Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 57



Hai người thiếu niên, một tiên y nộ mã, một vải thô áo gai, một tay cầm Bàn Long kiếm, một tay cầm củi hậu viện, một chân mang giày tốt, một chân mang giày cỏ.

Mặt đối mặt, chuẩn bị tư thế.

"Mời."

"Mời."

Mạnh Thiếu Hà nhắc nhở một câu trước: "Ta từ nhỏ đã bắt đầu luyện kiếm, mỗi ngày bất kể nóng lạnh chưa từng gián đoạn, kiếm của ta rất nhanh."

Giang Phong nghiêm túc gật đầu, rất kính nể.

Nghe nói nghèo văn giàu võ, người muốn luyện võ, khẳng định mỗi ngày đều phải ăn thịt, ăn thịt mới có sức luyện võ. Nếu là hắn của trước kia, mỗi bữa có thịt ăn, khẳng định cũng sẽ không muốn luyện võ.

Hắn nghiêm túc nắm chặt cây gậy.

Không có suy nghĩ nhiều.

Hắn phải nghiêm túc ứng phó, khi hắn ở chung với người khác đã phát hiện rằng phải chân thành, chân thành là tất sát kỹ.

Những thiếu gia khác chịu chơi với hắn, cũng là bởi vì hắn rất chân thành, chưa từng tuỳ tiện nói láo.

Mạnh huynh muốn so kiếm, hắn nhất định phải thể hiện năng lực của mình để ứng phó một cách chân thành.

Như vậy Mạnh huynh thắng mới vui vẻ.

Hắn hít thở sâu một hơi, không nghĩ những chuyện trên trời dưới đất nữa.

Trong mắt chỉ có thiếu niên mặt chữ điền trước mặt và kiếm của hắn.

Giang Tiểu Du thừa dịp không ai chú ý nàng ấy, lặng lẽ dùng tay quét nhanh mảnh vụn vừa mới rớt xuống mặt bàn, đổ vào miệng ăn hết.

Bánh ngọt quá xốp giòn.

Hà Thần “trận địa sẵn sàng đón quân địch” bế hài tử trong ngực, tay không ngừng nghỉ, giống như là một động cơ lau nước bọt vĩnh cữu.

Giang Miên Miên hô ê a nha, để cổ vũ ca ca.

Hai con ngựa ở một bên ngoắt ngoắt cái đuôi nhìn dưới thôn, thỉnh thoảng cúi đầu uống một ngụm nước.

Một con ngựa màu trắng trong đó cảm thấy lỗ tai hơi ngứa.

Không có gió.

Mạnh Thiếu Hà ra kiếm.

Kiếm chưa ra khỏi vỏ nhưng tốc độ của hắn cũng cực nhanh, quyết đoán, không rườm rà, không lãng phí tí ti sức lực, c.h.é.m thẳng về phía Giang Phong.

Giang Phong ra côn ngăn cản.

"Ầm!" Cây côn bị gãy.

Kiếm rơi xuống mặt đất.

Vẻ mặt Mạnh Thiếu Hà hiện lên sự đau đớn, nắm cổ tay.

Giang Phong có chút xấu hổ: "Mạnh huynh, Mạnh huynh, xin lỗi, củi của ta quá giòn, đã được phơi khô rồi nên chỉ hơi dùng sức là gãy."

Hà Thần muốn cười, bụng nâng lên lại hạ xuống, hắn ngại bật cười. Mạnh huynh mà cũng có hôm nay.

Giang Miên Miên cố gắng cuộn nắm tay vung vẩy: "A a a a!" (ca ca giỏi nhất)

Giang Tiểu Du nhìn thiếu niên mặt chữ điền đang sững sờ, há to mồm, dáng vẻ rất thất bại, nàng ấy đút một miếng điểm tâm vào miệng hắn.

"Đừng buồn, sức lực của ca ca ta chỉ thường thường, sức lực của a nương ta mới lớn, lúc a nương ta muốn đánh ca ca ta, ca ca ta đều chạy không thoát." Giang Tiểu Du lo lắng thiếu niên mặt chữ điền này sẽ giận chó đánh mèo lên ca ca, bèn vội vàng tiến lên an ủi.

Gương mặt tái nhợt của Mạnh Thiếu Hà lại từ từ đỏ lên, cổ tay đã không còn đau như vậy nữa.

Nàng ấy quan tâm ta!

Điểm tâm nghẹn quá... Hức... Hức...

*

"Dát."

"Dát."

"Dát."

Dưới một gốc cây to lớn, một con người cường tráng, đi dạo chung quanh.

Tần Lạc Hà đứng trên núi cách nhà không xa.

Thật sự không xa lắm, dựa theo quãng đường nàng ấy đã đi tính đến hiện tại thì còn chưa đến huyện bên.

TBC

Lần trước nàng ấy đi ngang qua.

Phát hiện nơi này có một gốc đại thụ che trời.

Vội vàng nên không có nán lại lâu.

Nhưng sau khi trở về trong đầu cẩn thận hồi tưởng lại thì nhận thấy dường như trên cây này có chim ưng đang nghỉ ngơi.

Sáng sớm nàng ấy đã đến cây to này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đến nơi liền đi dạo quanh đại thụ.

Trong mắt con người thì hình ảnh hiện tại là một nữ tử khỏe đẹp cân đối đang vòng quanh đại thụ và ngửa đầu quan sát, còn có chút cảm giác văn nghệ.

Trong mắt động vật thì hình ảnh hiện tại là một sinh vật to như gấu đang vây quanh đại thụ, không biết muốn ăn động vật gì trên cây.

Tiếng kêu của chim chóc trong rừng đều rất kinh hoảng.

Nàng ấy rất có kiên nhẫn mà chờ đợi.

Chờ đến giữa trưa, khi mặt trời chói chang phủ đầu, quả nhiên bầu trời có con chim ưng lớn đảo quanh sau đó đáp xuống.

Tần Lạc Hà cầm ná thun mình làm, đây là ná nàng ấy tự chế, dùng gân con trăn lần trước bắt cột vào trên một cành cây chạc chữ Y, đặt hòn đá vào vị trí, kéo một cái là có thể b.ắ.n đá ra.

Nàng ấy đã luyện tập rất lâu.

Chờ trong nháy mắt con chim ưng đáp xuống, nàng ấy kéo gân trăn ra, dùng sức kéo một cái.

"Ầm!"

"Ầm!"

"Ầm!"

Bắn liên tiếp ba viên đá ra ngoài.

Không trung vang lên một tiếng kêu to thê lương, sau đó một con chim ưng to lớn rơi xuống, m.á.u tươi vẩy ra.

Lần này Tần Lạc Hà không có dọn, mà là móc đầu lớn ưng cài vào cánh cho gọn rồi nhét vào bên trong giỏ, vội vàng đi về.

Thiên ma hầm chim ưng có thể trị bệnh ở đầu.

Nàng ấy từng nghe tướng công nói vậy.

Vết thương của Phong nhi nằm trên đầu, đã làm tổn thương đầu, mấy ngày nay nhìn hài tử kia có cảm giác khan khác, ánh mắt của hài tử giống như đã chịu kinh hãi, vô cùng hoảng sợ. Ban đêm đi thăm hắn, lúc ngủ không có dang rộng tay chân giống trước đó, mà là co cuộn người, nàng ấy lo lắng sẽ có di chứng gì, cho nên đã nghĩ đến phương thuốc này.

Thiên ma, tướng công có mang về một ít. Chim ưng không dễ có. Hôm nay rốt cuộc cũng bắt được.

Tần Lạc Hà chất đống cỏ dại bên ngoài sọt, chạy vội về nhà.

Gắng sức chạy về, những vẫn đến ráng chiều.

A nương còn chưa vào trong nhà.

Giang Miên Miên từ rất xa đã ngửi được mùi của a nương rồi.

Nàng kêu lên ê a nha nha.

Giang Du nghe tiếng kêu này của muội muội, vô thức ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài, quả nhiên thấy a nương đã trở về rồi.

Nàng ấy phấn khích đứng lên.

Mà hai người Mạnh Thiếu Hà và Hà Thần nghe nói là a nương của Giang huynh trở về rồi thì đều đứng lên.

Bởi vì bọn họ xưng huynh gọi đệ với Giang Phong, vậy dĩ nhiên chính là vãn bối của Tần đại nương.

Đứng đấy đợi một hồi, mới nhìn thấy một đại nương đeo sọt, sắc mặt hồng nhuận khỏe khoắn.

Cả người tạo cảm giác rất nhiệt liệt.

Lần trước thật ra trên đường ở ngoài thành đã gặp một lần.

Có điều lần kia gặp phải tên lừa đảo nên không có nhìn kỹ.

Tần Lạc Hà về đến nhà phát hiện có khách, ở cổng có hai thiếu niên mặc áo gấm, chính là công tử cứu nhà mình ngày đó, nàng ấy nhiệt tình nói: "Khéo quá, ban đêm ở lại ăn cơm, nhất định phải ở lại, Du Tỷ Nhi!"

Giang Du đã học được cách cướp lời đáp: "Nương, con đã mượn lương thực rồi."

Tần Lạc Hà có chút đỏ mặt, ngượng nghịu, miệng của con nha đầu c.h.ế.t tiệt này.

Giang Miên Miên: "Ê a nha nha, ê a nha." (a nương nhìn con nhìn con)

"Các con ngồi uống trà, ta đi nấu cơm, sẽ xong nhanh thôi. Chờ tướng công nhà ta trở về, để chàng ấy trò chuyện với các con."

Lần trước nàng ấy là vì tìm khuê nữ nên hoàn toàn không có nhìn kỹ người ta, chỉ chăm chăm xông thẳng vào, cực kỳ hung ác.

Trong thôn bởi vì tất cả mọi người đã quen nên Tần Lạc Hà cũng rất tự tại hồ hởi.

Thế nhưng khi thật sự đối mặt với công tử kinh thành ca thế này, Tần Lạc Hà vẫn có chút căng thẳng, không có dám nhìn bọn họ nhiều, cảm thấy mình không xứng nói chuyện, có tướng công nàng ấy ở đây thì tốt rồi, tướng công khéo ăn nói.

Tần Lạc Hà rửa mặt rồi đến bế Miên Miên.

Thuận tiện kéo khuê nữ còn nhìn chằm chằm điểm tâm đi.

Giang Du: ヽ( ̄︿ ̄) ----C

Giang Miên Miên hài lòng ôm a nương, b.ú sữa, mãi đến khi nhìn thấy a tỷ móc ra một con chim ưng to lớn từ bên trong sọt rau dại giả của a nương.

"Phụt!" sặc sữa!

Sự tích chim ưng bắt tiểu hài hóa ra không phải hù dọa người khác sao?

Con chim ưng lớn này nhất định có thể bắt một hài tử.

Giỏ rau dại giả của a nương thật sự giống như với túi của mèo máy, bên trong ngoại trừ rau dại thì cái gì cũng có.

"A nương, chim lớn như thế, cánh nhất định sẽ ngon." Giang Du nuốt một ngụm nước miếng nói.