Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 58



Hai người Hà Thần và Mạnh Thiếu Hà ngồi dưới đại thụ tại cửa viện thuận theo lời của Giang Du nhìn sang.

Bởi vì cửa mở nên nhìn vào là có thể nhìn thấy.

TBC

Tiểu cô nương xách theo một con chim ưng to lớn? Con chim ưng kia trông nặng mấy chục cân ấy nhỉ? Lớn như thế kể cả trên trời cũng hiếm thấy, làm thế nào bắt được thế???

Tầm b.ắ.n cung tiễn của bọn họ đều b.ắ.n không tới, trừ phi có Thần Tiễn Thủ nổi danh đương thời. Hoặc là tìm được hang ổ chim ưng, nhưng ổ chim ưng lớn như thế thì cũng cực cao cực hiểm trở, đặc biệt khó tìm được.

"Đây là vị thuốc dẫn, hầm thiên ma, có thể chữa bệnh, buổi tối các con đều uống nhiều một chút." Tần Lạc Hà có chút vui vẻ nói.

Chỉ cần là chuyện tốt với người nhà thì có khó khăn hơn nữa nàng ấy cũng cảm thấy đáng giá.

"Khụ khụ khụ." Giang Miên Miên thật sự bị sặc sữa rồi.

Trước kia nàng nghe một người bị bệnh tiểu đường nói qua thiên ma hầm chim ưng có thể trị đau đầu, sau đó bởi vì người bệnh này mua một con chim ưng nên bị phán án một năm tù, ở trong tù ăn cơm đúng hạn mỗi ngày, đúng giờ phơi nắng, đúng giờ lao động, đúng giờ đi ngủ, một năm sau ra tù, ài, bệnh đau đầu cũng khỏi. Sau khi ra tù vì rượu chè ăn uống quá độ nên mắc bệnh tiểu đường.

Giang Miên Miên tò mò nhìn con chim ưng to lớn kia, một nồi hầm không đủ. Con chim ưng này giống như là con chim bay ra ngoài từ trên núi vào ngày hôm đó, cực kỳ lớn cực kỳ lớn.

"A nương, sao a nương bắt được vậy, con ngay cả chim nhỏ trên cây cũng không bắt được." Giang Du tò mò hỏi.

Tần Lạc Hà bế đứng khuê nữ, đặt đầu nàng dựa vào vai, vỗ nhè nhẹ sau lưng.

Vỗ mấy lần rồi mới nói: "Không biết là tại sao mà bị thương, nương trên đường đi nhìn thấy nên mang về.”

Giang Du: ...

Giang Miên Miên: ...

*

Ráng chiều nơi chân trời càng thêm đỏ.

Tiếng chó sủa trong thôn bắt đầu lớn dần.

Báo hiệu người nhà trở về.

Giang Tiểu Du vào viện tử làm việc.

Mạnh Thiếu Hà đã có chút không tập trung.

Cổ tay cũng đau râm ran.

Trong đầu lúc thì nghĩ, chim ưng lớn như vậy làm sao lại bị thương, lúc thì nghĩ, sao hắn cũng bị thương rồi, cổ tay sau khi trở về phải xoa rượu thuốc mới được.

Hà Thần chỉ đơn thuần là tò mò, con chim dữ có dáng dấp ra sao, hắn vẫn chưa từng quan sát ở khoảng cách gần.

Từ trước đến nay Giang Phong là người rất giỏi quan sát ánh mắt người khác.

Phát hiện hai vị huynh đài dường như rất hiếu kỳ với trong nhà hắn, hắn thoải mái dẫn bọn họ vào trong viện tử.

Trong viện tử đối với hai vị thiếu hiệp bảo mã thì có hơi chật chội, bọn họ chưa từng ở đình viện nhỏ thế này.

Nền đầy bùn đất, tường đất, có thể nhìn thấy hạt tròn bùn đất trên tường, cửa sổ không có khắc hoa, cũng không có bức họa, không có kệ đồ cổ bình sứ, nhưng dưới góc tường trưng bày mấy cái bình gốm đen.

Trong viện tử cũng không lộn xộn, dọn dẹp rất sạch sẽ, cây gậy trúc dựa vào tường không biết làm gì. (sào phơi đồ, vừa rồi Giang Phong đi vào đã cất tã rồi.)

Không giống như là dụng cụ rèn luyện thân thể, quá giòn, không chịu được sức người, Mạnh Thiếu Hà tò mò nhìn thoáng qua.

Hà Thần nhìn chằm chằm tường đất có thể nhìn ra bên ngoài, trên tường đất có một chỗ bị sập, nhưng vừa khéo có thể nhìn thấy đại thụ ngoài viện. Nhìn theo góc độ này, khung cảnh rất đẹp, ý cảnh rất đẹp như tranh.

Giang Phong hào hứng giới thiệu: "Vị trí nhà ta vô cùng tốt, bởi vì trong viện tử có một cái giếng nước, không cần đi ra ngoài gánh nước, ăn uống cũng rất thuận tiện."

Mạnh Thiếu Hà và Hà Thần thuận theo chỗ Giang Phong giới thiệu nhìn sang, hóa ra nơi được tấm ván gỗ che lại là một cái giếng.

Bên cạnh giếng có ụ đá, gậy gỗ, chậu gỗ.

Có một thiếu nữ đang ấn chim ưng lớn.

Ánh mắt Mạnh Thiếu Hà lại luống cuống.

Hà Thần nhìn con chim ưng lớn.

Giang Phong nhận Miên Miên trong n.g.ự.c a nương.

Một tay ôm một tay xoa đầu, điệu bộ đã rất thuận tay.

Vẻ mặt Giang Miên Miên vừa bất đắc dĩ vừa hưởng thụ, nghĩ đến mình ngoại trừ b.ú sữa mẹ ra thì có uống nước linh tuyền, hẳn là có thể bảo vệ tóc trên đầu nhỉ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Có khách, Tần Lạc Hà cũng không biết nói cái gì cho tốt, nàng ấy kiệm lời, vùi đầu làm việc, xử lý chim ưng.

Giang Tiểu Du làm trợ thủ.

Thế là hai vị thiếu gia kinh thành đã thấy con chim dữ chỉ hai ba lần thao tác đã bị lột sạch lông vũ, rắc rắc rắc, đã bị cắt thành từng mảnh...

Muội muội Giang Phong nhanh chóng phối hợp xả nước, không để lại một mảnh xương vụn, cặn bã, vết máu.

Con chim ưng khổng lồ hiếm thấy nhân gian rất nhanh đã bị phanh thây đặt đầy một chậu, chỉnh tề, rốt cuộc đã nhìn không ra khi còn sống có hình thù thế nào.

Giang Phong nhìn động tác thuần thục của a nương, theo bản năng muốn di chuyển lực chú ý của hai vị huynh đài.

"Người nhà ta không nhiều, ở cũng đơn giản, cha và a nương một phòng, ta và muội muội một phòng, còn có một phòng kho, một phòng nấu cơm, chờ tiểu muội muội trưởng thành rồi, có thể chỉnh lý lại phòng kho, ta ở, hai muội muội ở một phòng."

"Đi, Mạnh huynh Hà huynh ta dẫn các ngươi xem phòng của ta."

Mạnh Thiếu Hà nghĩ đến muội muội Giang Phong thế mà ở chung một phòng sao? Làm sao ở? Vậy chẳng phải là hắn có thể nhìn thấy khuê phòng của tiểu cô nương?

Giang Phong bế Miên Miên dẫn hai người đến phòng của hắn.

Phòng không lớn, ngẩng đầu đã thấy nóc nhà, bên trong được trang trí cực kỳ đơn giản, có hai chiếc giường gỗ nhỏ, ở giữa hai chiếc giường có một tấm ván gỗ ngăn cách.

Bên một chiếc giường có một cái cửa gỗ.

Ban đầu Mạnh Thiếu Hà có chút căng thẳng và hào hứng, dù sao là bước vào khuê phòng thiếu nữ mà.

Trong lòng có một vài suy nghĩ kỳ quái.

Thế nhưng khi hắn bước vào tới nơi, nhìn thấy một cái giường, gối đầu, chăn mền, chăn mền cũng vá chằng vá đụp, được chồng lên nhau rất chỉnh tề, nhìn không ra là phòng cô nương. Đầu giường có một tủ nhỏ rất cũ kỹ, bên trên tủ nhỏ đặt một đôi giày thêu chỉnh tề.

Hắn còn nhìn hơi quen mắt, hôm đó tiểu cô nương đã mang đôi giày này, hung hăng đạp tên lừa đảo kia.

Bên trên giày thêu có vết máu.

Trên tường đất có thanh xà, phía trên treo một dây đỏ. (Của Giang Du đã treo trên cây rồi, cái này là a nương cho nàng ấy.)

Chỉ có một chút sắc màu, thể hiện khuê phòng một cô nương.

Mạnh Thiếu Hà trong lòng có chút khó chịu.

Mà ánh mắt Hà Thần thì đặt vào gian Giang Phong ngủ.

Vị trí gần cửa sổ có một cái bàn nhỏ, trên mặt bàn bày biện một quyển sách, sách có chút rách nát, cho thấy là thường xuyên đọc.

Hắn lật thử, là một quyển Dược Kinh, bên trong chữ lít nha lít nhít, nội dung phức tạp ngay cả hắn cũng chưa từng thấy.

Hà Thần hơi kinh ngạc, nói: "Giang huynh, huynh thế mà biết chữ sao?"

Ngay từ đầu bọn họ đều tưởng rằng Giang Phong không biết chữ, dù sao kẻ đàn đúm không biết chữ mới là chuyện bình thường, trong phường chợ búa muốn tìm được người biết chữ như là mò kim đáy biển.

Giang Phong bị hỏi có phải biết chữ thì hồi tưởng lại khi còn bé, hình ảnh cha dạy hắn biết chữ.

Điệu bộ hắn ôm muội muội hiền dịu hơn chút, nhẹ nhàng lắc lư theo bản năng. Thời điểm đó hắn cũng người rất hiếu học, học rất tốt, trí nhớ của hắn rất tốt, những gì cha dạy hắn đều có thể nhớ. Mỗi lần như thế cha luôn luôn khen hắn thông minh. Thế nhưng về sau số lần cha dạy dần dần ít đi. Cha chỉ dạy bọn họ biết chữ.

Hắn lớn lên một chút, mới biết được, biết chữ đọc sách trân quý đến cỡ nào, đối với một số người mà nói, có thể học hành thi khoa khảo là có thể thay đổi “gia môn”, làm rạng rỡ tổ tông, thay đổi vận mệnh.

Thế nhưng cha hắn và hắn ngay cả tư cách tham gia khoa khảo cũng không có, cửa ải Hiếu - Đễ này không vượt qua được.

Hắn không biết tương lai hắn có thể làm cái gì. Đọc sách, lại khiến cho hắn suy nghĩ nhiều hơn người cùng trang lứa một chút, có chút không hợp nhau, về sau hắn lại trở thành kẻ đàn đúm trên đường.

Hắn vẫn ôm muội muội, nhẹ nhàng lắc lư.

Hắn nở nụ cười ngây ngô, nói: "Không chỉ ta biết chữ, muội muội ta cũng biết chữ, a nương ta hẳn là cũng biết mấy chữ, đều là cha ta dạy, dạy muội muội ta thì khó, đều là nói cho muội ấy biết là món gì ăn ngon, nàng ấy mới có thể nhớ kỹ."

Lúc nói lời này, thiếu niên đứng trong phòng có ánh sáng lờ mờ, đôi mắt đỏ lên.

Hắn hâm mộ thiếu niên lang ở trước mắt mình, không phải hâm mộ bọn họ có tiền, gia tộc có bối cảnh thâm sâu.

Hắn chỉ hâm mộ bọn họ, nếu như đã học xong thì có thể tham dự khoa khảo.

...

Trong bóng tối, huynh trưởng vùi đầu hôn Giang Miên Miên, Giang Miên Miên tưởng đâu là nước miếng hôn dính vào mặt nàng rồi.

Nàng hô ê a nha.

Chỉ nghe được huynh trưởng cười.