Sáng sớm.
Hai người thiếu niên đang múa kiếm bên trong sân luyện tập trống trải.
Thiếu niên mặt chữ điền rõ ràng lợi hại hơn một chút.
Hắn xuất kiếm thu kiếm đặc biệt tinh chuẩn, không có một chút dư thừa.
Lúc kiếm của hắn vẽ ba vệt lên trên thanh trường mâu của đối phương, Hà Thần nổi giận vứt bỏ trường mâu trong tay.
"Không đánh với huynh nữa, nhà huynh đời đời võ tướng, lấn lướt ta, ta đây đủ để bị huynh g.i.ế.c ba mươi lần rồi."
Mạnh Thiếu Hà thu kiếm, nhận khăn ướt của thị vệ lau mồ hôi trên đầu một cái, nụ cười trên mặt rất sung sướng.
"Nhà huynh nếu giống nhà ta, đơn truyền mấy đời, hẳn là cha nương huynh cũng sẽ quyết chí thao luyện huynh tới chết. Có điều thân thủ này của ta, không được xem là tốt nhất, phải mà có cơ hội đánh một trận cùng Giang Phong, ta cảm giác hắn rất lợi hại."
Hà Thần ngẫm nghĩ dáng vẻ của hai tên lừa đảo nhìn thấy lần trước, thân thể không nén được rùng mình một cái.
"Cũng chưa chắc, bọn họ nhiều người, “nhắm mắt đánh bừa cũng đánh c.h.ế.t một lão sư phụ”, hai tên lừa đảo kia cũng chỉ là người bình thường mà thôi."
Đang nói lừa đảo.
Có thị vệ đến báo.
Hai tên lừa đảo c.h.ế.t rồi.
Mạnh Thiếu Hà và Hà Thần đều sửng sốt giây lát.
Nói thật, một đường hành tẩu tới đây, người c.h.ế.t cũng đã gặp, nhưng hai ngày đã có ba người chết, hơn nữa thế mà đều có chút liên quan với bọn họ hình như quá trùng hợp.
"Chết như thế nào?" Mạnh Thiếu Hà hiếu kỳ hỏi.
"Nam lừa đảo bị độc trùng cắn bị thương, nửa đêm độc phát tác mất mạng, nữ lừa đảo đau thương quá độ đập đầu vào tường mà chết." Hộ vệ nói.
"Sống c.h.ế.t có nhau, cũng là một đôi tình nhân." Hà Thần cảm thán.
Mạnh Thiếu Hà vẫn hơi nhíu mày.
"Đi, rửa mặt thôi, không phải còn muốn đi thăm Giang gia sao?" Hà Thần đẩy Mạnh huynh một cái.
Hai người hôm qua nghe Huyện thái gia nói mới biết được, hậu nhân Giang gia đã từng tiếng tăm lừng lẫy kinh thành thế mà ẩn cư ở đây.
Giang thái phó đã qua đời, Giang lão phu nhân vẫn còn sống.
Nhân phẩm Giang thái phó rất cao, tấm lòng trong sạch chính đại.
Tổ phụ và ngoại tổ phụ Mạnh Thiếu Hà đều từng nhắc qua.
Hà Thần cũng nghe trưởng bối nói về người này.
Có điều thái tử bị phế truất và giam cầm, cả tộc Giang gia sụp đổ, một nhà thái phó bị lưu vong, rời khỏi kinh thành.
Trên đường lưu vong, hoàng thượng lại miễn xá cho Giang thái phó, đáng tiếc sức khỏe Giang thái phó không tốt, bị bệnh qua đời.
Không ngờ hậu nhân của ông ấy thế mà ẩn cư tại huyện Minh.
Mà hộ vệ đã c.h.ế.t kia chính là hộ vệ của đích tôn Giang gia.
Hai người đến đã đến rồi, không tới cửa bái phỏng thì không ổn.
Hơn nữa, mấy năm này hoàng thượng càng thêm thương tiếc lão thần, luôn luôn hoài niệm trước kia, chỉ sợ Giang gia sẽ vực dậy.
Giang thái phó có hai nhi một nữ, nữ nhi gả cho thất hoàng tử, thất hoàng tử không được hoàng thượng yêu thích, đã sớm đi đến đất phong rồi.
Đại nhi tử Giang Hoài Sinh nghe nói thời niên thiếu đã có tài danh, văn võ song toàn, đáng tiếc bị phụ thân liên lụy.
Người con út thì rất ít nghe nói, hình như không có thành tựu cho lắm.
Có điều gia phong của Giang gia rất tốt, không có mấy thứ như tiểu thiếp, số người đơn giản, có kém thì cũng không kém là bao.
Giống như là nhà Hà Thần mới loạn, một đống huynh đệ tỷ muội, không thể đếm hết được.
Nhà Mạnh Thiếu Hà thì có chút dở khóc dở cười, cũng không phải không nạp thiếp, nhưng con nối dòng thì thật sự gặp nhiều trắc trở hiểm nguy, gặp các loại trời xui đất khiến, dẫn đến con nối dòng thưa thớt, đến thế hệ Mạnh Thiếu Hà thì chỉ còn mỗi nam đinh là hắn, là dòng độc đinh.
Ngay cả hoàng thượng cũng quan tâm dòng dõi Mạnh gia, còn đùa rằng hay là đưa hai hoàng tử cho Mạnh gia.
Cho nên từ nhỏ Mạnh Thiếu Hà đã bị yêu cầu cường thân kiện thể, đi ra ngoài cũng là một đống hộ vệ đi theo, chỉ lo lắng xảy ra chuyện bất trắc, Mạnh gia sẽ tuyệt hậu.
TBC
Hai người rửa mặt xong xuôi, đổi y phục gặp khách, tới cửa bái phỏng.
Hôm qua đã đưa bái thiếp rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bọn họ dùng thân phận vãn bối đi bái kiến lão phu nhân.
Lão phu nhân Giang gia cũng rất truyền kỳ, nghe nói là bạn thân chốn khuê phòng của Tuệ Vân trưởng công chúa, ngay cả sinh con cũng là nối gót theo chân, bây giờ Tuệ Vân công chúa một lòng lễ phật, Giang lão phu nhân cũng ẩn cư nơi đây.
Phong hoa nhất đại năm đó đã tiêu tán ở trong dòng sông thời gian.
Nhất đại thiếu niên mới, đạp trên nắng sớm mà tới.
"Cộc cộc cộc."
Vòng cửa đầu hổ bị đánh, đại môn Giang phủ từ từ mở ra.
Giang Uyển biết hôm nay trong nhà có khách.
Bất chợt có chút hoảng.
Giang gia đã rất nhiều năm chưa đãi khách rồi.
Sáng sớm, nàng ta vẫn theo thường lệ là mỗi khi thức dậy sẽ chép kinh văn một lần, sau đó tâm cũng tĩnh lại.
Hôm qua hộ vệ của huynh trưởng đột tử, trong nhà cảm thấy xúi quẩy.
Lão phu nhân nổi giận vì Ngô Lục có tật hư hỏng vậy, may là chưa làm hư Vinh Nhi.
Hơn nữa nguyên nhân cái c.h.ế.t không quá vẻ vang, khiến bọn họ mất thể diện trước mặt khách quý.
Trong lòng Giang Uyển không đành lòng, kinh văn chép buổi sáng chính là kinh Vãng Sanh, cũng coi như tiễn gã ta một đoạn đi.
Trong nhân thế phù hoa, cuối cùng là một nắm cát vàng.
Sao chép kinh văn xong, nha hoàn hầu hạ nàng ta trang điểm.
Nha hoàn Mạch Tử chải đầu cho tiểu thư, động tác cẩn thận dịu dàng.
Giang Uyển có mái tóc dài đen mượt, vừa dày vừa đẹp.
"Tiểu thư càng ngày càng đẹp, từ trước tới nay nô tỳ chưa từng gặp người nào đẹp hơn tiểu thư, tiểu thư nhất định là đẹp nhất thiên hạ." Mạch Tử nói ngọt trơn tru.
Giang Uyển cười, đây chỉ là bởi đang ở nông thôn, hơn nữa đẹp nhất cũng chưa chắc là tốt. Truyền thuyết bào muội duy nhất của đương kim thánh thượng - Tuệ Vân công chúa đẹp vô cùng, nhưng bởi vì một trận đại hỏa mà bị bỏng hai gò má, bây giờ thanh đăng cổ phật đồng hành, lại không chịu gặp ai.
Rửa mặt xong, Giang Uyển đi thỉnh an tổ mẫu.
Hôm nay thành viên trong nhà đầy đủ.
Phụ thân, mẫu thân, huynh trưởng đều ở đây.
Đúng là nàng ta đã đến trễ.
Cả nhà dùng đồ ăn sáng với tổ mẫu, súc miệng xong, bên kia khách cũng đã đến.
Thực tế thì hai tiểu bối tới cửa bái phỏng, thật ra không cần cả nhà ra mặt. Nhưng Giang gia đã rời khỏi trung tâm quyền lực quá lâu, hơn nữa đời sống của thôn quê này thật sự là quá yên bình, cho nên cả nhà có chút long trọng, cả nhà đều dự thính.
Hai tử đệ thế gia Mạnh Thiếu Hà và Hà Thần, hành vi cử chỉ đều mang phong độ nhẹ nhàng, thậm chí kể cả hơi hơi có chút kinh ngạc thì cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài.
Giang phủ rộng lớn sáng sủa, mặc dù không lộng lẫy đường hoàng, nhưng bình sứ trên kệ đồ cổ, thư hoạ trên tường, đều đã thể hiện ra nếp sống của người nhà này.
Giang Hoài Sinh thấy hai người thiếu niên hậu sinh có vẻ ngoài anh tuấn cao ráo, khí chất dũng cảm thì vô cùng thích.
Hắn ta cũng là quân tử đoan chính, khéo nói phóng khoáng.
Thấy hai hậu sinh này không tầm thường như thế, nhìn lại nhi tử nhà mình thì cảm thấy càng thêm đen đuổi. Tuy tuổi tác tương đồng, nhưng người ta đã có thể du lịch thiên hạ, một mình đảm đương một phía, nhi tử nhà mình ngay cả huyện học cũng học không ra gì, mỗi ngày làm chuyện vớ vẩn, ưa giở trò dùng mánh lới.
Giang Uyển cùng gặp khách, sắc mặt ửng đỏ. Trong lòng biết về lý không hợp, nhưng tổ mẫu nói chung quy vẫn phải gặp người, nơi nông thôn này, không có nhiều tị hiềm như vậy.
Nàng ta liếc mắt đã thấy thiếu niên mặt chữ điền, sững sờ đôi chút.
Sau đó nhìn về phía một thiếu niên khác, mày kiếm mắt sáng, sống mũi cao, bờ môi mỏng, mặc một bộ trang phục hoa lệ đeo quan mạo, vừa tuấn mỹ lại phong lưu.
"Uyển nhi bái kiến hai vị thế huynh." Giang Uyển cũng chỉ nhìn một thoáng đã nền nã hành lễ.
Giang Vinh cũng hành lễ, có điều hôm qua hắn ta bị dáng vẻ c.h.ế.t thảm của hộ vệ mình hù dọa, có phần ngủ không ngon, hai bọng mắt xanh nhẹ.
Hơn nữa hắn ta sống lâu ở nơi nông thôn, vênh váo đắc ý tại một nơi nhỏ, lúc đối mặt với đệ tử đại gia tộc tới từ kinh thành, không hiểu sao có chút khiếp đảm.
Kỳ thật tướng mạo của Giang Vinh cũng không tệ, mập mạp trắng tươi, chính là dung mạo khiến cho người ta hâm mộ vào thời đại này, chỉ là về mặt khí thế thì yếu kém hơn rất nhiều.
Mạnh Thiếu Hà và Hà Thần đều có chút kỳ quái.
Đích trưởng tôn của Giang gia có cảm giác rất bình thường, ngược lại là khí chất của Giang Uyển cô nương không tầm thường, như u lan trong cốc. Tuy trong phòng toàn là người, nhưng cũng sẽ khiến cho người ta chỉ nhìn qua đã chú ý tới nàng ta.
Nhu quần trên người nàng ta không phải hoàn toàn mới, nhưng rất vừa người, đồ trang sức cũng không nhiều, mái tóc đen nhánh xõa xuôi, hé miệng cười liền có lúm đồng tiền nhỏ xuất hiện trước hết, khiến cho người ta mới thấy một lần đã biết nàng ta là một cô nương có đời sống trong gia đình vô cùng tốt, cuộc sống cực kỳ thuận lợi.
Duyên dáng yêu kiều, như đóa sen mới chớm sau cơn mưa.