lý, nhưng đối phương là trọng phạm, ta cũng không tiện vào xem, huống hồ còn liên quan đến người nhà của ta, ta sẽ ở bên ngoài nhìn, được không?"
Bảo Trụ nghe Giang tiên sinh mở miệng là gọi một tiếng Tiểu Lưu bộ đầu, cảm giác nhận được tôn trọng cực lớn, hắn sướng rơn cả người.
Giang Trường Thiên bèn theo Bảo Trụ đến bên ngoài phòng giam hai kẻ lừa đảo.
Thê tử của gã bán hàng rong Quyên nhi nhìn thấy người tới, chỉ cảm thấy đối phương quý phái vô cùng, hẳn là đây chính là quý nhân cầu tình cho phu thê bọn họ.
Quyên nhi ôm trượng phu, hai đầu gối quỳ xuống, dập đầu "bang bang bang".
"Quý nhân lão gia mau cứu đông gia của ta, hắn… hắn… cầu quý nhân lão gia hỗ trợ gọi đại phu, đông gia của ta sắp không xong rồi."
Giang Trường Thiên vừa móc ra một tấm vải tơ hoa văn màu xanh nước, che mũi.
Vừa nói với Bảo Trụ: "Tiểu Lưu bộ đầu, bộ đầu tránh sang chút, lo là bệnh hiểm nghèo, ngộ ngỡ truyền nhiễm."
Bảo Trụ nghe vậy, lập tức lui thật xa.
Hắn vẫn chưa cưới thê tử nữa đấy.
Giang Trường Thiên mở miệng nói với người bên trong phòng giam: "Ngươi bóp huyệt Nhân Trung của hắn xem, xem xem sẽ động đậy hay không."
Quyên Nhi dùng sức bấm một cái, gã bán hàng rong không nhúc nhích.
Giang Trường Thiên lắc đầu nói: "Trông điệu bộ này, hẳn là đã c.h.ế.t rồi, có thể là đã c.h.ế.t vào nửa đêm. Ngươi ngủ quá mê, không có phát hiện sao? Chậc chậc, nhìn vẻ mặt này, chỉ sợ là đau chết, đau c.h.ế.t trong im lặng, ngươi ngủ ở một bên, không có nghe thấy sao?"
Vẻ mặt Quyên nhi ngơ ngác, sao có thể, đông gia nửa đêm gọi mụ sao?
Trước khi c.h.ế.t đông gia rất đau sao?
Sao mụ lại không biết.
Mụ trừng lớn mắt muốn phản bác.
Mụ ngẩng đầu nhìn quý nhân này, đã thấy quý nhân dùng vải tơ che mũi, dáng vẻ ngại bẩn.
TBC
Bỗng nhiên ánh mắt của mụ rơi vào vải tơ trong tay quý nhân.
Lúc này mới phát hiện quý nhân mặc một bộ vải thô, chỉ có vải tơ trên tay là hoa lệ nhất.
Mà vải tơ kia mụ càng nhìn càng quen thuộc.
"Quý nhân lão gia, khăn của ngài từ đâu mà có?"
Giang Trường Thiên nói với nữ nhân bên trong phòng giam: "Ta không phải quý nhân, ta là khổ chủ, bên trong ba cô nương các ngươi bắt cóc, có hai cô nương là nữ nhi ruột của ta."
Quyên Nhi bỗng nhiên quẳng tướng công trong lồng n.g.ự.c xuống, vọt dậy, giống như là muốn lao ra.
Mụ rống to với Giang Trường Thiên: "Ta hỏi ngươi, chiếc khăn này ngươi lấy ở đâu ra?"
Giang Trường Thiên mở vải tơ bịt mũi ra, vải tơ rất đẹp, nhưng dính một vài thứ bẩn thỉu, lấm ta lấm tấm đo đỏ.
"Đây là thê tử nhà ta cho ta, cũng không biết lấy được từ đâu, mặc dù là vải tơ, nhưng dính một chút máu, có điều chất lượng vải tốt, không nỡ vứt, làm khăn cũng tốt. Đúng rồi, thê tử nhà ta nói, chuyện đã hứa với các ngươi, nàng ấy đã làm được." Giang Trường Thiên cầm khăn che miệng mũi, lui ra ngoài.
Hắn nói với Bảo Trụ đứng tại cổng: "Tiểu Lưu bộ đầu, công việc này của bộ đầu cũng vất vả, còn có nguy hiểm. Bộ đầu phải chuẩn bị khăn, lần sau gặp phải người c.h.ế.t thế này, nhỡ đâu là bệnh hiểm nghèo lây nhiễm thì phiền phức, nữ tử kia hình như là bị lây nhiễm rồi, điên điên khùng khùng."
Bảo Trụ liền vội vàng gật đầu, Giang tiên sinh thật sự là người tốt.
Hắn dõi mắt nhìn Giang tiên sinh rời đi.
Quay đầu thấy nữ lừa đảo kia không ôm tướng công khóc nữa, mà là đang lẩm bẩm không biết nói cái gì.
Hắn vội vã lui xa hơn chút nữa.
Đợi đến khi rốt cuộc nha môn đã có người đến đổi ca, Bảo Trụ mới thở dài một hơi.
Lập tức dẫn người đi gặp hai kẻ lừa đảo kia. Thì thấy nữ lừa đảo bỗng nhiên đập đầu vào tường, gạch tường đã bị đụng nát rồi, mà đầu mụ cũng bê bết máu, tắt thở.
Trong lúc nhất thời, bên trong phòng giam xuất hiện hai cỗ thi thể.
Giang Trường Thiên trở lại nhà kề, tiếp tục sắp xếp thảo dược.
Cửa sổ nhỏ rọi ánh sáng nhè nhẹ sáng tỏ.
Trên bệ cửa sổ gỗ, được khắc thêm ba đường thẳng.